Trừng Phạt Tra Nam - Chương 5
18
Tôi muốn ngược đãi Hoắc Cảnh Nghi sao?
Không, hoàn toàn không.
19
Hoắc Cảnh Nghi bây giờ thậm chí không thể ăn thức ăn lỏng, chỉ có thể dựa vào dung dịch dinh dưỡng để tồn tại.
Trước đây tôi không cho phép bác sĩ tiêm thuốc giảm đau cho Hoắc Cảnh Nghi.
Bây giờ mẹ Hoắc đang khóc lóc van xin tôi tiêm thuốc cho anh ta.
20
Bác sĩ nói không cần phải tra tấn anh ta nữa.
Anh ta cũng không sống thêm được mấy ngày nữa.
21
Tôi ngồi bên giường bệnh nhìn Hoắc Cảnh Nghi gầy trơ xương, trong lòng đủ loại cảm giác.
“Anh có hối hận không?”
Hoắc Cảnh Nghi yếu đến nỗi phải tốn rất nhiều công sức mới có thể nói được.
Nhưng hôm nay không biết vì sao, anh ta đột nhiên cảm thấy rất tốt, thậm chí có thể ngồi dậy.
“Tiểu Thục.”
“Anh nói đi, tôi đang nghe.”
“Tôi sắp chếc.”
“OK, tôi biết.”
“Em có thể hứa với tôi điều gì đó không?”
Tôi liếc nhìn anh ta từ khóe mắt và đột nhiên cười khẩy, “Anh không phải muốn cầu xin để tôi chia đều di sản của anh cho tôi và Lâm Sở Sở mỗi người một nửa chứ?”
“Sở Sở…cô ấy thật đáng thương. Tôi mới là người cảm thấy có lỗi với cô ấy…”
Tôi tức giận đến run lên và cười khẩy: “Vậy phải làm anh thất vọng rồi. Tôi không những không chia tài sản cho cô ta, thậm chí còn thu hồi tất cả những gì anh từng cho cô ta kèm theo lãi suất!”
“Tiểu Thục, tôi biết em không phải, không phải loại người ác độc như vậy.”
Hoắc Cảnh Nghi bắt đầu đánh bài tình người.
Thật đáng tiếc là tôi cũng không ăn chiêu này.
“Anh sai rồi, tôi là người xấu xa như vậy. Anh còn nhớ mấy hôm tôi đưa cô ta đến gặp anh, tôi dùng điện thoại di động của ai để chuyển khoản không?”
Hoắc Cảnh Nghi đau đớn cau mày, mất mấy giây mới phản ứng được.
“Cô… cô âm mưu lừa gạt cô ấy!”
Tôi mỉm cười vô tư.
Hoắc Cảnh Nghi lo lắng đến mức hô hấp trở nên gấp gáp: “Cô…Sao cô có thể làm như vậy…Lương Thục…”
Anh ta muốn đánh tôi.
Bị tôi tránh được.
“Hoắc Cảnh Nghi, anh đã tiêu hao hết tình yêu tôi dành cho anh trong mười năm qua.”
22
Tôi không nên mềm lòng với Hoắc Cảnh Nghi.
Nếu đã không thể hành hạ thể xác thì tôi sẽ hành hạ tinh thần anh ta.
Tôi đưa nhóm nhạc nam nổi tiếng gần đây của công ty đến phòng của Hoắc Cảnh Nghi.
Bốn anh chàng đều không lớn lắm, khoảng hai mươi.
Bộ dạng môi đỏ, răng trắng và cái miệng ngọt ngào như kẹo.
Bốn người vây quanh tôi, mỗi người gọi tôi là “Chị”, làm tôi vô cùng vui vẻ.
Tôi liền an bài cho mỗi người vài bộ phim truyền hình với vai nam chính.
Bốn người họ đều hận không thể quỳ xuống gọi một tiếng tổ tông.
Hoắc Cảnh Nghi tức giận đến thở dốc: “Lương, Lương Thục, tôi còn chưa chết… Cô, cô liền… đồ không biết xấu hổ!”
Tôi vui mừng, bắt chéo chân và lấy quả nho từ tay một người.
Ừm, rất ngọt ngào.
Đáng tiếc sắc mặt Hoắc Cảnh Nghi còn đắng hơn mướp đắng.
“Hoắc Cảnh Nghi, anh thực sự nghĩ rằng tôi không biết anh đã nói gì với bố mẹ anh sao? Anh phản bội cuộc hôn nhân của chúng ta để nuôi nhân tình, cho dù trước khi chếc vẫn bám lấy tình nhân thì thôi đi, anh còn dám để bố mẹ mình dùng mối quan hệ với Lương thị để buộc tôi phải thủ tiết vì anh?”
“Hoắc Cảnh Nghi, anh thật không biết xấu hổ.”
“Tôi không bắt cô phải thủ tiết vĩnh viễn, chỉ là ba năm… tôi chếc ba năm, cô tái giá!”
“Tại sao?”
Hoắc Cảnh Nghi coi đó là chuyện đương nhiên: “Sau khi tôi chếc cô liền tái hôn, cô để mặt mũi tôi ở đâu?”
“Một tên cặn bã như anh còn cần mặt mũi?”
“Lương Thục!”
Sau khi Hoắc Cảnh Nghi dùng hết sức hét tên tôi thì anh ta ngất đi.
23
Hoắc Cảnh Nghi không bao giờ tỉnh lại sau cơn hôn mê này.
Sau ba ngày nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, các bác sĩ tuyên bố anh đã chếc.
