Trước Mắt Là Xuân Xanh - Chương 1
1.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, đích nữ Khương gia dịu dàng hiền thục, huệ chất lan tâm, nay được ban hôn với Trấn Bắc hầu…”
Mẹ ta vui mừng ra mặt, đưa một phong bì thật dày rồi tiễn thái giám truyền chỉ đi.
“Sau này con gái ta sẽ trở thành phu nhân của hầu gia.”
Trên thánh chỉ không viết tên ta, bởi vì đích nữ của Khương gia chỉ có một. Tất cả mọi người đều ngầm cho rằng người được ban hôn chính là ta.
Ta cứng đờ nhếch mép một cái, bà không phát hiện, lúc này chỉ có một mình bà là vui vẻ vì hôn sự này.
Huynh trưởng sầm mặt: “Mẹ, tính tình của Ninh Tuyết gàn bướng, trước khi kết hôn mẹ phải dạy dỗ muội ấy cho tốt mới được, đừng để sau khi gả đi lại bị người ngoài cười chê. Nếu đó là Ninh Lan thì…”
Có lẽ chỉ có ta nghe hiểu lời mà hắn chưa nói hết, hắn muốn nói nếu người được ban hôn là Ninh Lan thì tốt rồi.
Rõ ràng ta và huynh trưởng do cùng một mẹ đẻ ra, nhưng hắn lại thích Ninh Lan điềm đạm nhát gan hơn nhiều. Ninh Lan sẽ nhút nhát sợ sệt gọi hắn là “ca ca”, hơn nữa sẽ hiểu chuyện mà thêu túi tiền giày vớ cho hắn.
Còn ta thì chỉ biết ăn uống chơi bời.
Ta nhìn Ninh Lan đang đứng bên cạnh, nàng ta là con gái nhỏ nhất trong nhà, tuy rằng là thứ nữ nhưng từ nhỏ đã được nuôi dưỡng ở chỗ lão thái thái, chi phí ăn mặc đều không kém hơn ta.
Hôm nay nàng ta mặc một chiếc váy gấm nhạt màu thêu hoa văn chìm, vừa khiêm tốn vừa xa hoa, tôn lên vẻ thanh cao xinh đẹp của nàng ta, có điều trước đây nàng ta luôn nhút nhát sợ sệt, cho nên ta chưa bao giờ chú ý đến.
Lúc này trên mặt nàng ta không hề vui vẻ, đúng vậy, nàng ta và Trấn Bắc hầu đã lén lút qua lại với nhau từ lâu, hiện giờ người khác đang chúc mừng ta đương nhiên sẽ khiến nàng ta không vui.
…
Ta ngồi trước gương, vuốt ve cần cổ của mình, nơi này trắng trẻo như ngọc, không hề có vệt xanh tím làm người ta sợ hãi như kiếp trước.
Ngày này kiếp trước, Trấn Bắc hầu không hỏi ý của ta mà đã đi cầu xin thánh chỉ ban hôn.
Khi đó người ta thích là Tống Ngọc Dung, nhưng ta biết mình không thể không tuân theo thánh chỉ, cũng không thể vì một mình ta mà hại chết cả nhà. Ta cất giấu tâm tư của mình, chuẩn bị an phận làm phu nhân của Trấn Bắc hầu.
Ngay khi ta định cắt đứt quan hệ với Tống Ngọc Dung thì lại gặp phải huynh trưởng và Trấn Bắc hầu đang cùng đi du ngoạn.
Gã lập tức giận dữ, nói rằng Khương gia khinh thường gã.
Gã là tâm phúc hoàng đế, là hầu gia trẻ tuổi nhất trong triều, Khương gia đắc tội không nổi, cha ta tức điên thiếu chút nữa đã đánh chết ta.
Sau cùng vẫn là lão thái thái đưa ra quyết định.
Thanh danh của ta bị tổn hại, Trấn Bắc hầu sẽ không bằng lòng cưới ta, nhưng lại không thể kháng chỉ…
“Để Ninh Lan làm đích nữ rồi gả cho Trấn Bắc hầu, đến lúc đó chúng ta đưa của hồi môn nhiều hơn một chút, cũng coi như là đền bù cho Ninh Lan và Trấn Bắc hầu.”
