Trừng Phạt - Chương 5
18
Tôi không biết rốt cuộc Hướng Đào có thực lực như thế nào ở bên ngoài, chỉ biết anh ấy cũng lăn lộn rất nhiều, nhưng khi Tống Tu quỳ gối trước mặt Hướng Đào gọi bố.
Tôi mới biết, tên nhóc Hướng Đào này cũng dữ thật đấy.
“Bố, anh là bố ruột của tôi! Tôi sai rồi, tôi không biết người đứng sau là anh, nếu biết, có đánh chết tôi cũng không dám nữa!”
Tống Tu quỳ gối bên chân Hướng Đào.
Hướng Đào nhìn về phía tôi: “Đây là bố thứ hai của mày, nào, gọi bố hai đi!”
Tống Tu trố mắt.
Người phụ nữ trung niên kia thì càng run dữ hơn, vội vã nở nụ cười làm lành, liên tục gọi: “Bố hai, bố hai, xin anh thương xót, thả chúng tôi đi, tôi…”
Nói rồi, mụ ta nhìn về phía con khốn kia: “Trở về, bọn tôi sẽ dạy dỗ nó thật tốt!”
Mụ ta đánh tượng trưng Tống Dạng mấy cái: “Còn không nói là con sai rồi! Nói sau này con không dám nữa!”
Dường như Tống Dạng cho rằng cứ thế này là xong.
Nhanh chóng mở miệng lầm bầm một câu: “Thật xin lỗi.”
“Cút mẹ mày đi!”
Tôi lại giơ chân đá một cước vào mặt nó: “Mày cũng đề cao bản thân quá rồi, mày nhếch mép mở mép là không sao nữa rồi đúng không?”
Tôi đánh mạnh một gậy vào đùi nó, nó đau đến cuộn tròn lại.
“Kỳ Kỳ dễ bắt nạt lắm, có đúng không?
“Con bé đáng bị bọn mày đánh, có đúng không?
“Một đứa học sinh như mày sao có thể ác độc đến thế chứ, dùng cách thức ác độc kia để đối xử với con bé?
“Chúng mày đánh, mắng con bé, ép con bé quỳ dưới đất…”
Tôi giận đến mức toàn thân phát run, giơ cờ lê trong tay lên, xoay tròn nện đến mức nó gãy sống mũi.
Đôi mắt Tống Tu đỏ hoe.
Lão ta gào to: “Có gì thì nhắm vào tôi đây này! Anh đừng đánh con gái tôi nữa!”
Tôi ngạc nhiên nhìn lão ta.
“Anh nhắm vào tôi đây này! Con bé vẫn còn nhỏ, con bé có làm gì sai thì để bố nó gánh!” Tống Tu hét to lên.
Thế là.
Tôi đánh gãy hai chân Tống Dạng ngay trước mặt lão ta, lão ta hét lên như bị điên: “A! Tao giết mày! Tao phải giết mày!”
Tôi cạy miệng Tống Dạng ra, để nó cắn vào chiếc bàn xi măng, sau đó từ trên đạp xuống một cú thật mạnh, một tiếng “răng rắc” vang lên, nó phun ra máu, bên trong đều là những chiếc răng gãy.
19
Tôi cắn răng:
“Ông cũng có con gái, bây giờ ông đã biết cảm giác đau khổ này chưa?
“Trên chiếc chăn nhỏ được vợ tôi cầm về từ trường học đều là máu!
“Con gái của tôi bị ép quỳ gối trong nhà vệ sinh, tự mình tát vào mặt mình.
“Con bé bị đánh đến mức thủng màng nhỉ, con bé phải gánh nhịu nỗi khuất ngục ngày này qua tháng nọ, con bé muốn chết!”
Tôi giẫm một cước lên người Tống Dạng, nó hét lên thảm hại.
Tôi nắm tóc nó, kéo nó đến trước mặt Tống Tu. Ngay trước mặt Tống Tu, tôi cầm cờ lê định đánh vào đầu nó giống như nó đã dùng thước ê ke bằng kính cường lực đánh vào đầu con gái tôi.
Hướng Đào đưa tay cản tôi lại, anh ấy lắc đầu với tôi: “Dạy dỗ thế này là đủ rồi, không đáng đánh chết người đâu, hãy nghĩ cho vợ con nữa.”
Tôi nhìn Tống Dạng đã không còn dáng người, chậm rãi vứt đi cờ lê trong tay, đặt mông ngồi dưới đất: “Mẹ nó, ép tôi!”
Trở lại bệnh viện.
Tôi nói với vợ: “Thật xin lỗi, anh… chỉ sợ anh sẽ không thể nào chăm sóc cho em với Kỳ Kỳ được.”
Cô ấy nhìn thấy vết máu trên người tôi.
Lập tức cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì, ôm mặt khóc òa.
Tôi đứng bên ngoài phòng bệnh nhìn Kỳ Kỳ.
Mãi cho đến hừng đông.
Vợ giúp tôi hỏi ý kiến luật sư, bên kia nói hành vi của tôi đã cấu thành tội gây thương tích nặng, bây giờ đối phương muốn truy cứu trách nhiệm với tôi, ít nhất là bảy năm trở lên.
