Trùng Phùng - Chương 5
8
Trong bữa tối, cuốn nhật ký lại xuất hiện trên bàn trà.
Tôi biết, đó là cái cuối cùng.
Đường Thiên đi học về, nhìn thấy căn bếp nguội lạnh, liền giả vờ muốn phụ giúp nấu ăn.
Bình thường, mẹ sẽ lén lau nước mắt, nhặt tạp dề đi nấu ăn rồi nói Đường Thiên vào phòng làm bài tập.
Nhưng hôm nay bà lại bất động.
Bà ngơ ngác ngồi trên ghế sofa, chỉ vào một dòng chữ nhỏ trong nhật ký và hỏi:
“Đường Thiên, cuốn nhật ký này viết có phải là sự thật không?”
Tôi liền liếc mắt nhìn lại.
ngày 19 tháng 8
Trời mưa, Đường Thiên không mang ô đến trường luyện thi nên nhờ tôi đưa qua.
Bằng cách này, một lúc nữa em ấy có thể trực tiếp đến khách sạn để tổ chức sinh nhật.
Tôi suy nghĩ một chút, quyết định chỉ cần chịu đựng thêm một tháng nữa là có thể rời khỏi đây, không cần phải tranh cãi với em ấy nữa.
Nhưng khi đến nơi, tôi thấy có vài người đàn ông đang đợi tôi.
Họ gọi tôi là Đường Thiên và hỏi tôi có phải thường xuyên bắt nạt một cô gái khác ở trường hay không.
Tôi đã cố gắng hết sức để phủ nhận nhưng những nắm đấm vẫn giáng xuống.
Cơn mưa lớn làm mờ tầm nhìn và nuốt chửng những tiếng la hét.
Trong ánh sáng mờ ảo, tôi lại nhìn thấy bố mẹ mình.
Bánh tối nay nhất định là thật ngọt, ngọn nến có lẽ cũng thật ấm áp.
Thế giới không có tôi chắc hẳn sẽ rất tuyệt vời.
…
Một mùi tanh nồng nặc bốc ra từ cổ họng tôi.
Tôi nhìn những đốm xanh và vết bầm tím đang dần xuất hiện trên da mình, cảm thấy ngực đau âm ỉ.
Chỉ trong vài giây, khắp cơ thể tôi đã không còn một chỗ da thịt còn hoàn hảo.
Tôi đã chết trong vụ bạo lực vô cớ này sao?
Ngoài cửa sổ trời lại bắt đầu mưa.
Mẹ vẫn khàn giọng hỏi Đường Thiên:
“Con gái của tao đã nợ gì mày? Tại sao lại đối xử với nó như vậy?”
“Nó là chị gái ngày ngày chung sống thân thiết với mày. Sao mày có thể làm như vậy?”
Đây là lần đầu tiên Đường Thiên nhìn thấy mẹ như vậy, liền sợ hãi trốn sau lưng bố.
“Con không biết, không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Lúc đó tan học bọn họ bắt con phải đến đó, con quá sợ hãi, nên mới lừa chị đến đó thay cho con.”
“Mày sợ sao? Mày sợ, liền để Đường Châu đi chết thay sao?”
Đường Thiên vẫn bướng bỉnh:
“Dù sao chị ấy cũng thường xuyên đi chơi với tên lưu manh kia. Chị ấy nhất định sẽ biết cách xử lý tình huống này!”
Đường Thiên khóc lóc đến đáng thương, trong lòng chắc mẩm bố mẹ ngoài cứng trong mềm.
Nhưng nó không ngờ lần này bố chỉ nhìn chằm chằm vào cuốn nhật ký đang mở mà không ôm lấy mẹ dỗ dành.
Không những vậy, ông còn vô thức rút cánh tay Đường Thiên đang nắm ra.
Vào ngày thứ tám sau cái chết của tôi, ông ấy rốt cuộc không còn tìm được lý do nào để bảo vệ đứa con gái nhỏ của mình nữa.
Một sự im lặng chết chóc bao trùm căn phòng.
