Trùng Sinh Chàng Đã Thay Lòng Đổi Dạ - Chương 1
1.
Kiếp trước, ta qua đời khi mới sáu tuổi.
Thân thể nặng chưa đầy bảy cân.
Đói bụng trọn vẹn bốn ngày.
Thứ tỷ nói trong cơ thể ta có nhiệt độc, không thể ăn uống, chỉ có thể cách ngày rút máu.
Nam nhân tự nhận là yêu ta nhất, là người từng dùng mạng cầu nguyện cho ta chuyển thế, từ khi ta hủy dung, hắn chưa từng nhìn ta lấy một lần.
Từng lời yêu thương mật ngọt truyền đến từ phòng bên.
Trong căn phòng khuê các, chỉ cách nhau một bức tường, bọn họ triền miên ân ái.
Ta nắm lấy chút sức tàn, cố gắng bò ra ngoài, thì thấy thứ tỷ khoác trường sam của Triều Sách, ung dung bước đến, cúi người nhìn ta.
“Muội muội còn sức đó nhỉ. Phải rồi, cha lại gửi thư, dặn ta nhất định phải chăm sóc muội chu đáo… Đói rồi sao? Muốn uống nước à? Không được đâu, trong người muội có độc mà, thật sự muốn uống sao? Tỷ tỷ sẽ cho muội.”
Nói rồi, nàng ta đá ta xuống ao sen.
Dòng nước tanh hôi tràn vào mũi, vào ngực, ta trợn mắt nhìn chằm chằm.
Khoảnh khắc trước khi lìa đời, ký ức cuộn trào ùa về.
2.
Ta nhớ rồi, tất cả đã nhớ rõ.
Ta biết mình là ai.
Chín năm trước, ta bỏ ngoài tai lời khuyên ngăn của cha, kiên quyết gả cho nho sinh thanh tú nghèo khổ Triều Sách.
Sau khi thành thân, ta chu cấp cho hắn ăn học, đem đồ cưới đi cầm cố, tiêu hết của hồi môn.
Cuối cùng hắn cũng đỗ đạt, nhưng lại lâm trọng bệnh, kéo dài ba tháng liền, lỡ mất cơ hội ứng thí triều đình, không còn hy vọng làm quan.
Trong lúc tuyệt vọng nhất, ta nghe nói núi Cửu Sơn thần sát linh thiêng, từng bước quỳ lạy lên núi cầu lấy linh dược.
Về sau hắn thật sự khỏi bệnh, ôm ta khóc, nói nợ ta cả một đời, vĩnh viễn chỉ yêu mình ta.
Khi ngày tháng tốt lành, ta và hắn đi ra ngoài lại gặp sơn tặc.
Ta vì hắn chắn đao mà chết.
Triều Sách đau đớn tột cùng, ôm lấy áo nhuốm máu của ta, từng bước quỳ đến Thiên Ân tự, đầu gối mài đến trơ cả xương.
Cầu xin thần linh cho ta chuyển thế.
Hắn nói muốn bù đắp những lụa là châu báu ta chưa kịp hưởng, nhất định sẽ nâng niu ta như trân bảo, đợi ta trưởng thành sẽ cưới ta.
Thần tích hạ xuống, chiếc áo nhuốm máu của hắn đang bốc cháy bỗng hóa thành một đóa hoa đào.
Chính là ấn hoa đào nơi mi tâm ta.
Đêm ấy, Triều Sách đã thành danh trong triều, trên con phố dài, hắn loạng choạng men theo từng cánh đào rơi, lần theo dấu mà tìm đến ta đang ở Cục Từ Ấu.
Sau đó, hắn đưa ta về.
Ta chính là tế phẩm bị hắn lấy danh nghĩa tình yêu cưỡng ép triệu hồi, trói buộc cả cuộc đời.
Nhưng hiện tại, chỉ vì ta lớn lên không mang theo dung mạo mà hắn day dứt mong nhớ kia.
Hắn liềnquay đầu, đắm chìm trong lòng thứ tỷ.
Rồi nhẫn tâm mặc cho ta bị hành hạ, bị hủy hoại.
Thứ tỷ dương dương đắc ý, nói rằng vì ta là muội muội chuyển thế của nàng ta, nên nàng ta đã hy sinh tất cả để chăm sóc ta. Nay cha ta đã nâng đỡ tiểu nương của nàng ta, có lẽ sau này còn có thể chính thức phong làm chính thê đâu, hơn nữa còn dốc hết sức nâng đỡ Triều Sách, dự tính trước khi qua đời sẽ giúp hắn giành được chức vị thủ phụ.
“Lúc ấy, ta sẽ là phu nhân tể tướng. Vinh hoa phu quý, vợ chồng cùng hưởng.”
“Tất cả những điều này, đều là do ta vất vả cố gắng giành lấy. Muội muội, không thể không khen ngợi muội đã chăm sóc nam nhân này rất tốt, thân thể hắn đặc biệt khỏe mạnh… đáng tiếc là muội không chờ được đến lúc trưởng thành để tận hưởng.”
Một hòn đá ném trúng đầu ta.
