Trùng Sinh Chàng Đã Thay Lòng Đổi Dạ - Chương 5
Xuân Miên mắng to: “Câm mồm, tiểu thư nhà chúng ta đâu có xấu xí như thế!”
“Đúng đúng, đúng vậy.” Triều Sách cố kéo chỉnh lại y phục, “A Nặc là người đẹp nhất trong lòng ta.”
Tần Kỳ cười lạnh: “Triều Sách, tiếp chỉ, truyền khẩu dụ của thiên tử, lập tức ban hôn cho Tuyết nương tử làm chính thất của Triều Sách.”
Lời vừa dứt, sắc mặt Triều Sách biến đổi, còn gương mặt đầy giận dữ của thứ tỷ lập tức nở nụ cười mãn nguyện, nàng quỳ sụp xuống dập đầu mấy cái.
“Tạ ơn Hoàng thượng.”
Chuyện nàng nghĩ suốt mười mấy năm, nỗ lực cả chục năm trời, bỗng nhiên trở thành hiện thực, nàng cười đến mức gần như phát điên.
Triều Sách thì đầy căm phẫn nhìn Tần Kỳ.
Nhưng Tần Kỳ chẳng buồn để tâm, hắn quay đầu nhìn ta, lấy từ trong ngực ra một hộp thức ăn tinh xảo.
“Vừa vào cung xin chỉ, thấy huynh trưởng có món ngon này, ta đặc biệt lấy một hộp cho nàng.”
Triều Sách không kìm được cơn giận.
“Vương gia vào cung dịp Nguyên Tiêu, chỉ để chia cắt một đôi tình nhân?”
Đến cả ta cũng thấy buồn nôn với câu nói đó.
“Triều Sách, có chút liêm sỉ đi, ai thèm có tình cảm với ngươi?”
“Đừng tự dối mình nữa, ánh mắt nàng nhìn ta, ta biết rõ. Bằng không, sao nàng lại chẳng cần ai, đợi ta đến bây giờ khi vừa độ tuổi cập kê? A Nặc, nàng đừng sợ, Duệ Vương thế lớn, nhưng Bùi công và Viên gia không phải dễ bị bắt nạt, nếu đưa việc này đến trước mặt thiên tử, chưa biết ai thắng. Khi xưa nàng từng vì ta mà dám mạo hiểm, nay…”
“Ta muốn ói, ngươi biết không? Nhìn mặt ngươi, nghe giọng ngươi đều khiến ta buồn nôn. Loại người như ngươi, chỉ có một túi da, bên trong toàn mưu mô độc ác—Ta đợi ngươi? Ta đợi ngươi chết thì có.” Ta từ từ đưa tay khoác vào tay Tần Kỳ bên cạnh, “Mà lại, ai nói là ta không cần hắn?”
Tần Kỳ lập tức nắm chặt tay ta.
Ngay lúc này, một tiếng pháo hoa vang lên trên bầu trời.
Ta chăm chú ngắm nhìn màn pháo hoa rực rỡ.
Giờ Tý đã qua.
Ngay sau đó, Tần Kỳ giơ tay, hộ vệ và ám vệ lập tức xông lên, áp chế Triều Sách xuống đất khi hắn còn đang ngơ ngác.
Tần Kỳ cúi đầu, mỉm cười: “Nàng từng nói sau lễ Nguyên Tiêu sẽ ra tay. Giờ thì vừa vặn rồi.”
Không muốn đợi thêm chút nào nữa.
Trước khi bị lôi đi, Triều Sách còn định lên tiếng, nhưng Tần Kỳ đã thẳng tay bẻ lệch cằm hắn.
“Khoan đã.” Ta gọi bọn họ lại.
Gương mặt Triều Sách lóe lên một tia vui mừng điên cuồng.
Ta mỉm cười: “Triều Sách, quên chưa nói, những chứng cứ để kết tội ngươi đều do ta thu thập cả đấy. Ai nói trẻ con nhớ không tốt, trẻ con nhớ rõ lắm đấy.
Không tin, vào ngục kiểm tra sổ sách kỹ đi.”
Cuối cùng hắn không kìm nổi mà điên cuồng, nhưng đã bị lôi đi ngay lập tức.
Thứ tỷ bên cạnh định bỏ chạy, ta cười.
“Thứ tỷ vội gì? Chẳng lẽ quên rồi sao, ‘thê tòng phu quý, vinh nhục cùng hưởng’ mà. Hoàng thượng chẳng phải vừa ban hôn cho tỷ sao? Quên rồi à?”
“Không không không không…” Thứ tỷ thét lên điên cuồng, “Ta không muốn, ta không muốn nữa!”
Phu thê vốn là chim cùng rừng, hoạn nạn đến, mỗi kẻ một đường.
“Được thôi.” Tần Kỳ nhanh chóng đáp, “Không muốn cũng không sao.” Trên mặt hắn nở một nụ cười tinh quái, “Đưa Tuyết thị đi với tội kháng chỉ.”
16.
Thứ tỷ và Triều Sách đều bị giam vào ngục.
Cùng một nhà lao.
Mỗi ngày chỉ có nửa suất cơm.
“Ăn nhiều sẽ nóng nảy, tâm tư nặng nề, suy nghĩ không thông.”
Điều kiện đưa ra là, ai khai hết tội thì được thả trước.
Ai khai hết trước thì được ra ngoài.
Nhà lao hẹp tối, cơm nước đều đã hỏng ôi.