Đường Thiên dường như hiểu ra điều gì đó.
Cuối cùng, mẹ lau nước mắt và yêu cầu bố đuổi Đường Thiên đi với giọng điệu đầy nước mắt.
“Lão Đường, em không muốn nhìn thấy nó nữa, nó không phải con gái của chúng ta.”
Thật nực cười.
Tôi lại luôn cho rằng chỉ có Đường Thiên mới là con gái của họ.
Tiếng mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, khuôn mặt méo mó của Đường Thiên phản chiếu trên tấm kính lấm lem nước.
Cuối cùng nó cũng từ bỏ việc giả vờ, cười lạnh một tiếng, lau khô nước còn đọng trên khóe mắt.
“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?”
“Không lẽ mẹ nghĩ việc Đường Châu đâm vào xe tải như vậy là vì con sao?”
Theo lời nói của nó, cánh cổng ký ức đột nhiên mở ra.
Những chiếc xương bị xe cán qua kêu răng rắc, máu và nước mắt tuôn ra từ mắt tôi.
Dưới làn da, từng tấc máu thịt đều bị nghiền nát.
Đó là cách tôi chết.
Tự sát.
Trong tuyệt vọng, Đường Thiên lại lắc đầu, sự hoang tưởng và điên cuồng phản ánh trong con ngươi màu nâu của nó.
“Con nói muốn ăn bánh canh cua, bố liền không đến gặp giáo viên tâm lý của chị ấy nữa”.
“Nếu con nói con không cố ý, mẹ cũng sẽ không trách việc con đẩy chị xuống cầu thang.”
“Chị ấy đã nhiều lần cầu cứu. Hai người có từng nghe dù chỉ một lần hay không?”
Ánh mắt nham hiểm của nó lần lượt quét qua bố mẹ:
“Vậy không phải là con giết chị ấy, là hai người, cha mẹ thân yêu của con!”
Trong phòng khách, bố kinh ngạc nhìn Đường Thiên, hồi lâu không nói nên lời.
Tất cả những thứ khiến tôi bị tổn thương, bỗng biến thành những lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào tim ông ấy.
“Sao con lại biến thành dạng này?”
Có lẽ ông đang nghĩ đến những người đồng đội đã hy sinh của mình, một lúc sau, bố ôm mặt khóc.
“Thay đổi?” Đường Thiên khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt, “Từ trước đến nay con đều như vậy, bố mới là người thay đổi.”
“Không phải bố đã nói sẽ yêu con mãi mãi sao? Vậy bố chỉ nên yêu một mình con thôi!”
“Con không có người thân nào khác, vậy chút tình yêu kia, tại sao phải chia cho Đường Châu?”
Tôi vắt khô máu trên quần áo, lại cảm thấy vui vẻ khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Hóa ra trong khi tôi ghen tị với nó thì nó cũng ghen tị với tôi.
Nhưng suy cho cùng, nó giỏi khống chế lòng người hơn tôi, chẳng bao lâu sau nó đã trở lại với bộ dạng ngọt ngào đáng thương thường ngày, nhẹ nhàng nằm trên đầu gối của bố mẹ.
“Hiện tại Đường Châu đã chết, hai người chỉ còn có con.”
“Từ nay về sau chúng ta sẽ sống thật tốt, con sẽ hiếu thảo với hai người nhé, được không?”
Tu hú chiếm tổ chim khách, nó lại nói như thể chuyện đương nhiên như vậy.
Tuy nhiên, trước khi tôi kịp chế nhạo, đã có tiếng vang từ ngoài cửa.
“Mày có tư cách gì để có thể thay cô ấy sống tốt?”
9
Quay lại hai tiếng trước.
Thẩm Độ lấy chìa khóa từ dưới tấm thảm chùi chân ra và lau thứ gì đó lên bộ đồ ăn tôi thường dùng ở nhà.
Thực ra anh ấy rất thông minh.
Anh ấy luôn có thể giải được những câu hỏi hóa học mà tôi không thể giải được.
Vì thế tôi không ngạc nhiên lắm khi thấy bố mẹ mình yếu ớt ngã xuống đất.