“Vẫn phải nhờ vào lão thái thái, cái nhà này không có người thì đúng là không xong thật mà.” Cha ta nói vài câu lấy lòng.
Ta không thích Ninh Lan, nhưng cũng cảm thấy rất có lỗi với nàng ta. Chuyện ta gây ra mà phải để nàng ta thu dọn cục diện rối rắm, hơn nữa còn liên lụy đến Tống Ngọc Dung. Cha ta mắng ta tại sao lại không chết đi, huynh trưởng thì trách ta là không biết liêm sỉ…
Một dải lụa trắng đã trở thành chốn về của ta.
2.
Sau khi chết ta không đi đầu thai mà phiêu đãng ở Khương phủ. Ninh Lan chỉ rơi một giọt nước mắt vì cái chết của ta: “Nhị tỷ thật là đáng thương.”
Lão thái thái ôm nàng ta an ủi: “Lan Nhi đúng là quá mức lương thiện, chỉ tại con nhóc Ninh Tuyết kia không biết giữ chừng mực. Từ nhỏ nó đã treo cái danh đích nữ bên mép để ức hiếp con, bây giờ lại làm ra chuyện bại hoại nề nếp gia đình này.”
“Còn Trấn Bắc hầu kia vậy mà có thể làm đến mức này vì con, cũng có thể coi là một phu phân tốt.”
Ninh Lan ngượng ngùng gật đầu: “Chàng ấy biết con thường bị khinh khi vì là con vợ lẽ, cho nên chàng ấy đã lấy cái danh đích nữ cho con.”
“Nhưng mà mẹ có bằng lòng chịu vậy không?”
Lão thái thái cười dửng dưng: “Con gái cô ta làm ra loại chuyện này, cô ta lấy đâu ra thể diện mà dám phản đối? Vả lại lần trước về quê tế tổ, ta cũng đã đổi thân phận của con thành đích nữ rồi.”
Ta ở bên cạnh nghe thấy mà lá gan muốn nứt ra, hay cho một đôi bà cháu tình cảm sâu đậm!
Hóa ra bọn họ đã sớm biết chuyện này là do Trấn Bắc hầu làm, ngày thường nói là vinh cùng vinh nhục cùng nhục, nhưng lúc quan trọng lại để người ngoài tùy tiện hủy hoại sự trong trắng của ta.
Ta và Tống Ngọc Dung là không biết chừng mực, còn nàng ta và Trấn Bắc hầu lại là tình sâu nghĩa nặng.
Trấn Bắc hầu muốn biến Ninh Lan trở thành đích nữ, còn Ninh Lan thì đã trở thành đích nữ trong lúc tất cả mọi người đều không hay biết.
Vậy tại sao lại phí công mà tính kế ta!
Mẹ ta nhất định sẽ không bằng lòng, ta đã chết, mẹ ta và huynh trưởng chắc chắn sẽ điều tra hết thảy, chuyện này sẽ không như mong muốn của Trấn Bắc hầu.
Ta bay vào trong viện của mẹ.
“Mẹ, dù sao Ninh Tuyết cũng đã chết rồi, trước mắt quan trọng là chúng ta không thể cắt đứt chuyện liên hôn với Trấn Bắc hầu.”
Trong mắt của huynh trưởng không hề có một chút đau lòng, dường như người chết chỉ là một người dưng nước lã. Hắn đang vất vả khuyên mẹ lấy của hồi môn vốn dĩ là chuẩn bị cho ta đưa cho Ninh Lan.
Mẹ ta khóc đến độ hai mắt sưng húp, nhưng vẫn đồng ý dưới sự khuyên bảo của huynh trưởng, dẫu sao Trấn Bắc hầu cũng có quyền cao chức trọng, về sau có thể dìu dắt huynh trưởng.
Người thân nhất, chẳng qua cũng chỉ như vậy.
