Trừng Phạt - Chương 2
5
Nói xong, mụ ta đưa nữ sinh bị tôi đánh cho máu me đầy mặt kia rời đi.
Ra khỏi đồn cảnh sát.
Tôi chộp lấy một viên gạch, đi theo sau con khốn kia.
Ngay lúc tôi định xông lên đánh nó.
Điện thoại di động lại reo lên.
Là vợ tôi gọi đến, bảo Kỳ Kỳ tỉnh rồi.
Tôi vội vàng chạy về bệnh viện.
Chỉ thấy trên hành lang có bốn năm người, đều là giáo viên của trường, chủ nhiệm lớp của Kỳ Kỳ cũng ở đây.
Bọn họ đè vợ tôi lại, ép cô ấy phải ký tên vào giấy.
“Đệt! Buông cô ấy ra!”
Tôi không tìm được thứ gì ở xung quanh, bèn quơ lấy chiếc khung sắt truyền dịch ở bên cạnh, gõ mạnh vào đầu người đứng trước nhất.
Hắn ta ôm đầu, đau đớn ngã xuống đất.
Có người trong số những người còn lại muốn tiến lên, bị tôi đánh một cái, xém chút đã khiến gã gãy chân: “Cút đi! Còn bước về phía trước một bước nữa, tôi sẽ giết các người đấy!”
Đám người đều bị tôi làm cho chấn động tại chỗ, trù trừ không dám về trước.
Tôi thấy chủ nhiệm lớp rất chột dạ, cố gắng giấu mảnh giấy trong tay ra sau lưng. Tôi bèn đi qua đoạt lấy.
Vừa nhìn, lại chính là một lá thư thông cảm.
Mẹ nó chứ!
Con đĩ này, thế mà lại dám đưa nhiều người thế này đến đây ép vợ tôi ký vào thư thông cảm!
“Đệt mẹ!”
Tôi tát một bạt tai đến, đáng tiếc ả ta đã tránh được.
Chủ nhiệm lớp trốn rất xa tôi, đứng đó hét to: “Làm gì đấy? Chuyện gì xảy ra với anh phụ huynh này thế? Trẻ con không hiểu chuyện, anh cũng không hiểu chuyện ư?
“Anh có biết chuyện này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của trường học như thế nào hay không!
“Chỉ cần anh ký tên vào lá thư thông cảm này, đảm bảo sẽ không truy cứu trách nhiệm với trường học và đối phương, chúng tôi sẽ xử lý thích đáng giúp anh!”
6
Vợ tôi giận đến mức toàn thân run lên: “Các người chỉ đang sợ phải gánh trách nhiệm mà thôi! Lúc Kỳ Kỳ được đưa đến bệnh viện, các người vẫn một mực chắn đường bác sĩ, không cho Kỳ Kỳ làm kiểm tra mà yêu cầu băng bó ngay.”
“Bảy tám người bọn cô đè tôi xuống trước cửa phòng bệnh, cướp lấy điện thoại di động của tôi, không cho tôi gặp con gái, còn muốn cưỡng chế đuổi tôi ra khỏi bệnh viện nữa.
“Lúc ấy, tôi đã chắp tay dập đầu, cầu xin các người trả điện thoại di động lại cho tôi, nhưng chẳng có ai để ý đến tôi. Sau đó, đến khi người qua đường nói rằng sẽ báo cảnh sát, người giáo viên tóc vàng kia mới trả điện thoại lại cho tôi.”
“Đến tận bây giờ trường học còn chẳng có nổi một câu trả lời, còn nói chúng tôi làm ảnh hưởng đến danh dự của trường học nữa?
“Hôm nay các người còn muốn đẩy tôi ra, muốn lén chuyển Kỳ Kỳ đến nơi khác nữa!”
Lúc vợ tôi lên án.
Chủ nhiệm lớp cứ đứng ở đó nở nụ cười khinh miệt.
Từ lúc bắt đầu.
Trường học đã có ý định xử lý việc này như một sự cố nho nhỏ ngoài ý muốn.
Thật sự không thể ngờ, vết thương của con gái tôi trở nên nghiêm trọng, bọn họ mới không thể không báo về cho phụ huynh.
Cho đến thời điểm hiện tại, nhà trường vẫn còn nghĩ muốn ém đi việc này.
Điều rõ ràng nhất chính là họ đã xóa đi tệp camera.
Bọn họ cố ý bao che cho hai con khốn đó.