Tôi chỉ cảm thấy tồi tệ.
Lẽ ra anh ấy không nên đi vào con đường này.
Tiếng ve sầu kêu to hơn vào những đêm mùa hè, vang vọng trong đêm.
Trong im lặng, Thẩm Độ giống như một quan tòa, rải những trang viết đầy tội ác xuống đất.
Sau đó, anh ấy từ phía sau rút ra một con dao găm sắc bén, từng bước một đi về phía Đường Thiên.
Ý thức của nó mờ đi nhưng vẫn lẩm bẩm:
“Không phải tôi. Đường Châu không phải vì tôi mà chết…”
“Anh muốn báo thù, thì đi tìm cha mẹ Đường Châu!”
Cha mẹ nhìn nó với vẻ mặt hoài nghi.
Bộ mặt thật đã che giấu nhiều năm của cô con gái nhỏ, vậy là lại dùng phương thức này lộ ra.
Sau đó, họ không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ nữa, cúi đầu cười gượng.
Như không nghe thấy Đường Thiên cầu xin tha thứ, Thẩm Độ cúi người nắm tóc nó.
Mũi dao sắc nhọn cứa vào làn da mềm đến mức có thể ép ra nước, lập tức có vết máu.
“Cậu hận bọn họ mà phải không?”
“Bọn họ tra tấn cậu như vậy, tôi tới báo thù cho cậu nhé?”
Đừng.
“Tôi chết rồi,” tôi nhắc nhở.
Nhưng dù tôi có hét thế nào thì anh ấy cũng không nghe thấy.
Ngay lúc tôi đang đi loanh quanh, cô bé với ánh sáng xanh lại xuất hiện và đẩy nhẹ tôi.
.
Thân hình tôi lắc lư.
Chuỗi ký ức cuối cùng cũng hoàn thành mắt xích cuối cùng.
Bên cạnh trường mẫu giáo, một cô bé mặc váy hoa đang cầm một chiếc bánh mới làm và đang hồi hộp chờ gia đình đến đón.
Cô bé chia chúng ra, muốn đưa những viên trân châu và sô cô la cho bố, bơ cùng bánh gatô cho mẹ.
Nhưng hôm nay họ đến muộn quá.
Cô bé lo lắng lén cô giáo mà đẩy cửa bước ra.
Trước tình trạng giao thông hỗn loạn, cô bé đã rất cố gắng nhưng vẫn không vượt qua được.
Thực ra tôi cũng không muốn chết.
Xương sườn vì bị đánh vẫn còn đau và tôi không thể cử động chân một cách linh hoạt.
Nhưng nhìn cô bé vui vẻ và ánh đèn xe cách đó không xa, tôi như thấy lại chính mình, người đã thức khuya vẽ thiệp chúc mừng nhiều năm trước.
Lúc đó, tôi cũng rất mong chờ những khuôn mặt tươi cười của bố mẹ.
Nếu không gửi được, liệu cô bé có buồn như tôi không?
Thật nực cười khi chiếc ô của mình bị rách nhưng tôi vẫn muốn che mưa che gió cho người khác.
Bằng cách nào đó, tôi đã chạy tới.
Tôi vội vã chạy về phía cô bé.
Lại như chạy về phía chính mình, người đã yếu đuối và bất lực từ nhiều năm trước.
Sau đó có một cú phanh gấp, máu dâng lên.
Khi bụi phủ khắp nơi, vô số tiếng vang vọng vào tai tôi.
Cậu bé nài nỉ mẹ giúp mình đẩy xích đu.
Ông chủ sạp trái cây thì đang hét lên rao bán những loại trái cây tươi ngon ngày hôm nay.
Anh chàng đưa thư ghé mua hai trái và tiếp tục chuyển giấy báo nhập học đến từng nhà.
Thật đáng tiếc.
Tôi gần như đã sẵn sàng cho một cuộc sống mới.
Lờ mờ, cô bé chạm vào cánh tay tôi.
Cô bé mím môi như đang xin lỗi điều gì đó.