Lúc nhận được giấy chứng t.ử của anh, lòng tôi nặng trĩu và cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn mẹ Hoắc khóc ngất mấy lần, tôi vẫn bình tĩnh đến lạ thường và nói: “Mẹ ơi, đây là lần cuối cùng con gọi mẹ là mẹ”.
“Cảnh Nghi tại sao lại cưới phải một người phụ nữ ác độc như cô… Cô làm nó tức giận như vậy… Vì sao không thuận theo nó, để cho nó thích Lâm Sở Sở… Vì cái gì muốn nó chếc không nhắm mắt.”
Bây giờ chuyện đã xảy ra, Hoắc gia hoàn toàn đổ lỗi cho tôi về cái chếc của Hoắc Cảnh Nghi.
Họ cho rằng nếu Hoắc Cảnh Nghi nhập viện và tôi để Lâm Sơ Sở chăm sóc thì anh ta sẽ không chếc.
Thật nực cười.
Một gia đình như vậy không đáng để tôi hoài niệm.
“Bố, chúng ta về nhà thôi.”
Bố vỗ nhẹ vai tôi nói: “Được rồi, về nhà thôi.”
24
Tôi đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Hoắc gia.
Tôi cũng không đến dự đá.m ta.ng của Hoắc Cảnh Nghi.
Tôi là tôi, tôi là Lương Thục, là độc nhất vô nhị.
Không phải là góa phụ của ai cả.
25
Nửa năm sau, khi đi du lịch ở Tyrande, tôi tình cờ gặp Lâm Sở Sở.
Sau khi Hoắc Cảnh Nghi qua đời, tôi đã yêu cầu bộ phận pháp lý của Tập đoàn Lương thị chính thức khởi kiện Lâm Sơ Sở.
Tôi đã cung cấp hồ sơ giao dịch về các khoản chuyển nhượng của Hoắc Cảnh Nghi cho cô ta, bao gồm 30 vạn mà tôi đã dùng điện thoại của Hoắc Cảnh Nghi chuyển cho cô ta, cũng như bản ghi âm việc Hoắc Cảnh Nghi yêu cầu tôi chia đều tài sản thừa kế cho Lâm Sơ Sở sau khi tôi qua đời.
Thẩm phán là một phụ nữ.
Phụ nữ giúp đỡ nhau.
Cô ấy ra phán quyết trước tòa rằng Lâm Sở Sở phải trả lại toàn bộ số tiền cho tôi.
Bao gồm, bất động sản, đồ trang sức, hàng xa xỉ, tiền mặt, kể cả tiền lãi của số tiền mà Hoắc Cảnh Nghi cho cô ta.
Lâm Sở Sở đã phung phí rất nhiều và không có khả năng trả lại.
Cuối cùng, cô ta đã bị hạn chế ăn uống cũng như đi lại.
Làm thế nào cô ta lại đến Tyrande tôi cũng không biết.
Tất cả những gì tôi biết là cô ta đang đứng trên phố trong bộ váy lòe loẹt và trang điểm đậm, chào đón du khách từ khắp nơi trên thế giới.
Cách một con đường như cách cả thế giới.
Lâm Sở Sở cũng nhìn thấy tôi.
Cô ta sững sờ một lúc rồi ôm lấy một người đàn ông và cười tươi.
Một chiếc ô tô chạy qua trước mặt tôi.
Sau khi xe đi qua, Lâm Sở Sở đã biến mất.
26
Sau khi trở về Trung Quốc, cha mẹ Hoắc bất ngờ tìm đến tôi.
Họ hy vọng tôi có thể thực hiện tâm nguyện cuối cùng của Hoắc Cảnh Nghi và tái hôn sau ba năm nữa.
“Nếu tôi là con gái ông, liệu ông có cho phép con gái mình phải thủ tiết cho một tên cặn bã ngoại tình không?”
Hoắc phu nhân nhịn không được nói: “Chỉ có ba năm.”
“Không chỉ ba năm, ba ngày cũng không.” Tôi nhấp một ngụm cà phê rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn xe cộ và dòng người qua lại.
Một cặp vợ chồng trẻ đi ngang qua cùng với con cái của họ.
Người đàn ông cao lớn, đẹp trai, ôm một cậu bé ba bốn tuổi trong tay.
Người phụ nữ bên cạnh anh dịu dàng và đoan trang, còn có một cô bé mặc váy công chúa, trong miệng ngậm núm vú giả đang ngủ trong nôi mà cô đang đẩy.
Khi đèn đỏ bật sáng, người đàn ông nhân cơ hội lén hôn người phụ nữ.
Người phụ nữ mỉm cười ngượng ngùng.
Khi đèn xanh, người đàn ông nắm lấy tay người phụ nữ.
Cảnh tượng một gia đình bốn người hạnh phúc khi mặt trời lặn là niềm khao khát lớn nhất của tôi.
Đáng tiếc tất cả chuyện này đều đã bị Hoắc Cảnh Nghi phá hỏng.
Tôi quay người, mặt lạnh lùng nhìn cha mẹ Hoắc, rồi rời đi không thèm quay đầu lại nói: “Điều mà mình không muốn thì đừng đẩy cho người khác.”
Tất cả những giấc mơ của tôi đều liên quan đến Hoắc Cảnh Nghi.
Sau khi biết tin anh ta phản bội, tôi cũng rất đau khổ.
Nhưng bây giờ, tôi đã buông xuống.
Ước mơ của tôi không cần phải cùng bất cứ cái gì có liên hệ.
Con đường phía trước còn dài và gập ghềnh.
Dù một mình, tôi cũng có thể đi thật tốt.