Trước Khi Cái Chết Đến - Chương 5
21.
Trên thực tế, sự phát triển cốt truyện này là điều mà tôi chưa bao giờ ngờ tới.
Chuyện gì đã xảy ra với nam chính và nữ chính?
Nhưng điều tôi không dám nghĩ tới trong khi đang bị giam giữ tối tăm, tôi lại tiếp tục giấc mơ đó.
Tôi mơ về Lục Tịch. Trong giấc mơ, đôi mắt anh ấy sáng ngời và đôi cánh lông vũ màu đen của anh ấy đang run rẩy.
Đuôi tai anh được bao phủ bởi một màu đỏ thẫm quyến rũ, chói lóa như hồng ngọc.
Tôi giật mình tỉnh giấc vì sự ngớ ngẩn của chính mình.
Khi tôi mở mắt ra, tôi lại bắt gặp ánh mắt của Lục Tịch, tôi không khỏi lẩm bẩm.
Giấc mơ trùng lặp… tôi sẽ không phải làm lại điều đó với Lục Tịch phải không? Điều này quá khốc liệt rồi.
Vì vậy, tôi nắm lấy cánh tay của Lục Tịch và ngượng ngùng nói: “Thật sự một lần là quá đủ rồi.”
Nhưng tôi thấy cảm giác này cực kỳ chân thực.
“Chị vừa mơ, bây giờ tôi là thật.” Lục Tịch lấy đỡ tôi và cúi xuống.
“Tôi chỉ hơi tò mò về việc chị mơ thấy gì, mặt đỏ bừng như thế này.”
Lục Tịch có vẻ rất tò mò nhưng tôi không dám nói gì.
Người trước mặt tôi chợt cười. Lục Tịch ôm lấy eo tôi và bế tôi lên người anh ấy.
“Đây không phải là mơ phải không?”
!!!
Dù mặt dày hay dâm đãng đến đâu, tôi cũng xấu hổ đến mức không thể nói nên lời vào lúc này.
Và tại sao anh ấy lại biết mọi thứ!
Trước ánh mắt dò hỏi của tôi, Lục Tịch bình tĩnh giải thích rằng tôi và anh ấy có mối quan hệ theo khế ước và anh ấy có thể cảm nhận được trạng thái của tôi.
Khi hai bên trong khế ước có cùng suy nghĩ về một việc thì sự liên kết khế ước sẽ có hiệu lực.
Về tư thế này… Lục Tịch chớp mắt, mỉm cười hồn nhiên và xảo quyệt.
“Tôi đã nói dối chị nhưng không ngờ đó lại là sự thật.”
Và Lục Tịch thực sự nghĩ về điều đó sao?
Tôi nhặt chiếc chăn bông lên và cân nhắc khả năng treo cổ tự tử bằng chiếc chăn bông.
Nhưng trước khi tôi bước đi, trong căn phòng nhỏ tối tăm có tiếng gõ cửa và giọng nói của Nam Cung Đình.
Vừa rồi hắn nghe thấy trong phòng náo động, Nam Cung Đình hỏi tôi đang làm gì.
Lục Tịch vẫn còn ở đây và không thể để Nam Cung Đình phát hiện được.
Tôi nhanh chóng đưa ra quyết định và nhét Lục Tịch vào chăn.
22.
Sau khi nhét chăn tôi quay lại và nhìn thấy Nam Cung Đình.
Lần này, Nam Cung Đình cuối cùng cũng nói cho tôi biết mục đích cuối cùng của hắn.
“Như cô thấy đấy, tôi không muốn làm tổn thương cô. Dù sao cô cũng là Bạch Nguyệt Quang của tôi.”
Tôi cố gắng kiềm chế sự khinh bỉ.
Nam Cung Đình vẫn còn đang bối rối: “Tôi, Hiểu Hiểu và cô đều là nhân vật chính, cô hẳn là không muốn chết theo cốt truyện, hiện tại đã có cách ngăn cô chết.”
Không cần nghĩ cũng biết rằng đó chắc chắn không phải là một cách hay.
Trong khi tôi đang suy nghĩ, tôi cảm thấy ngứa ngáy ở lòng bàn tay.
Lục Tịch nhẹ nhàng viết dòng chữ vào lòng bàn tay tôi: Giảm công đức.
Nam Cung Đình cũng giải thích phương pháp: “Giết Lục Tịch, chúng ta có thể giành được công lao của Tử thần và trở thành bá chủ thế giới thực rồi!”
Tôi chợt bình tỉnh và đổ mồ hôi lạnh.
Các vị thần như Tử thần thực hiện nhiệm vụ của riêng mình và tích lũy công đức, và công đức có thể được hiểu là sự may mắn đối với người bình thường.
Người có nhiều công đức, may mắn có thể trở thành bá chủ của thiên hạ, có cuộc sống êm đềm, không lo âu.