Ta chết lặng nhìn mình bị hạ táng một cách qua loa. Nửa năm sau, khắp phủ vui mừng đưa Ninh Lan xuất giá, mười dặm hồng trang khiến người ta phải ghen tỵ.
3.
Nhìn gương mặt tươi sáng trong gương, ta nhịn không được bật cười thành tiếng: “Ha ha, ha ha ha…”
“Cô nương, xảy ra chuyện gì vậy?”
Ta nhếch khóe miệng: “Không sao, chỉ là nghĩ đến một chuyện vui.”
Mỗi ngày mẹ ta đều nói với ta rằng sẽ chuẩn bị cái gì để làm của hồi môn cho ta. Hôm nay là vòng cổ trân châu của Trân Bảo Các, ngày mai là váy gấm áo lụa của Nghê Thường Các.
Ta cũng không tỏ vẻ không tình nguyện như kiếp trước, mà ngày nào cũng mừng rỡ khoe của hồi môn của mình.
Huynh trưởng cau mày răn dạy ta: “Nào có ai không biết ngượng ngùng như muội chứ? Muội không thể học một chút chững chạc của Ninh Lan sao?”
Ninh Lan vẫn cứ nhút nhát mỉm cười: “Tỷ tỷ cứ hoạt bát như vậy mới đáng yêu, bảo sao Trấn Bắc hầu thích tỷ tỷ như vậy.”
Trong mắt nàng ta không giấu được sự lo âu, nàng ta sợ rằng ta thật sự gả cho Trấn Bắc hầu.
…
Ngày đó ta nhận được thư của Tống Ngọc Dung, hắn ta nói bản thân không xứng với ta, nói ta hãy quên đoạn tình cảm này đi, có điều hắn ta muốn gặp mặt ta một lần cuối cùng để kết thúc.
Ta bình tĩnh thiêu hủy bức thư.
Kiếp trước chúng ta gặp mặt ở chùa Tướng Quốc, bị Trấn Bắc hầu và huynh trưởng bắt gặp, lúc ta dùng một dải lụa trắng chấm dứt cuộc đời thì vẫn còn lo lắng chuyện này có liên lụy đến hắn ta hay không.
Sau này dưới sự dìu dắt của Trấn Bắc hầu, hắn ta đã thăng quan phát tài, trong một lần uống say Trấn Bắc hầu đã nói với hắn ta: “Huynh đệ, Khương Ninh Tuyết đã chết, ta nợ ngươi một người vợ, nhưng mà ngươi cứ yên tâm, ta nhất định sẽ bồi thường cho ngươi một người khác.”
Hóa ra hắn ta đã sớm thông đồng với Trấn Bắc hầu, vì thế gã mới có thể trùng hợp bắt gặp chúng ta đang lén lút gặp nhau.
Cuối cùng thì công khai chuyện này ra ngoài, để một đích nữ bị hủy hoại thanh danh gả cho Tống Ngọc Dung, như vậy mới có thể gây khó dễ cho ta.
Tuy rằng ta đã chết, nhưng dưới sự tác động của Trấn Bắc hầu, Tống Ngọc Dung đã vô tình nhìn thấy đích nữ của một vị quan đang thay quần áo, thế là hai người chỉ có thể đính hôn.
Vị đích nữ nọ dịu dàng hiền thục, sau khi kết hôn lại bị mẹ của Tống Ngọc Dung tra tấn đến sảy thai. Tống Ngọc Dung bèn lấy đó làm lý do để nạp mấy chục thê thiếp vào phủ.
…
Vào cái ngày hắn ta nói trong thư, ta không đi ra ngoài mà chỉ ngồi yên trong khuê phòng, phối hương liệu bỏ vào trong túi tiền.
Việc ta thất hẹn đã khiến cho Tống Ngọc Dung sốt ruột, lại tiếp tục gửi thư tới: “Khi nào núi không có góc, trời đất hợp làm một thì ta mới dám chia lìa với nàng. Ninh Tuyết, ta không còn mong cầu gì khác, chỉ muốn gặp mặt nhau lần cuối để có thể chấm dứt tương tư.”