Ông hỏi tôi: “Có hối hận không?”
Tôi nói: “Không có gì hối hận, chỉ cần không còn ai dám bắt nạt con gái tôi nữa là đủ rồi.”
Sau đó, chủ nhiệm lớp kia bị bại lộ việc ba che cho học sinh, dung túng bê bối bắt nạt, bị trường học khai trừ. Nghe nói, cư dân mạng đã đặt rất nhiều vòng hoa trước cửa nhà ả ta, ả giận đến mức liệt nửa người.
Cô ả thảo mai kia đã được xuất viện, lại bị người đàn ông thần kinh kia chém cho nhập viện, để lại mầm bệnh từ đó, trở nên điên điên khùng khùng.
Về phần kẻ cầm đầu Tống Dạng đã bị tôi làm hỏng một quả thận, từ đây chỉ có thể nằm trên giường bệnh.
Tôi nghĩ, nếu như Tống Tu có chút cốt khí, chắc chắn sẽ kiện đến cùng, cho đến khi tống được tôi vào tù, thậm chí là sẽ dốc sức liều mạng với tôi.
20
Nhưng mãi cho đến đêm thứ hai.
Vẫn chẳng thấy ai đến truy cứu tôi.
Tôi buồn bực, chẳng lẽ Hướng Đào đã giở trò gì đó rồi sao?
Vên trong quán ăn.
Tôi hỏi Hướng Đào: “Rốt cuộc anh đã làm gì để khiến Tống Tu bỏ qua thế?”
“Lúc đầu, tôi chuẩn bị dùng vài biện pháp mạnh, thật sự không ngờ hoàn toàn không cần tôi phải ra mặt, người nhà kia đã gặp báo ứng rồi!” Hướng Đào nói.
Thấy tôi nghi hoặc.
Anh ấy nói một cách bất đắc dĩ: “Anh không biết việc này sao?”
“Chuyện gì?” Tôi hỏi.
Hướng Đào nói một cách sâu xa: “Anh không phát hiện nhà họ Tống kia không có bất kỳ động tĩnh gì ư? Cứ im ắng, không tìm anh, cũng không làm ầm lên.”
Tôi ngạc nhiên bảo: “Không phải anh giết chết họ rồi đấy chứ?”
Hướng Đào vội vã bịt miệng tôi: “Đừng có nói bừa, xã hội pháp trị, còn ai chém chém giết giết nữa, có điều….”
Anh ấy chuyển chủ đề: “Quả thật, nhà họ Tống kia đều chết hết cả rồi. Vụ án lớn, không cho đưa tin, tóm lại chuyện này của anh chẳng còn ai truy cứu nữa đâu. Anh nói xem, hắn ta nghĩ như thế nào vậy chứ? Hắn ta cũng đâu thiếu gì chút tiền này, cứ thiếu công nhân người ta ba ngàn tệ không trả, người ta đã đến đòi mấy lần, hắn bảo thích tố cáo ở đâu thì tố, còn vả miệng người ta nữa.”
“Sau đó thì sao?” Tôi hỏi.
“Sau đó, chuyện kia càng lớn hơn nữa, người công nhân kia đêm hôm khuya khoắt tìm đến cửa bệnh viện của hắn, đâm mấy dao vào bụng hắn.”
“Họ Tống cũng đã quỳ xuống liên tục bảo ‘đã sai rồi’, nhưng cũng muộn rồi, người người phụ nữ kia bị cắt cổ tại chỗ. Cũng chỉ vì ba ngàn tệ mà cả nhà đều bị người ta giết chết.”
Nghe đến đó.
Tôi không khỏi mở miệng: “Đáng tiếc.”
“Đáng tiếc cái gì?”
“Đáng tiếc cho người công nhân này, mắc kẹt cả đời vì một kẻ cặn bã như vậy.” Tôi nói.
Hướng Đào cũng bình tĩnh: “Chuyện thường xảy ra, đừng ép người lương thiện. Dù anh có tiền đến mức nào đi nữa thì cũng chỉ có một mạng thôi, đúng không?”
Tôi gật đầu.
Lúc đang ăn, điện thoại di động của tôi lại vang lên, tôi nói với Hướng Đào: “Được rồi, hôm nay đến đây thôi, tôi còn có chút việc.”
“Sao thế? Chị dâu giục hả?” Hướng Đào cười hỏi.
Tôi nói: “Không phải là việc chuyển trường cho con hay sao, hôm khác nhé, ha ha!”
“Kỳ Kỳ không sao chứ?” Anh ấy hỏi.
“Khỏe hơn nhiều rồi, dù sao bố cũng đã lấy lại tôn nghiêm cho con bé.” Tôi nói.
Hướng Đào vỗ ngực một cái: “Vậy là được rồi, nói với con bé, bố nuôi cũng không ăn chay.”
Anh ấy lại ra hiệu với điện thoại: “Có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi nhé, chuyện nhỏ lười quản, chuyện lớn không quản không được. Tóm lại anh nhớ cho kỹ, có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi!”
“Đáng ghét!”
Tôi cười.