Trùng Phùng - Chương 1
1
Tôi đã quên mất mình chết như thế nào.
Tôi ngơ ngác đứng trong nhà xác, muốn mở ngăn kéo ra nhìn mình.
Nhưng vừa chạm vào cửa tủ, tay tôi đã tan thành sương khói.
Ngay khi tôi đang xoắn xuýt xem có nên trực tiếp dùng đầu xuyên qua hay không, thì nghe thấy có người gọi tên mình.
“Đường Châu…”
Một người khác trả lời:
“Tủ số 8.”
“Nghe nói cô ấy chỉ mới 17 tuổi, thật đáng tiếc cho một cô gái trẻ như vậy.”
Tôi nhìn vào tờ ghi chép trong tay người đàn ông.
Ngày 19 tháng 8 năm 2022.
Hai ngày nữa, thông báo trúng tuyển sẽ được công bố.
Chết vào lúc này thực đáng tiếc.
Trong căn phòng nhỏ yên tĩnh, hai ông chú vẫn đang trò chuyện:
“Gia đình cô ấy vẫn chưa đến nhận xác à?”
“Chưa, cảnh sát nói không liên lạc được.”
“Cặp cha mẹ này cũng thật là, không thấy con cái đâu cũng không đi tìm. ”
Đi tìm?
Làm sao họ có thể đi tìm tôi?
Hôm nay là sinh nhật của Đường Thiên.
Hàng năm vào thời điểm này, bố mẹ đều đưa nó đi ăn mừng.
Mẹ sẽ tỉ mỉ tết tóc, cài lên trên đầu nó những bông hoa nhỏ xinh.
Bố sẽ tan làm sớm, đi đến một cửa hàng nhỏ cách đó ba cây số để mua những chiếc bánh phiên bản giới hạn mà nó yêu thích.
Họ sẽ cùng nhau hát bài “Chúc mừng sinh nhật” dưới ánh đèn ấm áp để chúc mừng sinh nhật cho cô con gái nhỏ xinh xắn và tốt bụng của họ.
Tôi cũng nên quên điều đó đi.
So với tôi, Đường Thiên chính là đứa con gái lý tưởng của họ.
Nó ngoan ngoãn, nghe lời, không đánh nhau, không giành giật, có hết thảy những đức tính tốt mà tôi không có.
Ngay cả khi đẩy tôi xuống cầu thang, nó vẫn luôn mỉm cười rạng rỡ.
Lần đầu tiên tôi gặp nó là khi tôi tám tuổi.
Bà nội bị bệnh, không thể chăm sóc tôi được nữa nên bố đành đưa tôi lên thành phố.
Bước vào nhà, tôi vươn đôi bàn tay nhỏ bé đã lau đi lau lại nhiều lần trên áo, muốn ôm lấy người mẹ đã lâu không gặp, lại bị cô bé nhỏ chui ra từ phía sau mẹ làm cho giật mình.
Nó mặc một chiếc váy công chúa bằng ren mà tôi mới chỉ nhìn thấy qua cửa kính ở một cửa hàng, nó có đôi mắt to đen láy, vẻ ngoài hồng hào hoàn toàn khác hẳn với một đứa trẻ quê mùa như tôi.
Tôi theo bản năng tiến lại gần, nhưng chưa kịp chào hỏi thì Đường Thiên đột nhiên bật khóc.
“Mẹ ơi, chị ta thật bẩn thỉu, Thiên thiên sợ quá.”
Vì vậy, mẹ tôi, người lẽ ra phải ôm tôi, vậy mà lại quay qua an ủi Đường Thiên đang rơi nước mắt.
Khi đó, tôi đã ăn nhờ ở đậu nhiều năm, có thể nhạy bén cảm nhận được những cảm xúc tiềm ẩn của người lớn.
Bao gồm cả sự kỳ lạ ngay lúc mẹ nhìn thấy tôi.
Và sự đau lòng khi ôm Đường Thiên vào lòng.
Cứ như thể sự xuất hiện của tôi sẽ lấy đi tình yêu thương vốn dĩ thuộc về nó.
Một thời gian dài sau đó, bố mẹ vẫn cố bù đắp cho Đường Thiên.
Những thứ tôi có, nó chỉ có thể có nhiều hơn.
Những thứ tôi không có, nó chỉ ít chứ không thiếu.
Trong khi nghĩ về điều đó, cánh tay trái của tôi chợt đau nhức.
Tôi bối rối nhìn những lỗ kim đang dần ửng đỏ trên da mình, rồi đột nhiên bị dòng xoáy ký ức kéo xuống vực sâu.
Về nhà không lâu, Đường Thiên gặp tai nạn xe cộ.
Hôm đó bố mẹ không có ở nhà, nó muốn ăn kem nên đã xin tôi dùng tiền tiêu vặt của mình đi mua.
Khi đó tôi còn đang trong trạng thái cẩn thận từng li từng tí, cố gắng lấy lòng bố mẹ, tôi ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần đối xử tốt với Đường Thiên thì sẽ được họ khen ngợi.
Suy cho cùng, những đứa trẻ không được yêu thương sẽ luôn chỉ vì vài điều nhỏ nhặt như vậy mà đánh mất lý trí.