Vào cái hôm con gái được đưa đến bệnh viện, nếu không phải tôi cứ kiên trì bảo phải làm kiểm tra CT trước, cản trở quyết định khâu lại vết thương từ phía nhà trường, để lại một mảnh thủy tinh vỡ lớn như thế trong đầu, hậu quả khó mà lường được.
Nhìn dáng vẻ đó của chủ nhiệm lớp.
Tôi giận đến mức toàn thân run rẩy, thoắt cái đã túm được cổ áo của ả ta, giơ tay vả vào miệng ả ta một cái.
Lập tức, hành lang lại loạn thành một đoàn, những tiếng la hét ầm ĩ không ngừng vang lên.
Lúc bảo vệ ngăn tôi lại.
Con đĩ kia đã bị tôi đánh đến mức phải quỳ dưới đất, tôi đang định kéo ả ta vào trong nhà vệ sinh để đánh tiếp.
Đêm khuya.
Vợ tôi bước ra từ trong phòng bệnh.
Tôi hỏi cô ấy, Kỳ Kỳ có nói cái gì không?
Vẻ mặt của vợ tôi rất đau khổ, còn chưa mở miệng, nước mắt lại rơi xuống một lần nữa.
Cô ấy ôm mặt: “Con gái bảo, khi con bé ở trường, hai nữ sinh kia gần như ngày nào cũng đều đánh con bé.”
7
Tôi lập tức siết chặt nắm đấm.
Không có bất kỳ nguyên nhân nào cả.
Hai con khốn kia chỉ vẻn vẹn là tìm niềm vui cho mình, cho nên mới nhục mạ và đánh đập con bé.
Sau đó nữa.
Sau khi con gái tôi đã lấy hết dũng khí để báo lại cho giáo viên.
Giáo viên chẳng những không ngăn cản, trái lại còn gọi riêng Kỳ Kỳ lên để phê bình một trận.
Thế là, sau khi thấy chẳng có ai ngăn cản cả.
Chúng nó lại càng nặng tay hơn, bắt đầu bắt nạt con bé không ngừng nghỉ, ngày ngày đánh đập nhục mạ con bé, thậm chí còn ép con gái tôi uống… của chúng nó nữa.
Bởi vì dùng sức quá nhiều, móng tay tôi đã khảm sâu vào trong lòng bàn tay.
Hai con khốn đó đã nói với con bé, gặp con bé một lần sẽ đánh một lần, gặp đâu đánh đó.
Còn nói nếu dám chạy trốn, bọn chúng sẽ đánh bố mẹ con bé.
Con gái của tôi phải chịu đựng nỗi sợ hãi và nhục nhã như thế hằng ngày.
Tôi áy náy cực độ.
Gần như hận đến mức muốn bóp nát khớp xương.
Con bé đã tuyệt vọng như thế nào chứ!
Bởi vì đối phương có quyền thế.
Con bé sợ bố mẹ bị trả thù, cho nên không dám nói với người nhà.
Chỉ có thể một mình chịu đựng sự giày vò như địa ngục này.
Vợ tôi run run tay đưa cho tôi một tờ giấy.
Trên giấy là dòng chữ xiêu vẹo của con gái, viết: “tôi muốn chết.”
8
Chúng nó sẽ không bỏ qua cho con bé.
Phải, bọn nó muốn bắt nạt con bé cả đời.
Nhưng vào lúc này.
Trong tay tôi vang lên một tiếng.
Là group chat phụ huynh.
Chủ nhiệm lớp gửi một đoạn tin nhắn:
[Các vị phụ huynh, xin đừng chuyển tiếp những tin nhắn không phù hợp. Phụ huynh của hai bên đã giải quyết vấn đề thích đáng rồi, nhưng phụ huynh lại không hài lòng, gây chuyện ở trường học, nói lung tung bậy bạ, còn ra tay đánh người nữa, đã gây ra ảnh hưởng không tốt đến trường học. Xin các vị phụ huynh hãy phối hợp, đừng gửi đi bừa bãi, nếu không sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đấy!]
Phía dưới, phụ huynh của hai con khốn kia trả lời:
[Cô nói đúng lắm! Nhất định phải bắt hắn ta lại!]
[Tôi tin con gái của mình sẽ không tùy tiện đánh người đâu!]
[Con gái của tôi nói đánh nó vì nó ti tiện!]
Sau đó, phụ huynh của nữ sinh dẫn đầu đánh con gái tôi lại nói thêm một câu, tuy rằng được thu hồi lại rất nhanh, nhưng tôi vẫn đã kịp đọc được nội dung.
Ông ta nói: [Chỉ cần con gái tôi không giết người, bố mẹ đều có thể dọn dẹp được.]
