Trùng Phùng - Chương 4
6
Cuộc cãi vã ngày hôm đó kết thúc bằng việc mẹ tôi khóc.
Bố thở dài và ôm bà vào lòng.
“Chúng ta đã mất đi một đứa con gái rồi, em còn muốn mất thêm một đứa nữa à?”
Mọi thứ đều im lặng.
Mẹ cuối cùng cũng bình tĩnh lại, đẩy bố ra, bước đến bàn thờ và lại bắt đầu lau bức di ảnh không dính một hạt bụi của tôi.
Khi mẹ lau nó, nước mắt chợt rơi xuống.
“Sao con không nói với mẹ sớm hơn?”
“Tại sao con lại luôn mạnh miệng với mẹ như vậy làm gì?”
“Nếu con ngoan ngoãn hơn một chút, cùng mẹ nói chuyện, sao mọi chuyện có thể tệ như vậy?”
Tôi muốn cười.
Cười sự thờ ơ của bà ấy và cười sự ngu ngốc của tôi.
Vừa rồi tôi còn ngây thơ nghĩ…
Mẹ thực sự có một chút đau lòng vì tôi.
Nhưng bà ấy lại dễ dàng chấp nhận logic của bố và không nỡ trách Đường Thiên.
Vậy cuối cùng người có lỗi lại là tôi.
Tôi nhớ năm tôi tám tuổi, Đường Thiên mỉm cười đẩy tôi xuống cầu thang.
Đối mặt với những dấu hiệu ác ý đầu tiên, tôi không chịu nhượng bộ.
Nhưng mẹ đang nhìn chảo dầu trên bếp chỉ sốt ruột xua tay: “Con không chọc em gái thì sao nó lại đẩy con?”
Vô số hình ảnh rời rạc hiện lên trước mắt tôi.
Khi tôi muốn mua một món đồ chơi, mẹ sẽ nói lần này tặng cho em gái trước.
Khi Đường Thiên không muốn tôi xuất hiện trong ngày sinh nhật của nó, bố cứ vậy mà âm thầm đồng ý.
Mỗi khi tôi và Đường Thiên xảy ra mâu thuẫn, cán cân luôn nghiêng về phía nó.
Tôi nhìn những khoảnh khắc thoáng qua đó, nhớ lại những lời từ chối thầm lặng hoặc quyết liệt của bố mẹ, không khỏi băn khoăn:
Có thật là tôi không muốn nói chuyện với họ không?
Tôi thực sự chỉ thích viết những cảm xúc thầm kín của mình trong cuốn nhật ký này sao?
Tôi thực sự chỉ muốn dùng lời nói lạnh lùng và im lặng để đối đầu với cha mẹ đã sinh ra và nuôi dưỡng tôi?
Không hẳn.
Khi còn nhỏ, tôi thận trọng vươn bàn tay của mình ra thế giới.
Nhận được phản hồi như nào thì tôi sẽ trở thành con người như vậy.
Tựa như một tờ giấy trắng để người khác vẽ nguệch ngoạc lên đó.
Cuối cùng cả đời, chỉ có thể vẽ thêm những nét trên màu lót có sẵn của bức tranh.
Những sự im lặng trá hình và bạo lực.
Là biểu tượng cũng là sự ngụy trang.
Là sự chống trả cũng là một lời cầu xin.
Mà họ lại chưa một lần hiểu được.
Tôi thở dài.
Ý thức của tôi đang lơ lửng trên không, lạnh lùng quan sát tất cả những điều này.
Cho đến khi ánh trăng dịu nhẹ leo lên cành cây, có người gõ ngoài cửa sổ.
Tôi quay lại thì thấy một cô bé mặc váy hoa đang tựa vào cửa sổ, tinh nghịch vẫy tay chào tôi.
Cô bé có làn da xanh nhạt lấp lánh giống như tôi, chắc hẳn cô bé cũng mới chết cách đây không lâu.
“Em cũng bị mắc kẹt ở đây à?”
Tôi thấy cô bé trông quen quen nên bước tới cúi xuống hỏi.
Cô bé mỉm cười và nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.
Giây tiếp theo, một ánh sáng trắng lóe lên.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã ở nhà Thẩm Độ.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Thẩm Độ đang ngồi tại bàn học.
Mái tóc ướt đẫm của anh xõa xuống, nhẹ nhàng vuốt ve đôi bông tai màu trắng bạc.
Có một vẻ đẹp vượt ra khỏi thế tục.
Tôi nghĩ tới lần cuối cùng chúng tôi về nhà cùng nhau.
Cả hai chúng tôi đều có màu tóc bắt mắt và liên tục bị người qua đường chỉ trỏ.
Họ nói tôi là yêu tinh và Thẩm Độ là xã hội đen.
Lúc đầu tôi có chút khó chịu, vô thức trốn ở phía sau lưng anh.
Nhưng Thẩm Độ lại trực tiếp kéo tôi ra ngoài, công khai đi cạnh nhau.
Lúc đó anh không còn hút thuốc nữa, ngậm nửa cọng cỏ trong miệng, cố gắng huy động hết tế bào ngôn ngữ ít ỏi của mình, cho tôi dũng khí tiến về phía trước.
“Ừ, hồi nhỏ tôi có đọc một cuốn tiểu thuyết của Vương Túc, tôi quên mất nội dung cụ thể rồi, nhưng vẫn nhớ rõ một câu.”
“Đại ý nói là, hoa sơn chi quá thơm, người văn nhã không thích, hoa sơn chi nghe thấy liền nói [Chết tiệt, tôi muốn thơm như vậy đó, thơm đến nồng nàn, các ngươi quản được sao]”
Lần đầu tiên tôi nghe anh nói một hơi một câu dài như vậy, liền cười khúc khích.
