Trừng Phạt - Chương 3
10
Ánh mắt ả ta trốn tránh: “Tôi…”
“Đệt con mẹ cô đấy!” Tôi giáng một gậy xuống, ả ta đau đến mức nằm rạp dưới đất.
“Tại sao cô lại mặc kệ?” Tôi lại giáng thêm một gậy.
Ả ta đau đến mức nói không nên lời, liều mạng ôm lấy ống quần của tôi, liên tục lắc đầu.
Tôi đạp ả ta văng ra, nắm chặt tóc ả, chất vấn: “Vì sao chúng đánh con gái tôi, cô lại đi phê bình con bé? Cũng bởi vì hai con khốn kia có quyền có thế, cô không dám chọc vào ư?”
Tôi nói: “Quỳ xuống đất.”
Ả ta hốt hoảng nhìn tôi một cái.
Tôi đá một cước vào đầu ả: “Quỳ xuống!”
Tôi bắt ả phải quỳ dưới đất, lại hỏi:
“Tôi có nói bừa hay không?
“Có phải tôi tùy tiện đánh người hay không?
“Các người có giải quyết thích đáng hay không?
“Con gái của tôi đáng bị người ta đánh, đúng không?
“Không tung tin đồn nhảm, không đồn đãi, có phải không?
“Hỏi cô đấy! Có phải không?”
…
Mỗi lần hỏi một câu, tôi liền dùng hết sức lực để tát ả ta một bạt tai.
Ả ta quỳ dưới đất, đầu tóc rối bời, hai gò má bị tôi tát đến mức sưng to, không ngừng dập đầu, khóc lóc nói “tôi sai rồi”.
Sắc mặt tôi u ám, cái tát cuối cùng khiến ả ta phải ngã xuống: “Nhớ kỹ, còn để tôi nhìn thấy cô nôn ra phân nữa, tôi sẽ đánh gãy chân của cô.”
Nói xong, Hướng Đào vỗ vỗ tôi, tỏ vẻ để cho anh ấy đến xử lý.
Tôi chỉ trông thấy anh ấy cười tủm tỉm đi đến trước mặt chủ nhiệm lớp, cúi đầu nói với ả ta vài câu. Sau đó, ánh mắt của chủ nhiệm lớp bối rối, lui về sau mấy bước, liên tục gật đầu.
Sau khi lên xe, tôi hỏi anh ấy: “Anh nói gì với cô ta vậy?”
Hướng Đào cười nói: “Không có gì, thăm hỏi cả nhà cô ta một chút mà thôi.”
Sau đó tôi mới biết, sở dĩ đêm đó chủ nhiệm lớp không báo cảnh sát là bởi vì Hướng Đào đã nói ra địa chỉ nhà ả ta và địa chỉ nơi con ả học.
Hóa ra ả ta cũng có con?
Ả ta cũng sợ con mình sẽ xảy ra chuyện?
Đúng là mỉa mai.
Nửa đường.
Anh em của Hướng Đào gọi điện thoại tới.
Bảo rằng đã tìm được nữ sinh đánh con gái tôi rồi.
11
Bắt đầu từ khi con gái tôi ở lại trường.
Con bé đã bị bạn cùng lớp Tống Dạng vũ nhục.
Sau này, lại có thêm một nữ sinh thảo mai muốn lấy lòng Tống Dạng, cũng gia nhập hàng ngũ vũ nhục con gái tôi.
Lúc tôi đến.
Nữ sinh thảo mai này đang ở trong quán bar, uống đến mức mặt mày đỏ bừng, cầm điện thoại, trưng ra vẻ mặt khinh miệt khoác lác với những người quanh mình: “Truy cứu? Dựa vào lá gan của nó, xem tôi có đánh chết nó không! Cậu nhìn đi, đợi vụ việc lần này qua rồi, tôi sẽ đánh nó tiếp, ngày nào cũng đánh!”
Nó ấn mở điện thoại, trong video, con gái tôi đang quỳ dưới đất, nó liên tục giáng cho con bé những cái tát: “Cậu nhìn dáng vẻ đáng thương này của nó đi, càng xem tôi càng ngày giận, sao lại hèn như vậy chứ?”