Chủ nhiệm lớp lại bổ sung thêm: [Xin phụ huynh không đi lan truyền tin đồn, không tung tin đồn nhảm. Chẳng có ai bị bắt nạt cả, đây đều là hành vi cá nhân của phụ huynh, cố ý nhằm vào trường học, nói xấu bạn học.]
Sau khi xem hết tin nhắn, tôi lấy cớ mua thuốc để ra ngoài một chuyến.
Tôi nói với mình: [Con gái của tôi có thể không có bố, nhưng không thể không có tôn nghiêm.]
Ở cổng khu nội trú.
Tôi gọi điện thoại cho người anh em Hướng Đào, khi còn trẻ, anh ấy rất hung hãn gây ra không ít rắc rối. Trước đây, tôi đã giúp đỡ người già nhà anh ấy không ít.
Sau khi trưởng thành, anh ấy nhận thầu công trình ở khu khai phát, dựa vào sự liều lĩnh của mình để nắm quyền, làm việc rất có thủ đoạn.
Rất nhanh.
Đầu bên kia điện thoại đã truyền đến giọng nói của Hướng Đào: “Kỳ Kỳ khỏe lên một chút rồi ư?”
Tôi ừ một tiếng, dừng một chút: “Chính là lúc này đây.”
“Được!” Hướng Đào cười khẩy: “Anh em nhất định sẽ khiến hai con khốn đó muốn sống không được, muốn chết không xong! Tôi sẽ lột da sống hai con súc sinh này!”
9
Tôi nói ngoại trừ hai con khốn đó ra.
Vẫn còn một kẻ nữa, phải chịu trách nhiệm về chuyện này nhất, cũng phải là kẻ trả giá đắt nhất.
Anh ấy hỏi: “Ai?”
“Người đó họ Tề, chủ nhiệm lớp của con gái tôi.” Tôi cắn răng nói.
Lúc nhìn thấy Hướng Đào, anh ấy dẫn theo không ít người, ai nấy cũng đều mang vẻ mặt dữ tợn, xem ra rất thích những vụ đánh nhau tàn nhẫn như thế này.
Hơn tám giờ, bên ngoài trường học.
Tôi đợi chủ nhiệm lớp của con gái mình.
Ả ta vừa bước đến, vừa gửi tin nhắn vào group chat của phụ huynh: [Xin các vị phụ huynh đừng tung tin đồn nhảm, đừng đồn đãi, cùng nhau giữ gìn danh dự cho trường học, là phụ huynh của đối phương ăn nói bừa bãi, đi khắp nơi nói lung tung, mọi chuyện hoàn toàn không giống như lời hắn nói đâu.]
Tôi đứng đằng sau gọi ả ta một tiếng: “Cô Tề.”
Ả ta nghi hoặc: “Ai vậy?”
Không đợi ả ta quay đầu.
Tôi bay lên đá một cước vào lưng ả ta, ấn đầu ả ta xuống đất, đập xuống hết cái này đến cái khác, túm lấy tóc ả, ép ả phải ngẩng mặt lên.
Liều mạng vả vào miệng ả ta.
Bốp bốp bốp!
Vả đến mức miệng ả ta chảy đầy máu, nước bọt hòa với máu trực tiếp chảy xuống dưới.
Sau khi thấy rõ là tôi, mặt mũi ả ta đầy vẻ hung ác, giãy dụa muốn đứng lên, hai người anh em của Hướng Đào bước qua, ấn ả ta xuống đất.
Tôi chộp lấy cây gậy cao su, vung mạnh một gậy vào bụng ả ta.
Nắm lấy tóc ả ta, kéo ả dưới đất khoảng mười mấy mét. Ả ta bị cọ dưới đất rách cả da đầu gối và tay, trên mặt cũng đầy máu và bụi đất.
Nhìn dáng vẻ chật vật của ả ta.
Tôi không hề mềm lòng chút nào cả, dùng một tay vả vào miệng ả ta: “Nói đi! Không phải cô giỏi thay đen đổi trắng lắm hay sao?”
Lần này.
Ả ta không còn ương ngạnh và vênh váo tự đắc như trước đó nữa.
Ả ta quỳ trên mặt đất, cầu xin tôi hãy thả mình ra.
Chủ nhiệm lớp mang dáng vẻ uất ức, gào khóc: “Tôi thật sự không biết có chuyện như vậy mà! Nếu biết, tôi đã sớm cho bọn nó nghỉ học rồi!”
Tôi lại vả vào miệng ả ta một cái: “Trẻ con trong lớp đều biết, người làm chủ nhiệm lớp như cô lại không biết?”