Trùng Phùng - Chương 3
5
Mỗi ngày, đều có một cuốn nhật ký mới được đặt trên bàn trà phòng khách.
Tin tốt là tôi có thể sớm biết được nguyên nhân cái chết của mình.
Tin buồn là linh hồn tôi vẫn còn dính liền với hũ tro cốt.
Tôi buộc phải đi theo họ và ôn đi ôn lại quá khứ đau thương.
Nhưng thật ngạc nhiên, hình như người cảm thấy đau khổ còn đó….
Mẹ tôi.
Sau ngày hôm đó, mẹ chán nản vì bố không chịu nói chuyện.
Bà không nói gì, nhưng đôi khi sẽ vô duyên vô cớ mà sửng sốt khi dọn dẹp bàn thờ.
Gió đêm lạnh thấu xương.
Đêm đó khi tôi đang đi loanh quanh trong nhà thì vô tình lọt vào giấc mơ của bà ấy.
Trong giấc mơ, vô số cây cối bị gió thổi kêu xào xạc.
Cặp nam nữ đứng ở hành lang bệnh viện, nhìn tờ giấy thử thai trên tay mà cười khúc khích.
Phía sau có người hét lên: “Nhường đường.” Khi người qua đường đi ngang qua, người phụ nữ vô thức che bụng lại.
“Hù chết tôi mà, xém chút đụng trúng con yêu rồi.”
Người đàn ông tức giận bảo người nọ hãy cẩn thận chút, sau đó quay người lại, âu yếm chạm vào bụng người phụ nữ.
“Đừng sợ con yêu, bố ở đây.”
Tôi nhìn vẻ hạnh phúc trên gương mặt họ mà thấy ớn lạnh trong lòng.
Rõ ràng tôi được sinh ra từ tình yêu và sự mong đợi.
Tại sao suốt mười bảy năm, họ lại đối xử với tôi một cách lạnh lùng và cay nghiệt như vậy?
Trong giấc mơ, tôi hỏi họ trong nước mắt.
Nhưng họ chỉ nắm tay nhau và trôi đi mà không trả lời bất cứ điều gì.
…
Ngày tháng vẫn trôi qua từng ngày, trên bàn ngày càng có nhiều cuốn nhật ký.
Tôi liếc nhìn, đã có 3 cuốn rồi.
Bố đã ngồi rình mấy lần nhưng cũng không tìm ra được ai đã thả nó nên đành mặc kệ.
Ngược lại, mẹ lại ngày càng trầm lặng, thường xuyên một mình ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đôi khi Đường Thiên phải hét lên mấy lần mẹ mới kịp phản ứng.
Đến ngày thứ năm, mẹ lại lén lấy điện thoại di động của tôi ra khỏi kho.
Nhìn vật nhớ người?
Thật buồn cười.
Ngay khi được sạc, điện thoại bắt đầu rung.
Thông tin đang tràn vào với tốc độ hàng ngàn cái mỗi giây.
Những từ “Con khốn” và “Đáng chết” xuất hiện không ngừng trên màn hình.
Mẹ che miệng vì sốc.
Bà không hiểu tại sao một đứa trẻ 17 tuổi lại phải chịu sự ngược đãi như vậy, bà run rẩy vuốt màn hình, lông mày càng nhăn càng chặt.
Tôi đứng đằng sau bà ấy và nhìn, ký ức bỗng tràn về một cách mất kiểm soát.
Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, giáo viên đến gặp tôi với bản báo cáo đánh giá tâm lý và đề nghị tôi nên làm gì đó giúp bản thân vui vẻ.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi mới nhớ ra trước đây mẹ từng mua cho Đường Thiên một con búp bê Barbie.
Người bán tặng kèm loại thuốc nhuộm dành cho trẻ em có thể nhuộm tóc màu hồng giống búp bê.
Những thứ màu hồng và dịu dàng đó có luôn sức hấp dẫn tự nhiên đối với trẻ em.
Tôi đứng trước kệ và thì thầm rằng tôi cũng muốn cái này.
Mẹ nhìn giá của con búp bê, ánh mắt né tránh hai lần, và như để giảm bớt sự bối rối, bà thản nhiên đưa cho tôi một mô hình Ultraman nhỏ.