Đau đớn tột cùng, khóe mắt chảy ra hai giọt huyết lệ.
3.
Lại mở mắt, trời oi bức mà gian phòng tĩnh mịch.
Ta đã trùng sinh.
Lần này, trở về năm ta năm tuổi, khi vừa chuyển thế.
Lúc này, thứ tỷ vừa hay hai mươi sáu, phong thái vẫn rạng ngời.
Triều Sách hai mươi chín, đã gần bước vào tuổi lập thân, chốn quan trường thuận lợi.
Lần này, ông trời mở mắt, toàn bộ ký ức đều trở về.
Bên ngoài vang lên tiếng thứ tỷ xót xa.
“Đã nói là tiểu hài tử không nên ăn nhiều, giờ thì bị đầy bụng, làm sao đây? Đợi Sách ca ca trở về, cẩn thận da của các ngươi!”
Nha hoàn Xuân Miên nhỏ giọng nói: “Nhưng tiểu thư thật sự quá đói, liên tục đói đến không ngủ được…”
Giọng thứ tỷ nghẹn ngào: “Ngươi có ý gì? Là đang bảo ta hà khắc với A Nặc sao? Làm tỷ tỷ thế này có ý nghĩa gì nữa, đã không ai cần, ta đi là được…”
Nàng ta vừa dứt lời.
…Bốp! Một cái tát vang lên, Xuân Miên ngã ngồi xuống đất, má sưng tấy.
Tiếp đến là tiếng quát lạnh của Triều Sách vừa trở về: “Giờ ngươi thật to gan, dám quyết định thay chủ nhân. Tuyết nương là tỷ tỷ của A Nặc, cũng là chủ nhân trong phủ này, há lại để ngươi khinh miệt. Đem nhốt vào phòng chứa củi hai ngày.”
Quả nhiên, mọi chuyện giống y như đúc.
Tiếp theo, thứ tỷ sẽ thuận lợi khóc lóc xin Triều Sách bán đi Xuân Miên.
Từ đó, nha hoàn cuối cùng mà phụ thân để lại cho ta cũng biến mất. Cơn ác mộng của ta cũng từ đây bắt đầu.
Là lúc nào nhỉ?
Hiện tại, vừa tròn một tháng kể từ khi ta cùng thứ tỷ cùng nhau rơi xuống nước, trước mắt bao người, Triều Sách cởi áo của ta khoác lên cho nàng ta.
Còn hai tháng nữa, phụ thân ta sẽ bệnh nặng qua đời.
Còn một tháng nữa, hắn và nàng ta sẽ vượt quá giới hạn.
Chỉ bảy ngày nữa, dung nhan của ta sẽ bị hủy hoại.
Nhưng giờ đây, vẫn còn thời gian.
4.
Ta nhảy xuống giường, bước ra ngoài.
Thứ tỷ liếc nhìn ta lạnh nhạt, cảnh cáo bằng ánh mắt không được mở miệng.
Kiếp trước, khi còn là một đứa trẻ, ta chắc chắn đã bị nàng ta dọa cho sợ mà không dám lên tiếng.
Khi ấy, nàng ta lấy danh chăm sóc, ngày ngày răn dạy ta, đem ta dạy dỗ như mèo như chó, ta sợ nàng ta vô cùng.
Nhưng kiếp này, ta không sợ, ta nghiêng đầu mỉm cười, ngọt ngào gọi Triều Sách một tiếng: “Nhị lang ca ca.”
Nghe thấy cách gọi thân mật chỉ thuộc về chúng ta, Triều Sách ngẩn người, hắn lại lần nữa nhìn thẳng vào ta.
“Muội… vừa gọi ta là gì?”
Ta liền vì Xuân Miên mà giải thích: “Nhị lang ca ca đó. Muội đói quá, cho nên nhờ Xuân Miên đi lấy đồ ăn cho muội, nhưng nhà bếp nhỏ không chịu đưa, nên muội mới bảo nàng ra ngoài mua. Kết quả ăn nhiều quá, muội đau bụng. Nhị lang ca ca đừng phạt nàng.”
Triều Sách vẫn ngẩn ngơ, đáp khẽ: “Được…”
Những ngày sau đó, chỉ cần một chút quen thuộc đầy ngụ ý và chút giảo hoạt giả ngây, Triều Sách đã bị ta dỗ đến vui như mở cờ trong bụng.
“A Nặc, đúng là muội thật rồi—ta đã biết, muội nhất định sẽ trở về.”
Hắn cúi xuống, tay run rẩy chạm nhẹ vào đầu ta, ngắm nhìn dấu ấn hoa đào trên trán ta.
“Thật hy vọng A Nặc của ta mau chóng trưởng thành. Ta rất nhớ muội. Muội không biết khi muội trưởng thành, dung mạo muội sẽ kinh diễm đến nhường nào. Ta mãi không quên lần đầu thấy muội, lúc muội vén rèm xe, khi ấy ta đã nghĩ, một nữ tử như tiên giáng trần, nếu có thể gả cho ta, sinh con dưỡng cái vì ta, thì dù chết… cũng xứng đáng.”