Nhưng Thẩm Độ chỉ kiên nhẫn nhìn tôi.
“Đường Châu, nếu sau này sợ người khác đánh giá, nhất định phải nhớ kỹ lời tôi nói hôm nay.”
“Lời nào?” Tôi vẫn còn đang choáng váng vì anh ấy nói một hơi nhiều lời như vậy.
Anh ấy liền lặp đi lặp lại một điều:
” Chết tiệt, tôi muốn thơm như vậy đó, thơm đến nồng nàn, các ngươi quản được sao…”
Anh ấy nhìn tôi, giọng nói có chút trầm, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy trong đó có chút nghiêm túc.
Rồi chúng tôi thoải mái mà nói lời hẹn gặp lại.
Nhưng sau đó mỗi lần tôi nghĩ về nó, đều không thể không tưởng tượng——
Sẽ thật tuyệt nếu chặng đường về nhà ngày hôm đó dài hơn.
Tôi đang nghĩ xem mình có thể làm gì khác để bù đắp cho sự hối tiếc này.
Nhưng ánh mắt tôi chợt nhìn đến dòng chữ của Thẩm Độ:
“Ngày 15 tháng 7
Bố gọi tôi là quái vật và dùng kéo cắt đi mái tóc mới nhuộm của tôi…”
Một cú sốc lớn làm tôi choáng ngợp.
Người tạo ra những cuốn nhật ký đó.
Lại chính là anh!
…
Không ai biết bệnh tình của Thẩm Độ nặng hơn tôi rất nhiều.
Trong lòng anh có một con thú hung dữ đang sống.
Mỗi khi một vết thương mới xuất hiện trên cơ thể, con thú lại lớn lên.
Tôi nhìn anh ngồi bên bàn, bắt chước nét chữ của tôi, viết từng nét một tạo nên những cuốn nhật ký đau lòng đó, cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Cậu định làm gì?”
Tôi lo lắng đi vòng quanh anh ấy.
Nhưng Thẩm Độ không nghe được những gì tôi nói, viết nhật ký xong, lại lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cho đến khi cánh cửa bị đập rầm một cái, cha Thẩm Độ xông vào.
Ông ta có vẻ say rượu, mở miệng là lại chửi “đồ con hoang”.
Khi tôi 17 tuổi, chàng trai nói với tôi rằng: “Cậu là chính cậu, tôi không cần tìm hiểu về cậu từ bất kỳ ai khác” đã bị đánh ngã xuống đất.
Nhưng cái lưng bướng bỉnh đó không bao giờ cúi xuống hay thỏa hiệp dù chỉ một giây phút nào.
Tôi muốn khóc, nhưng lại phát hiện mình không thể khóc được.
Cách đây rất lâu, tôi từng cùng Thẩm Độ nói đùa:
“Nếu tôi chết trước, cậu có thể lấy một bông hoa trong tang lễ của tôi tặng cho người mà cậu ghét nhất. Bảy ngày đầu tiên khi trở về, tôi nhất định sẽ giúp cậu mang người đó đi.”
Tôi nghĩ là anh ấy sẽ nói là bố anh ấy.
Nhưng Thẩm Độ nghe xong chỉ mỉm cười, đút một tay vào túi, nhìn về phương xa.
“Đường Châu, nếu có thể, hy vọng cậu có thể mang tôi đi.”
Nhân gian thật khốn khổ và tất cả chúng ta đều có những lúc không thể chịu đựng được.
Tôi dang tay ra và ôm lấy anh ấy.
Chúng tôi ôm nhau cho đến khi tiếng chim hót ngoài cửa sổ trở nên to hơn và ánh sáng yếu ớt lọt qua khe cửa sổ.
Ngẩng đầu nhìn lên
Bầu trời thế mà đã sáng.
7
Thẩm Độ vẫn đến dự đám tang của tôi.
Vào ngày thứ bảy sau khi tôi chết, anh cẩn thận lấy đi một bông hồng trắng như tuyết.
Trước đám đông, mẹ cầm hũ tro cốt của tôi loạng choạng tiến về nghĩa trang.
“Nhẹ quá, con gái ơi, từ khi nào mà con lại trở nên nhẹ thế?”
Khi tôi chào đời, mẹ bế tôi nặng 4 pound 60 ounce. (khoảng hơn 2kg)
Khi tôi chết, mẹ cũng đang ôm tôi nhưng tôi không biết mình có còn nặng được 4 pound 60 ounce hay không.
Con người có lẽ chính là như vậy.
Nắm chặt bàn tay mà đến, thả lỏng lòng bàn tay khi ra đi, có thể viết nên cả cuộc đời chỉ bằng vài nét bút.
Khi nắm đất cuối cùng rơi xuống, mẹ đã khóc đến ngất đi, còn bố cuối cùng cũng rơi một giọt nước mắt vì tôi, thật buồn cười.
Đường Thiên nằm lên bia mộ, khóc lóc: “Chị ơi, chị hãy quay lại đi. Bố mẹ vẫn sẽ yêu chị như trước.”
Mọi người đều khen một tiếng cô bé thật ngoan, sau đó quay người đi.
Việc không liên quan đến mình.
Chỉ có Thẩm Độ bình tĩnh nhìn đám người tản đi, nhẹ nhàng cài bông hoa trước ngực.
Thân ảnh của tôi dường như mờ đi một chút.
Như vậy cũng tốt.
Tôi đau quá.
Những vết thương trào ra từ sâu thẳm tâm hồn, thật lâu cũng không có cách nào khép lại.
Tôi thực sự muốn rời khỏi đây và ngủ một giấc.