“Hai đứa đều thi đạt hạng nhất, mẹ rất vui, nhưng con búp bê mà em gái con muốn hơi đắt. Đường Châu, ngoan ngoãn, lần này đưa cho em gái con trước, lần sau lại cho con, được không?”
Tôi háo hức chờ đợi tình yêu của bà ấy đến mức đồng ý mà không hề suy nghĩ.
Nhưng tôi đã chờ đợi và chờ đợi.
Vào ngày tôi mất, bà cũng không thực hiện được lời hứa của mình.
Mọi người cuối cùng sẽ bị mắc kẹt bởi những thứ mà họ không thể có được khi còn nhỏ.
Thẩm Độ nhìn thấy sự do dự của tôi liền dẫn tôi đến tiệm cắt tóc.
Hai giờ sau, tôi nhìn chàng trai và cô gái đầy nghị lực phản chiếu qua chiếc gương mà cười lớn.
Nhưng tôi chưa kịp vui được bao lâu thì bố gọi điện báo rằng bà đang ốm nặng.
Tôi đành phải bỏ Thẩm Độ lại, đến bệnh viện thăm người trưởng bối duy nhất quan tâm đến tôi.
Vào lúc đó Đường Thiên đã đăng video đó lên mạng.
Cư dân mạng đã hạ nhục và mắng nhiếc vì tôi nhuộm tóc màu hồng.
Họ đã biến vũ khí tự cứu của tôi thành một bước đột phá để tôi trút hết cảm xúc.
Ở vùng đất vô danh đó, những bông hoa ác ý sinh trưởng tự do.
Tim tôi chợt đau.
Tôi khuỵu gối xuống sàn, thở hổn hển.
Vũ công, nhân viên pha chế, cô gái trên sân khấu…
Những lời nói đã được tẩm thuốc độc đó biến thành hàng ngàn mũi kim dày đặc, tất cả đều đâm vào trái tim vốn đã lạnh giá của tôi.
Thật đau.
Nỗi đau còn tệ hơn gấp ngàn lần so với cuộc sống trước đây.
Tôi đã chết vì điều này à?
Trong gương, mái tóc tôi dần chuyển sang màu hồng.
Màu sắc mà tôi từng coi là sự cứu rỗi hóa ra lại là một trong những thủ phạm giết chết tôi.
Thật mỉa mai.
Tôi gần như chắc chắn về nguyên nhân cái chết của mình.
Ai có thể sống sót sau tất cả những điều này mà không hề hấn gì?
Nhưng trong phòng khách, bố vẫn đang cố bào chữa cho Đường Thiên.
“Thiên Thiên sắp đi học về. Con bé sắp vào lớp 12 rồi. Em lúc này lại lôi kéo con bé hỏi linh tinh làm gì?”
“Hơn nữa, nó còn nhỏ vậy, nó thì biết cái gì?”
“Tôi xem video, thấy rõ ràng video đã bị người khác cắt câu lấy chữ phóng đại lên, anh sao có thể đem tất cả đổi lỗi cho tiểu Châu được?”
Bố không nhìn thấy tiêu đề mà Đường Thiên đặt ở nơi dễ thấy nhất——
Chị ta nhuộm tóc hồng đến bệnh viện, sợ bà không chết sớm à?
Tôi thực sự có thể hiểu được.
Bố chỉ đang cố bênh vực Đường Thiên để phủ nhận những sai trái mà ông ấy đã làm với tôi.
Bởi vì ông ấy cần cái cớ để luôn tin rằng mình đúng.
Để mãi mãi không cần đối mặt với sự thật là họ đã làm tổn thương tôi.
Giống như chín năm trước, tôi hỏi bố tại sao ông lại bỏ tôi ở nhà bà nội.
Ông ấy liền nói do công việc quá bận rộn, điều kiện quá khó khăn.
Nhưng lúc đó Đường Thiên đã ở cùng bọn họ được hai năm.
Không phải là họ không thể nuôi dưỡng con của mình.
Chỉ là đứa trẻ đáng được chăm sóc không phải là tôi.
Tuy nhiên, khi tôi bất mãn chỉ ra sự thật này, điều tôi nhận được lại là một tiếng gầm giận dữ từ bố.
“Chúng ta làm như vậy là có lý do, một đứa trẻ như con thì biết cái gì?”
Tôi thực sự không hiểu.
Nhưng tôi cảm nhận được.