Người bên cạnh không ngừng cười ha ha: “Cậu ra tay ác thật đấy, cứ nhắm thẳng mặt mà đánh nhỉ?”
“Thế này có là gì đâu, cậu còn chưa thấy tự nó đánh nó ra sao đâu, tôi cho cậu xem, đánh đến mức mặt cũng sưng lên, còn cầu xin tôi tha cho nó nữa, có khả năng không? Tôi dùng một cước đá nó lăn ra đất.” Cô ả thảo mai vừa nói vừa bắt đầu xoay điện thoại di động.
Tên nhóc bên cạnh liền cười: “Trông dáng dấp cũng được đấy, bằng không để tôi chơi đùa với được không?”
“Được chứ, đợi lần sau tôi sẽ gọi nó đến, bảo đảm ngoan ngoãn, cậu muốn làm thế nào thì làm.” Nữ sinh kia nói xong.
Có người đứng đằng sau vỗ vỗ nàng ta.
“Sao?” Cô ả xua tay một cách thiếu kiên nhẫn.
“Bốp!”
Anh em của Hướng Đào đè đầu cô ả xuống, nện mạnh xuống mặt bàn, cô ả liền kêu thảm tại chỗ, máu chảy ra.
Tên nhóc ngồi cùng bàn mở miệng mắng một tiếng: “Đệt!”
Vừa đứng lên đã bị người ta nện một chai rượu vào đầu. Không cần tôi chào hỏi, anh em của Hướng Đào đã nhào lên, liên tục đánh cho cậu ta thành một con chó chết, lôi vào nhà vệ sinh.
Nữ sinh kia bị đánh cho choáng váng.
Còn chưa lấy lại được tinh thần, cũng bị người ta nắm tóc, lôi vào phòng trong quán bar.
12
Hướng Đào liếc mắt ra hiệu với chủ quán bar một cái.
Ông chủ ngầm hiểu, cười gượng vài tiếng rồi đóng cửa quán.
Trong phòng bao.
Tôi lạnh lùng nhìn nữ sinh kia.
Cô ả nhận ra tôi.
Lúc này, cô ả vẫn còn đang mạnh miệng: “Ông đánh đi! Ông đánh tôi một cái, tôi sẽ đánh lại nó mười cái, một trăm cái!”
Tôi không hai lời.
Có một người đàn ông cường tráng bước ra từ trong bóng tối, đi đến bên cạnh nữ sinh, nắm lấy tóc cô ả, nhìn tôi một cái.
Tôi đốt một điếu thuốc rồi đưa cho anh ta.
Trong ánh mắt kinh ngạc của nữ sinh kia.
Anh ta dùng một tay bóp lấy miệng cô ả, nhét đầu thuốc lá vào bên trong, sau đó lại vả vào mặt cô ả một bạt tai. Tôi có thể nhìn thấy rõ ràng, cô ả bị đánh đến mức con ngươi đột nhiên co rụt, máu từ trong lỗ tai chảy ra ngoài.
Anh em dưới tay của Hướng Đào đã được dặn dò, ra tay rất tàn nhẫn.
Nữ sinh kia bị nắm tóc, ép quỳ gối trước mặt tôi, cho dù cô ả có nói gì đi nữa, người đàn ông kia cũng đều cho một bạt tai.
Ba mươi cái tát được giáng xuống.
Hai mắt cô ả đã si ngốc, máu trong miệng chảy ra đầy đất.
Tôi hỏi cô ả đã biết sai hay chưa?
Cô ả không nói lời nào.
Người anh em kia đè đầu cô ả xuống, nện vào bàn trà bằng đá cẩm thạch.
“Có sai không?”
Tôi lại hỏi.
Cô ả yếu ớt: “Sai… Sai rồi.”
“Bốp!”
Lại bị tát thêm một cái.
Cô ả đau đến mức phải đưa tay che lấy mặt mình, nhưng lại bị người ta đè tay xuống, người anh em kia cầm ống cờ-lê, nện mạnh xuống dưới.
“A!”
Tiếng kêu thảm sắc bén chói tai.
Giống hệt như cô ả từng làm với con gái tôi.
Người anh em kia hết lần này đến lần khác nện nát tay cô ả.
Ả ta run rẩy nằm rạp trên mặt đất, dưới thân là một vũng nước màu vàng nhạt, thỉnh thoảng thân thể lại co rút, gương mặt cũng méo mó vì đau.