Trên mặt ta đầy vẻ ngây thơ, nhưng trong lòng chỉ có ghê tởm.
Hắn yêu ta ư? Phì, hắn chỉ yêu bề ngoài này thôi.
Bất quá mấy ngày dục cầm cố túng, Triều Sách đối với ta tràn đầy bao kỳ vọng.
Thậm chí hắn còn bắt đầu chuẩn bị hôn phục cho ta, mơ tưởng khi ta như kiếp trước, vừa tròn mười sáu sẽ gả cho hắn.
Ánh mắt thứ tỷ nhìn ta ngày càng sâu thẳm, nàng ta đã tốn công tính toán bao lâu nay, đâu cam lòng để mọi chuyện vuột khỏi tay.
Cho đến khi trong phòng lại phát sinh chuyện hai a hoàn bị bán đi, bình hoa trong phòng bị đập nát, nàng ta rốt cuộc đã ra tay.
Nàng ta bắt đầu sớm hơn kiếp trước một ngày.
Nàng ta nói muốn đưa ta ra ngoài dâng hương.
Kiếp trước, chính trong lần này ta gặp phải sơn tặc, thứ tỷ cười lạnh đạp ta một cước khỏi xe ngựa.
Mặt ta bị kéo lê trên mặt đất đá núi, máu thịt be bét.
Lúc ấy, thứ tỷ nhìn gương mặt ta, vừa khóc vừa vùi đầu vào lòng Triều Sách đang chạy đến: “Sách ca ca, muội sợ lắm. Sao muội muội lại ra nông nỗi này.”
Triều Sách lúc đó nhìn mặt ta, chỉ lắp bắp một câu: “Hỏng rồi. Mặt này, hỏng rồi.”
Sau khi không thể cứu chữa, cơn ác mộng của ta chính thức bắt đầu.
Thứ tỷ bắt đầu đủ cách hành hạ ta, còn Triều Sách chỉ còn lại sự chán ghét đối với ta.
Hắn mặc cho ta bị ngược đãi, bị hủy hoại, thậm chí mong ngóng ngày đó đến sớm.
5.
Lúc ra ngoài dâng hương, thấy ta không mang theo Xuân Miên.
Trong mắt thứ tỷ thoáng hiện vẻ vui mừng tột độ.
Con đường xuất hành có bao nhiêu lối, nàng ta lại cố tình chọn đường vòng.
Xem ra đám sơn tặc kiếp trước quả thật không phải ngẫu nhiên mà gặp.
Ta ngồi lên xe ngựa, nàng ta lập tức giả vờ dịu dàng, nhẹ giọng dặn dò ta, không ngừng đưa cho ta đồ ăn, đồ uống.
Xe đi được nửa đường, ta thong thả cắn một miếng, rồi thò ngón tay vào cổ họng.
Một tiếng “ọe,” ta nôn ra sạch sẽ.
Thứ tỷ trừng lớn mắt: “Muội làm gì vậy…”
Ta tỏ vẻ oan ức, kéo rèm xe lên: “Nhị lang ca ca, đồ tỷ ấy đưa muội bị ôi thiu rồi, A Nặc khó chịu, A Nặc còn muốn nôn, không muốn ngồi xe nữa. Muội muốn cùng Nhị lang ca ca cưỡi ngựa, huynh dùng áo choàng quấn lấy muội, được không?”
Ta cưỡi lên ngựa, thứ tỷ hận đến nghiến răng ken két, nàng ta cố sức dọn dẹp xe ngựa, khiến bản thân bốc lên mùi hôi thối, rồi cứ khăng khăng bắt ta quay trở lại xe.
Mà đúng lúc này, sơn phỉ trước thời hạn một ngày đúng hạn mà tới.
Mọi chuyện diễn ra hệt như kiếp trước, chỉ khác lần này trên xe không có ta.
Kiếp trước, ta bị chuộc về là sau bảy ngày.
Lần này, thứ tỷ tụt lại phía sau bị bắt, nhưng chỉ mất nửa ngày đã chạy đến được ngôi chùa, nàng ta lúng túng nói rằng mình may mắn, bọn cướp lấy tiền rồi bỏ đi.
Trong Thiên Ân tự.
Ta giả vờ sợ hãi phát sốt cao, không chỉ sốt cao, mặt ta đột nhiên nổi lên mụn đen, cả khuôn mặt có dấu hiệu bị hủy hoại.
Hòa thượng trong chùa nhận tiền, lập tức thề trời thề đất nói rằng gương mặt ta không thể cứu chữa.
Triều Sách tức giận đến mứccơm tối đều ăn không vô.
Chỉ có thứ tỷ cười đến híp cả mắt, giả bộ mang rượu đến an ủi Triều Sách.
Lúc trăng lên đến đỉnh, ta bảo Xuân Miên đang lặng lẽ chạy đến, ném đôi giày thấm máu gà của ta vào khe núi.
Tiếng sói tru rền vang nơi núi rừng.
Xuân Miên gõ cửa phòng bên cạnh.
“Không thấy tiểu thư A Nặc đâu.” Nàng cố tình gọi to.