Chỉ trong vỏn vẹn bốn ngày ngắn ngủi, hai người đã bắt đầu như trút sạch hạt đậu trong ống trúc, kể ra hết mọi chuyện.
Tranh nhau khai trước.
Vấn đề ngày càng lớn, mỗi tội đều được ghi chép lại, đến nay đã thành hai quyển đầy ắp.
Tần Kỳ lần này đã biết cách sai khiến người.
Hắn phái mười viên chức nhỏ, mỗi người hỏi lần lượt từng câu, ai nói nhiều hơn thì được uống nước.
Qua hơn một tháng, hai người gần như trở thành kẻ thù không đội trời chung, gặp nhau là giành cơm, lúc thẩm vấn lại đổ lỗi cho nhau.
Thẩm vấn suốt nửa năm, vụ án đầu tiên còn chưa xong.
Hai người đã gầy trơ xương.
Đói đến mức gần như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
Khát đến tột cùng, chỉ có nước bẩn ở hồ sen là có thể uống.
Ta từng đến thăm một lần.
Thứ tỷ gầy trơ xương, nhưng so với lúc trước của ta vẫn còn tốt hơn nhiều, xem ra sức nàng vẫn còn, Triều Sách yếu đuối hoàn toàn không phải đối thủ của nàng.
Thấy ta, nàng khóc lóc thê thảm, nói rằng dù sao mẫu thân ta cũng từng nuôi dưỡng nàng, nàng chỉ là một lúc mù quáng, ghen ghét ta có một vị phu quân như vậy.
Nên mới sinh tà ý.
Giờ nàng đã biết sai, cầu xin ta cho nàng một cơ hội.
Ta từ chối, nàng lập tức trở mặt, mắng chửi thậm tệ.
Ta chờ nàng mắng xong, giọng đã khàn đặc.
“Hóa ra khi nhìn người khác không sống nổi mà cũng chẳng thể chết yên, lại là loại cảm giác này. Thực sự chẳng thú vị chút nào.”
Ta quay đầu bước ra ngoài.
Bên dưới, Triều Sách đã gầy chỉ còn da bọc xương, hiện tại chỉ còn sáu ngón tay, bốn ngón còn lại thì hoặc đã gãy hoặc đã mất, không biết là bị thứ tỷ cắn hay đánh gãy.
“A Nặc… Ta thực sự yêu nàng. Cầu xin nàng, cho ta một cơ hội… Lần này, ta sẽ dùng tất cả để chỉ yêu mình nàng, chỉ một mình nàng thôi. Khi đó, khi đó đều là nàng ta dụ dỗ ta. Là nàng ta quyến rũ ta sau khi nàng rời đi—”
“A Nặc, đừng đi, nàng quên rồi sao? Là ta cầu xin nàng mới được chuyển thế. Nàng không thể nhẫn tâm như vậy.”
Đến giờ mà vẫn còn đầy những lời dối trá.
“Người cầu cho ta chuyển thế là mẫu thân ta. Còn ngươi… chính ngươi và thứ tỷ đã thông đồng với nhau muốn hại ta.”
Hắn hoàn toàn hoảng loạn: “A Nặc, đừng giận mà, vừa rồi ả kia mắng nàng, ta sẽ giúp nàng đánh nàng ta! Nàng xem, ta thực sự chẳng có tình cảm gì với nàng ta… Cầu xin nàng, A Nặc, giúp ta, lần này giúp ta—”
Ta không quay đầu lại mà bước ra ngoài, phía sau vọng lại tiếng thét thất thanh của hai kẻ kia.
Ra ngoài, Tần Kỳ đã đợi sẵn, nắng chiếu gay gắt.
Hắn giương ô giấy dầu che trên đầu ta.
Đi dọc theo con phố, chẳng mấy chốc chúng ta đã đến bờ đê.
Những lá sen vừa nhú đầu, cảnh xuân tươi đẹp tràn ngập khắp nơi.
“Dự tính khi nào thì thẩm xong vụ án?” Ta hỏi Tần Kỳ.
Tần Kỳ xoay nhẹ một lá sen lớn vừa hái: “Ta nghĩ đến chuyện nàng nói, bọn họ đã ném nàng chết trong cái hồ này, ta liền muốn giết người. Nhưng giết người không phải là cách hay. Tỷ tỷ dạy đúng, mọi chuyện, phải từ từ. Vậy nên, ta nghĩ sẽ thẩm án đầu tiên về vụ đánh chết tỳ nữ, đợi đến khi bọn họ uống cạn nước hồ sen này thì xong.”
Ám vệ phía sau đứng lại từ xa, những sợi liễu bên bờ bị gió thổi nhẹ nhàng bay lên.
“Lại chịu gọi ta là tỷ tỷ rồi?” Ta vén mái tóc bị gió thổi rối.
“Ừm. Đột nhiên ta cảm thấy, đúng là ta còn nhiều thứ chưa hiểu.” Tần Kỳ nghiêng đầu, rất tự nhiên giúp ta chỉnh lại tóc, “Tỷ tỷ kiến thức sâu rộng. Hay là chỉ dạy ta, bắt đầu từ cái hôn lần trước được không?”
Chiếc lá sen trong tay hắn che trước mặt hai chúng ta, người bên ngoài không thể nhìn thấy.
“Ừm… không biết xấu hổ!”
“Không biết xấu hổ ta đã học rồi, cái đó tỷ tỷ không cần dạy nữa.”
-HẾT-