Cảnh sát đến cùng với bố mẹ của cô ả thảo mai.
Lúc ấy, tôi đang ngồi trong phòng bao, hát ‘Trời cao biển rộng’.
Đang hát đến ‘tha thứ cho tôi đời này ngang ngạnh buông thả tình yêu tự do’.
Cửa phòng bao đã bị người ta mở ra.
Hai kẻ già khốn nạn cùng với cảnh sát bước vào.
Thấy cô ả thảo mai bị đánh ra nông nổi này, bọn họ nhào lên, gào thét muốn liều mạng với tôi.
Tôi cầm cái ghế lên, trực tiếp nện vào người tên đàn ông già đứng trước kia, sau đó đá một cước vào bụng người phụ nữ, ở phía trước cái kia lão nam nhân trên thân, sau đó một cước đá vào nữ nhân trên bụng và tát thẳng vào mặt mụ ta: “Làm gì hả?”
13
Lúc bị cảnh sát ngăn lại.
Hai kẻ già khốn nạn mới có thời gian bò dậy từ dưới đất.
Bọn họ gào to muốn liều mạng với tôi.
Tôi cười khẩy: “Ở ngay trước mặt cảnh sát mà còn dám đánh người?”
Bọn họ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng khi đó, khi con gái tôi bị đánh, bọn họ còn nói “cũng đâu có làm gì nó đâu”.
Sao bây giờ đến phiên họ thì lại sốt ruột đến mức này hả?
Nghe bọn họ ở đó lên án về việc tôi đánh con gái họ.
Tôi nhìn cô ả thảo mai giống như một con chó chết ở dưới đất một chút: “Rất thảm đấy, chắc chắn là vì nó ti tiện rồi nhỉ? Bằng không sao người khác lại đánh nó hả?”
Sau đó tôi lại cười với họ.
Ánh mắt của bọn họ như muốn giết người.
Tôi vô tội: “Đồng chí cảnh sát, anh xem họ uy hiếp tôi kìa.”
Sắc mặt cảnh sát trông rất u ám.
Người đàn ông đã ra tay trước đó đi đến từ trong một góc hẻo lánh: “Là tôi đánh.”
Hai kẻ già khốn khiếp kia sững người một chút.
Sau đó nhìn về phía tôi: “Là mày sai khiến!”
Tôi không để ý đến ông ta, phối hợp ngồi xuống.
Người đàn ông kia cứ một mực thừa nhận mình đã đánh người, còn về phần nguyên nhân:
“Trông thấy cô ả là muốn đánh.”
Đúng là một lý do tốt.
Mắt thấy anh ta sắp bị đưa về đồn.
Kẻ già khốn khiếp kia uy hiếp: “Mày thế này là đã gây ra thương tích nặng rồi, sẽ phải chịu phạt đấy! Ngươi mau nói ra là ai sai khiến đi?”
“Phạt cái gì hả?” Người đàn ông kia gãi gãi đầu, sau đó móc từ trong túi quần ra một tờ giấy: “Tôi có bệnh tâm thần đấy!”
Tôi bật cười.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Người đàn ông kia nở một nụ cười chất phác: “Các người không biết bệnh tâm thần sao? Cái kiểu sẽ giết người đấy!”
Nghe thấy người đàn ông mắc bệnh tâm lý.
Kẻ già khốn khiếp kia lại lui về phía sau hai bước.
Trước khi bị đưa đi.
Người đàn ông kia hoạt bát lạnh lùng để lại một câu: “Nhớ kỹ, là cái kiểu sẽ giết người đấy!”
Sau khi cô ả thảo mai bị đánh nhập viện.
Cũng không biết bố mẹ cô ả tìm đâu ra địa chỉ nhà tôi.
Bố cô ả cùng với mấy tên xã hội đen đi vòng quanh nhà tôi hai ngày, uy hiếp rằng sẽ thay phiên đánh gãy chân tôi, vợ tôi và con gái.
Đêm hôm sau.
Tôi về nhà thu dọn những món đồ cần dùng trong bệnh viện cho con gái.
Bảo vệ cổng gọi điện thoại đến cho tôi, bảo rằng: “Đám người kia lại đến rồi.”