Trùng Sinh Chàng Đã Thay Lòng Đổi Dạ - Chương 3
Kết quả là Triều Sách thấy phụ thân giận dữ, vội nói rằng hắn không thể quên ta, không muốn cưới thứ tỷ. Hắn nói nếu chưa đạt được ước nguyện công danh mà ta từng mong muốn, hắn sẽ không tính đến chuyện thành thân.
— Những đến dễ nghe như vậy, chẳng qua là vì sợ cắt đứt hoàn toàn sự hậu thuẫn của Viên gia và ngoại tổ của ta mà thôi.
Ta hồi thư khuyên phụ thân chi bằng cứ tác thành cho đôi uyên ương này, tốt nhất là khóa chặt luôn vào nhau.
Nếu không, đến lúc tính sổ ta lại phải làm thêm hai bộ hồ sơ nữa.
Phụ thân biết ta không thích, từ đó ít khi nhắc đến bọn họ.
Cho đến tháng trước, phụ thân định cáo lão hồi hương tránh chuyện lập trữ.
Bất ngờ, Triều Sách tìm đến, mong phụ thân nể tình xưa mà tiến cử cho hắn cơ hội tiếp cận đại hoàng tử.
Để tỏ thành ý, hắn kể rằng bản thân rất nhớ ta, nói bao năm qua chưa từng quên ta, hắn luôn mơ thấy ta.
Hắn bùi ngùi nhớ lại những ngày tháng hạnh phúc đã qua, thậm chí đau lòng nói dù ta đã bị hủy dung, hắn vẫn sẵn sàng cưới ta.
Bởi hắn mơ hồ nghe rằng, thực ra ta… có vẻ chưa chết.
Thật là kẻ bỉ ổi, mất đến mười năm trời, hắn mới “cuối cùng” nhận ra người mất tích năm xưa còn sống.
Lúc đọc thư, ta vừa giận vừa buồn cười.
Vừa lúc Tần Kỳ bước vào, ta tiện tay ném thư vào lò sưởi, hắn còn hỏi ta cười gì.
Xem ra lúc đó đốt chưa hết, có lẽ hắn đọc được vài câu tâm tình vụng về.
Ta chẳng buồn giải thích, đẩy đĩa Ngọc Lộ Đoàn về phía hắn, cười nói: “Tiểu hài tử đừng đoán bừa, không hiểu ngươi đang nói gì đâu.”
“Ta không còn là trẻ con nữa.” Hắn bước lên một bước.
Dưới ánh đèn, dáng người hắn thẳng tắp, bóng dáng cao lớn phủ lên ta.
Khí thế của hắn mang chút sắc bén, mạnh mẽ như thanh kiếm vừa tuốt vỏ.
Ta nhặt lấy một chiếc Ngọc Lộ Đoàn, giống như khi còn nhỏ, đưa cho hắn: “Đừng quên, ngươi từng thề trước miếu Thành Hoàng, đã gọi ta là tỷ tỷ, thì suốt đời này cũng phải là tỷ tỷ thôi.”
Ánh mắt hắn tối lại, nhìn ta một hồi lâu, cuối cùng cũng nhượng bộ, hừ một tiếng, cúi đầu cắn lấy miếng bánh.
11.
Thời gian thấm thoát trôi qua, chẳng mấy chốc đã gần đến cuối năm, mùa thu lợi nhuận cũng lần lượt tới.
Ta ôm lò sưởi tay, dựa lưng vào những hòm ngân phiếu chất đầy, chờ đợi tin tức chấn động nhất của triều đình đến đúng hẹn.
Thiên tử lâm trọng bệnh, nhị hoàng tử ngàn dặm vội vã hồi kinh, giữa đường gặp nạn, nhưng thoát hiểm thành công.
Rồi trước long sàng của thiên tử, hắn lập tức chém đầu đại hoàng tử mưu phản.
Sau đó, việc lập trữ được quyết định, hành sự quyết đoán, thiên hạ chấn kinh.
Thế cục bất ngờ thay đổi.
Tiểu hoàng tử Tần Kỳ được Viên gia che chở một thời gian dài nay lại thành đối tượng mọi người săn đón, dẫu sao hắn cũng là đệ đệ cùng mẹ của thái tử tương lai.
Và thái tử, ngay khi ổn định triều đình, câu hỏi đầu tiên là: “Đệ đệ ta đâu?”
Viên gia ta liền trở thành nơi đông như trẩy hội.
Biểu ca trước nay luôn bị khinh rẻ, nay đột nhiên trở thành công tử hiệp nghĩa có ánh mắt tinh tường, ngay cả Nhị cữu cũng suốt ba ngày không còn đánh mắng huynh ấy nữa.