Tôi lấy số tiền đã dành dụm bấy lâu đưa Đường Thiên ra khỏi cửa.
Nhưng khi đang mua kem, Đường Thiên bị bướm thu hút, đột nhiên tuột khỏi tay tôi.
Tôi chết lặng nhìn nó bị lăn xuống gầm một chiếc xe tải nhỏ, rồi ngơ ngác nhìn người lớn đỡ lấy nó cùng tôi lên xe cấp cứu.
Trước khi vào phòng mổ, Đường Thiên nằng nặc đòi nói chuyện với tôi.
Tôi run rẩy bước tới, nhưng những gì tôi nghe được là: “Chị à, rốt cuộc chị sẽ không bao giờ có thể thắng được em.”
Lúc đó nó mới sáu tuổi và tôi tưởng mình đã nghe nhầm.
Nhưng buổi chiều bố chạy đến, tát thật mạnh vào má trái của tôi, trực tiếp xác nhận dự đoán của nó.
“Đường Châu! Tao nhờ mày chăm sóc em gái. Mày chăm sóc em gái mình như thế này à?”
Tôi bất lực hướng mắt về phía mẹ.
Nhưng bà ấy không nói một lời, nhìn tôi ngồi xổm trong góc, run rẩy, khóe miệng thì chảy máu.
Điều buồn cười là đêm đó ngân hàng máu đang trong tình trạng khẩn cấp.
Cha mẹ vốn im lặng, không hề tỏ ra quan tâm, nhưng khi biết tôi và Đường Thiên có cùng nhóm máu, họ lại cùng cúi đầu van xin tôi.
“Tiểu Châu, vừa rồi là lỗi của bố. Thiên Thiên là con gái của chiến hữu của bố, ông ấy đã cứu bố rất nhiều lần, bố không thể trơ mắt nhìn con gái của ông ấy phải chết trong bệnh viện. Tiểu Châu, lần này xin hãy giúp bố, được không?.”
Mẹ cũng ở bên cạnh phụ họa: “Tiểu Châu, con và Thiên Thiên đều là do một tay mẹ nuôi lớn, lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt. Mẹ cầu xin con, nhanh cứu em gái con.”
Đó có lẽ là lần đầu tiên tôi nhận ra—
So với Đường Thiên, mạng sống của tôi không có giá trị.
2
Có lẽ do bát đũa trống không nhắc nhở họ trên bàn ăn hình như thiếu mất một người.
Cuối cùng bố mẹ cũng đến đón tôi vào ngày thứ hai sau khi tôi qua đời.
Tôi vô cùng thích thú lơ lửng trên không trung, ánh mắt dõi theo Đường Thiên đang quan sát mọi người.
Em ấy thay bố đưa hũ tro cốt đã được mua cho nhân viên công tác, đỡ người mẹ đang lảo đảo ngồi trên băng ghế.
“Mẹ đừng buồn, chị không còn, nhưng con vẫn còn ở đây.”
Nó nói điều đó một cách chân thành.
Đúng là một đứa con gái ngoan của bố mẹ.
Bình thường vào lúc này, mẹ sẽ vui vẻ nắm tay nó và cười nói: “Thiên Thiên đã lớn rồi.”
Nhưng hôm nay, bà ấy chỉ ngơ ngác nhìn về phía trước, nhìn ngọn lửa nhấn chìm bộ xương gầy gò của tôi.
Trong suốt quá trình, Đường Thiên không hề liếc nhìn lấy một lần.
Giống như khi tôi còn nhỏ, Đường Thiên và tôi cùng nhau chơi xích đu.
Mẹ luôn nhìn em ấy chăm chú, sợ em ấy bị va đập.
Tôi luôn nghĩ rằng khi tôi bay lên không trung, mẹ cũng sẽ dõi theo từng cử động của tôi bằng ánh mắt đầy yêu thương như vậy.
Cho đến một lần, tôi vui mừng nhìn lại, mới phát hiện bà ấy đang ôm lấy Đường Thiên trong tay cùng chơi đùa.
Đã vô số lần kể từ đó, khi đu đến đỉnh cao nhất, tôi không nhịn được nhìn lại.
Lần nào cũng cầu xin mẹ quay lại nhìn tôi.
Nhưng không có.
Một lần cũng không.
Mẹ vui vẻ ôm em gái, luôn cố gắng bảo vệ, xây cho em một bức tường không thể xuyên thủng trong một thế giới đầy rẫy nguy hiểm.
Sự quan tâm mà tôi đã cầu xin trong nhiều năm.
Tôi đã không có được nó trong suốt cuộc đời của mình.
Nhưng khi chết dường như lại có được.
Có tiếng gió thoảng qua tai.
Khi ý thức trở lại, tôi bỗng thấy đầu gối nóng rát và đau nhức.
Lý do là do tôi đã cố tình buông sợi dây trong khi chơi xích đu.
Sự ghen tuông của trẻ con vốn rất bí mật cũng rõ ràng.
Tôi nhìn chằm chằm vào vết máu mờ nhạt trên chân mình, dở khóc dở cười.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Chết cũng chết rồi, còn muốn trải qua những vết thương khi còn sống một lần nữa sao?”