Tôi bị sốc, ngón tay run rẩy, nhưng Lục Tịch đã nắm lấy tay tôi, hơi ấm giữa lòng bàn tay khiến tôi bình tĩnh lại.
Nam Cung Đình bình tĩnh nhìn tôi và nói rằng tôi không cần phải thương xót.
Hắn kể cho tôi một bí mật: Lục Tịch là kẻ đã sát hại bố mẹ tôi, và anh ta thực hiện hành vi giết người chỉ để làm người giám hộ cho tôi.
“Tử thần đã giết cha mẹ cô đang theo dõi cô hàng ngày không đáng sợ sao?”
“Giết Lục Tịch đi.”
Toàn thân tôi cứng đờ, những suy nghĩ trong đầu tôi bị gián đoạn và sắp xếp lại ngay lập tức.
Hóa ra là như vậy, hóa ra thực sự là anh ấy.
23.
Tử thần thực sự là người giám hộ của tôi.
Tôi mất cha mẹ và không có người giám hộ. Tôi gần như không thể sống sót ở nước ngoài trong một thời gian.
Một kẻ lừa đảo người nước ngoài đã nói rằng người bình thường cũng có thể đăng ký kết hôn với một vị thần và để vị thần đó làm người giám hộ.
Tôi không có đủ tiền nên phải đến bức tượng xa nhất gần đó và trộm một ít tiền xu. Chỉ khi đó tôi mới có đủ tiền để đưa cho kẻ lừa đảo.
Tôi sợ thần linh trách móc nên đã viết số căn cước của mình lên ảnh và đốt cho bức tượng.
“Đừng lo lắng, sau này tôi nhất định sẽ báo đáp người.”
Khi còn trẻ tuổi tôi đã thành kính hướng tượng trước mặt cầu nguyện: “Xin hãy phù hộ cho tôi, tôi… tôi muốn sống, tôi không muốn cô đơn nữa.”
Kẻ lừa đảo lấy tiền, nói tôi bốc lá bài tarot.
Vừa rút ra một lá bài Tử thần, tôi không khỏi phàn nàn: “Tôi có thể thay đổi thần được không? Tôi không chọn ông ta.”
Ngẩng đầu lên, tôi bắt gặp một đôi mắt đang cười.
“Không thể đổi.”
Kẻ lừa đảo bỏ chạy, nhưng Tử thần lại theo tôi về nhà.
Bây giờ có vẻ như anh ấy đã chọn tôi.
“Đừng lo lắng, với tư cách là người giám hộ của cô, tôi nghĩ tôi sẽ kiếm được nhiều tiền để hỗ trợ cô.”
Tử thần đã làm theo những gì anh ta nói, suốt ngày bay bay với lưỡi hái, giống như đang làm việc để kiếm tiền nuôi sống gia đình.
Tôi thực sự không thể nhìn thấy toàn bộ hình ảnh về Tử thần vì anh ta mặc chiếc áo choàng suốt cả ngày.
Nhưng xét theo giọng nói thì có thể anh ấy trẻ hơn tôi.
Tử thần không thừa nhận, nhưng tôi nghĩ mình đã đoán đúng.
“Gọi chị nghe thử nào.”
Tử thần cười khẩy, tựa hồ có chút bối rối và miễn cưỡng.
“Nhưng cô không phải là chị tôi. Tại sao con người lại thích cách gọi này?”
Tôi đã nói dối anh ấy rằng: “Đây là biểu hiện của sự thân mật của con người.”
Sợ Tử thần vẫn không hiểu, tôi lại làm một phép so sánh khác với các từ vợ, chồng và con.
Tôi đã dùng những lời lẽ đủ kiên quyết để thuyết phục và nói những điều vô nghĩa một cách nghiêm túc.
“Đối với người cậu thích, có thể gọi là chị!”
Dưới tấm áo choàng, tôi mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của Tử thần trẻ tuổi nhuộm màu đỏ thẫm.
“Chị…”
Sau đó, một ngày nọ tôi đột nhiên tỉnh lại, được hệ thống yêu cầu lập tức trở về Trung Quốc.
Trong khi tôi đang thu dọn hành lý thì Tử thần lại ra ngoài thu thập đầu người.
Khi anh ấy quay lại, tôi đã lên máy bay trở về Trung Quốc và trở thành Bạch Nguyệt Quang trong cốt truyện.
Tôi thực sự ghét tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết, chẳng hạn như tiểu thuyết tàn bạo Bạch Nguyệt Quang, hay việc tiểu thuyết truy thê.
Nhưng lần này, tôi thừa nhận, tôi thích nó.
Tôi thích… Lục Tịch.
Nhưng dù muốn hay không, dường như tôi cũng không thể thoát khỏi số phận.
[Đếm ngược cái chết: 1 giờ.]