Những tiểu thư quý tộc từng nghị luận về ta nay đều tranh nhau kết giao, hàng ngày ăn vận rực rỡ đến Viên gia mời ta đi thêu thùa, cờ vây, du ngoạn, thiếp mời dồn dập tới tận sang năm.
Những cửa tiệm ta góp vốn chật kín khách, kiếm lời bộn tiền nhờ việc chuẩn bị quà và thư cho Tần Kỳ.
Xuân Miên đếm bạc đến mỏi cả mắt.
Nghe nàng báo cáo xong, ta vươn vai, ung dung ngồi may mũ đông cho phụ thân.
Sau khi nhận được gợi ý từ ta mà gia tăng ủng hộ cho nhị hoàng tử, phụ thân đã trở thành trọng thần nơi phủ thái tử, toàn bộ Bùi gia cũng có chỗ đứng vững chắc trong triều.
Nhưng sức khỏe của người không tốt, nhất là sợ lạnh, nên định cáo lão chuyển về Lâm An dưỡng già.
Phụ thân còn mang đến một tin tức.
Sau khi bị phụ thân từ chối, Triều Sách vì tiền đồ mà tự mình tiếp cận đại hoàng tử, còn dâng rất nhiều mỹ nhân.
Nay nhị hoàng tử lên ngôi, hắn hoảng hốt không yên, đến tìm phụ thân ta vài lần, nhưng đều bị đuổi thẳng ra ngoài.
Sau đó hắn lại phái thứ tỷ đến cầu xin.
Thế nhưng nàng ta đã bỏ trốn khỏi từ đường từ lâu, phụ thân ta sớm đã mời trưởng lão đến từ đường xóa tên nàng khỏi gia phả.
Cả người Triều Sách như bị thiêu đốt, bồn chồn đến mức quay vòng vòng.
Sốt ruột sao?
Giờ chỉ mới bắt đầu thôi.
12.
Khi cầu xin phụ thân ta không thành, Triều Sách liềnquay đầu phái tâm phúc của hắn đích thân đến Lâm An.
Tay sai của Triều Sách mở miệng là xưng “người vợ tào khang” mà hắn đến tìm, chính là ta, A Nặc đang tá túc tại Viên gia.
Hắn nói tuy Triều Sách có nạp thiếp, nhưng vẫn giữ trống vị trí chính thất, vân vân và mây mây.
Nhị cữu ta lập tức đuổi gã thuyết khách ra khỏi cửa: “Viên gia chúng ta trong sạch, không có cái gọi là ‘vợ tào khang’ của ai cả, chỉ có bảo ngọc trong tay mà người ta không với tới được thôi. Cút đi!”
Gã thuyết khách bị mắng té tát, lẩm bẩm chửi rủa khi rời đi.
“Chẳng qua là một nữ nhân bị hủy dung thôi mà? Lại còn là bảo ngọc quý giá, hừ! Nếu không vì đại nhân đang phải cúi đầu… Đúng là không biết điều, cứ chờ thối rữa trong tay đi!”
Nói xong, hắn nghe thấy có tiếng gọi “Tứ tiểu thư.”
Quay đầu qua bụi cây, hắn trông thấy một tỳ nữ cúi đầu hành lễ với ta và Tần Kỳ.
Nhìn rõ ta trong thoáng chốc, hắn trợn tròn mắt, sững người, ta mỉm cười khẽ. Hắn luống cuống hành lễ, đi được một đoạn lại ngơ ngác quay đầu, chạm ngay ánh mắt của Tần Kỳ.
Tần Kỳ đưa đĩa bánh vừa mang tới cho ta: “Ta đi tiễn hắn một chút.”
Khi trở về, hắn đã thay bộ y phục khác, khớp tay còn dính vết trầy mới cùng lẫn vài vết máu.
Ta cau mày: “Chỉ vì vài lời của người khác mà ngươi đã rối loạn, còn tự mình ra tay? Sau này về kinh đô, những lời khó nghe sẽ càng nhiều, lúc đó ngươi tính sao? Chẳng lẽ lần nào cũng tự mình đi dạy dỗ họ? Không phải tỷ tỷ nói ngươi, lớn rồi, phải biết sai bảo người khác làm việc chứ…”
“Chợt nhận ra… ngươi nói chuyện có chút giống mẫu thân của ta.”
“Được thôi, nếu ngươi muốn gọi ta là nghĩa mẫu, ta cũng không ngại nhận đâu. Cứ gọi đi, ta chịu được mà.”
Tần Kỳ bật cười, dòng dõi hoàng gia, dẫu đã thu liễm nhưng vẫn có khí thế bẩm sinh của kẻ bề trên.
Cười một lúc, hắn bỗng nhiên nói: “Hoàng huynh lại gửi thư, giục ta tức khắc hồi kinh. Lần này đi, e rằng không biết bao giờ mới có thể quay lại.”