“Người đời vốn dĩ có tình si, ly hận không vì trăng với gió.”
…
Lúc thiêu cháy phong thư thứ bảy, cuối cùng Trấn Bắc hầu cũng ngồi không yên, tự mình hẹn gặp ta ở ngoài.
Ta vẫn từ chối: “Sau khi kết hôn có rất nhiều cơ hội gặp mặt, hiện giờ thời gian có thể ở trong nhà không còn nhiều lắm, chỉ muốn ở bên cha mẹ để báo hiếu đền ơn.”
Lý do như vậy Trấn Bắc hầu cũng không thể nào phản bác, tất nhiên gã muốn vạch trần chuyện của ta và Tống Ngọc Dung, nhưng gã lại không thể làm lớn chuyện, làm tổn hại danh tiếng của toàn bộ Khương phủ, liên lụy đến người tình bé nhỏ của gã.
Muốn khiến cho Ninh Lan có được sự áy náy và bồi thường của mọi người, lại có thể để ta ngoan ngoãn đi theo kế hoạch của gã, chuyện này chỉ có thể để chính người trong Khương gia chọc phá.
Cha mẹ thì không thể nào, lão thái thái tự xưng là công chính nên ít nhất ở mặt ngoài sẽ không làm chuyện như vậy.
Vậy chỉ còn một người.
Huynh trưởng đặt gói bánh phù dung của Túy Tiên Lâu ở trước mặt ta.
“Ninh Tuyết, sao gần đây muội không ra khỏi cửa?”
Ta cầm bánh phù dung lên cắn một miếng, bánh phù dung là món điểm tâm nổi tiếng nhất Túy Tiên Lâu, mỗi ngày chỉ bán hai mươi suất, phải xếp hàng rất lâu mới có thể mua được. Từ trước đến nay ta cũng không có được đãi ngộ thế này.
“Huynh trưởng vẫn luôn nói ta không đủ chín chắn, gả ra ngoài sợ bị người ta chê cười. Ta cảm thấy huynh trưởng nói rất có lý, cho nên khoảng thời gian này ta đã chuyên tâm học tập phép tắc, mài giũa tâm tính.”
“Chớp mắt một cái muội đã phải lấy chồng, gần đây ta nghĩ lại những chuyện đã qua, trước kia là ta quá nghiêm khắc với muội. Ninh Tuyết à, muội đừng lo, cho dù muội có thế nào đi nữa thì ta luôn là chỗ dựa cho muội.”
“Sau này gả chồng thì không còn tự do như ở nhà nữa, nhân lúc này muội đi ra ngoài giải sầu nhiều hơn cũng tốt.”
Đây là lần đầu tiên ta nghe được lời lẽ tri kỉ như vậy kể cả kiếp trước lẫn kiếp này.
Nhìn vẻ mặt ân cần không thôi của hắn, ta lại nhớ đến cái ngày Ninh Lan gả cho Trấn Bắc hầu.
Hắn uống đến say bí tỉ, trong miệng nỉ non: “Lan Nhi, Lan Nhi.”
“Trấn Bắc hầu đối xử thật lòng với muội, trăm cay ngàn đắng lấy cho muội danh phận đích nữ. Ninh Tuyết cũng đã chết, về sau sẽ không bao giờ tranh giành thứ gì với muội nữa, muội sẽ có một đời hạnh phúc.”
Hắn biết Trấn Bắc hầu tính kế ta, nhưng hắn vẫn coi Trấn Bắc hầu là bạn bè.
Trong mắt hắn, cái chết của ta không đang nhắc tới. Thậm chí hắn còn vui mừng vì cái chết của ta có lợi cho Ninh Lan.
Ta không hiểu vì hắn lại đối xử lạnh lùng với em gái ruột như vậy.
Mãi đến khi nhìn thấy hắn gọi Ninh Lan, trong mắt không che giấu được đau xót, dường như ta đã hiểu, ha ha ha, chuyện này hoang đường tới mức nào cơ chứ…