“Biết rồi. Lần này mang theo Diệp thần y cùng về đi… Sao lại nhìn ta như nhìn thần tiên vậy? Ta không có ý gì đâu, chỉ là phòng khi thủy thổ không hợp, có khi lại hữu dụng.”
“Được.”
Nói chuyện đến đây, ta vừa vặn may xong chiếc mũ cho phụ thân, buộc nút chỉ rồi tiện miệng dùng răng cắn.
Tần Kỳ đưa một ngón tay ngăn ta lại, không cho dùng miệng, tay kia cầm kéo nhanh nhẹn cắt đứt sợi chỉ.
“Ngươi không hỏi ta bao giờ trở lại sao?”
Ngón tay hắn vẫn chưa buông.
Nhiệt độ nóng bỏng từ ngón tay truyền qua làn da, dấu ấn hoa đào giữa mi tâm như bị thiêu đốt.
“Muốn khi nào trở về thì khi đó trở về.” Ta khẽ lùi lại, thoát khỏi ngón tay của hắn, cố ý chuyển chủ đề, “Giờ cả Lâm An ngươi là lớn nhất, ai dám ngăn cản chứ. Dù sao đi nữa, trở lại kinh đô, mọi chuyện phải cẩn trọng. Cẩn thận với Đỗ Văn Bình, Trương Thao và Tống Trọng Hoài—những gì có thể dạy ngươi, tỷ đã dạy hết rồi.”
Ngón tay hắn khẽ động: “Tỷ tỷ, ta sắp đi rồi, nhưng vẫn còn một điều chưa học được, tỷ có thể dạy ta không?”
“Dĩ nhiên là có thể, nói đi.”
Nói xong, ta mới cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhưng đã muộn.
Ngón tay hắn trượt xuống, mạnh mẽ giữ lấy cằm ta.
Sau đó cả người hắn cúi xuống, bao phủ ta.
Trong khoảnh khắc đầu óc ta trống rỗng.
Nụ hôn của thiếu niên, ngây ngô mà mãnh liệt, thoảng mùi hương lạnh nhàn nhạt xen lẫn với sự chiếm hữu mạnh mẽ, dồn dập, nóng bỏng, không chút kiêng dè.
Nhưng… quả thật là chưa thuần thục.
Cơn đau nhói làm đầu óc ta ong lên.
Ta theo phản xạ giơ tay lên, nhưng hắn đã nhanh chóng đan chặt mười ngón tay của ta vào nhau.
Bàn tay nóng bỏng của hắn bao trùm lên tay ta.
Hắn còn có mặt mũi hỏi: “Chẳng phải tỷ tỷ nói rằng sẵn lòng dạy ta mọi thứ sao?”
Ta ta cảm giác nhịp tim hoàn toàn loạn nhịp, dù cố giữ vẻ mạnh mẽ nhưng uy thế chẳng còn lại bao nhiêu, tai thì nóng bừng, có lẽ còn đỏ lên nữa.
Ta mắng: “Tần Kỳ, ngươi có muốn chết không, có tin ta đánh nát miệng ngươi không…”
Hắn vùi mặt vào lòng bàn tay đang giơ lên của ta: “Tỷ đánh đi.”
Cái độ mặt dày này, đúng là không cần dạy, hoàn toàn tự nhiên.
“Tỷ tỷ, đợi ta nhé. Ta còn muốn báo đáp ân tình.”
11.
Vào dịp năm mới, kinh đô xảy ra dịch bệnh.
Bệnh tình lây lan nhanh chóng.
Thiên tử thân thể yếu nhược, lại phát bệnh, Đông Kinh lòng người hoang mang, bọn gian tà có ý mưu phản, thậm chí còn đồn rằng thái tử không phải minh quân, nên bị thiên phạt.
Trong thời khắc then chốt, Tần Kỳ xuất hiện, mang theo Diệp thần y và số dược liệu đã chuẩn bị sẵn đến cho thái tử.
Diệp thần y như kiếp trước, nhờ lần này mà nổi danh.
Loạn lạc chấm dứt, thiên tử băng hà, thái tử đăng cơ, đại xá thiên hạ.
Ta chờ đợi đúng lúc này.
Sau đại xá, bất kỳ ai phạm tội, dù vào ngục hay lưu đày, cũng sẽ không còn cơ hội xoay chuyển.
Những năm qua, ta kinh doanh dược hành, tiền trang, kiếm được không ít bạc.
Một phần trong đó dùng riêng để theo dõi Triều Sách.
Ta thu thập được không ít bằng chứng về tội trạng của hắn.
Ngày sau khi đại xá kết thúc, ta bái biệt gia đình ngoại tổ, cùng Nhị ca được triệu vào kinh lên đường.
Lần này, ta muốn tận mắt chứng kiến Triều Sách bị chôn vùi.
Mùi vị của đói khát và cái chết, cũng nên để hắn cùng thứ tỷ nếm thử.