Trừng Phạt Tra Nam - Chương 3
9
Hoắc Cảnh Nghi ngất đi.
Bác sĩ lưỡng lự nói với tôi rằng Hoắc Cảnh Nghi không thể ăn đồ cay được nữa, nếu không tính mạng của anh ấy sẽ gặp nguy hiểm.
Tôi bất lực: “Anh ta làm vậy để gặp được cô tình nhân bé bỏng của mình mà.”
Nghe xong lời này, cha mẹ Hoắc vốn là tức giận tự biết mình đuối lý, những lời trách móc định nói ra khỏi miệng lại nuốt trở lại.
Tôi khóc lóc giả vờ đau khổ: “Ba mẹ, là Cảnh Nghi nói do anh ấy làm Lâm Sở Sở không vui nên muốn ăn hết đồ ăn cô ta làm để xin lỗi. Tính cách của anh ấy ba mẹ cũng biết rồi, con không khuyên nổi.”
Cha mẹ Hoắc đối với tôi rất rất rất tốt, hơn cả con gái ruột của họ.
Nhưng tôi cũng biết rằng họ nói muốn cắt đứt quan hệ với Hoắc Cảnh Nghi và chuyển toàn bộ tài sản ban đầu dành cho Hoắc Cảnh Nghi sang tên tôi, nhưng lại nói riêng với Lâm Sở Sở rằng chỉ cần cô ấy sinh được một bé trai thì Hoắc gia sẽ chấp nhận sự tồn tại của mẹ con họ.
Sau khi biết việc này, cảm giác tội lỗi còn sót lại trong tôi đối với cha mẹ Hoắc đã biến mất.
Người không vì mình, trời tru đất diệt.
Hơn nữa, là Hoắc Cảnh Nghi có lỗi với tôi.
“Không biết Lâm Sở Sở làm sao mang đồ ăn vào.” Tôi càng thêm ủy khuất, trong mắt nhìn cha mẹ Hoắc với vẻ thắc mắc: “Không phải là ba mẹ đồng ý cho cô ta mang tới chứ? ”
Cha mẹ Hoắc thấy thế, lập tức không nói gì nữa.
Về phần cái gọi là đồ ăn do Lâm Sở Sở nấu, cô ta có thể đưa vào sao?
Trong lòng cha mẹ Hoắc rõ ràng.
Chiều hôm đó, cha Hoắc làm chủ khai trừ Tống Phỉ.
Vì sao phải tự “giếc người” để làm bẩn tay mình?
10
Bác sĩ cho biết tế bào ung thư của Hoắc Cảnh Nghi đã di căn, thời gian còn lại của anh ta nhiều nhất là nửa năm.
Cha mẹ Hoắc không thể chấp nhận được nên đã thuê đội ngũ y tế chuyên nghiệp từ nước ngoài đến khám cho Hoắc Cảnh Nghi.
Kết luận đạt được cũng là như vậy.
Cha mẹ Hoắc chỉ sau một đêm tóc đã bạc đi nhiều, cha Hoắc không chịu nổi nên phải nhập viện lần nữa.
Lúc này Hoắc Cảnh Nghi mới thực sự nhận ra mình sẽ chếc sớm.
Anh ta luống cuống.
Hoảng sợ.
“Lương Thục, cô nói cho tôi biết tất cả là giả thôi phải không? Sở Sở mỗi ngày đều dành trọn tâm tư cho ba bữa ăn. Tôi còn cười nhạo cô ấy có học được từ Internet câu “Muốn bắt đàn ông thì trước tiên hãy bắt lấy dạ dày của anh ta, làm sao tôi có thể bị ung thư dạ dày…”
“Không thể, tuyệt đối không thể.”
“Lương Thục, đừng dùng cách này trói buộc tôi, tôi yêu Sở Sở, chỉ yêu cô ấy!”
Hoắc Cảnh Nghi trông xanh xao, yếu ớt đến mức một cơn gió cũng có thể thổi bay.
Nhưng tôi biết tình yêu của anh ta dành cho Lâm Sở Sở vững chắc như đá.
Rõ ràng lòng tôi đã nguội lạnh, nhưng không hiểu sao vẫn không kìm được mà đau đớn.
Người đàn ông tôi yêu suốt mười một năm.
Giống như một bãi cức chóa.
11
“Hoắc Cảnh Nghi, ăn đi.”
“Lương Thục, hiện tại tôi bị ung thư dạ dày! Bác sĩ nói nên ăn đồ ăn nhẹ, nhưng cô mỗi ngày lại bắt tôi ăn cay!”
“Đừng tưởng rằng tôi không biết cô đang nghĩ cái gì!”
Tôi cười và hỏi anh ta: “Nói cho tôi nghe xem, tôi đang nghĩ cái gì?”
“Cô chỉ muốn tôi chếc sớm rồi lấy tài sản thừa kế của tôi thôi!” Hoắc Cảnh Nghi bưng một bàn đầy đồ ăn, chỉ nói một đơn giản của đã khiến anh ta toát mồ hôi hột.
Tôi càng cười tươi hơn: “Đầu tiên, nhiều nhất anh cũng chỉ có thể sống được nửa năm, còn tôi thì có thể thoải mái đợi được. Thứ hai, tôi là vợ hợp pháp của anh, sau khi anh chếc, tôi sẽ là người đầu tiên được thừa kế tài sản anh để lại.”
“Đừng có nằm mơ, dù có chếc tôi cũng sẽ để lại tiền cho Sở Sở!”
“Ah, anh nhắc tôi mới nhớ.” Tôi nhẹ nhàng cười, “Là vợ hợp pháp của anh, tôi có thể khiến Lâm Sở Sở nôn số tiền anh từng cho cô ta ra trả lại cho tôi.”
“Cô dám!”
Hoắc Cảnh Nghi sốt ruột, ôm bụng đau đớn nói: “Lương Thục, cô có tất cả, tại sao lại muốn cùng Sở Sở tranh đoạt? Số tiền ít ỏi tôi đưa cho cô ấy, còn không đủ để cho cô tiện tay mua một hòn đảo. Cô làm vậy là muốn biết ép chếc Sở Sở sao?””
“Cho dù chỉ có thể mua được một tờ giấy thì cũng có của tôi một nửa.”
Tôi rời khỏi phòng bệnh trong âm thanh cố gắng ngăn cản của Hoắc Cảnh Nghi.
“Nếu Hoắc Cảnh Nghi yêu cầu bác sĩ tiêm thuốc giảm đau cho anh ta, anh nhớ nói anh ta kháng thuốc và không cần dùng thuốc.”
Trước khi rời bệnh viện, tôi cẩn thận dặn dò bảo vệ ở cửa.
Mặc dù trước đó tôi đã dặn dò qua, nhưng mấy ngày nay tôi vẫn phát hiện ra một bác sĩ đã lén tiêm cho Hoắc Cảnh Nghi thuốc giảm đau khi đi khám bệnh.
Việc này có lẽ là do cha mẹ Hoắc sắp xếp.
Không sao, chỉ có sau khi trải qua cảm giác sử dụng thuốc giảm đau mới càng đau đớn hơn.
12
Khi tôi tìm thấy Lâm Sở Sở, cô ta đang được một phú nhị đại tỏ tình.
Biển hoa ngập trời, những chiếc nhẫn kim cương từ trên trời rơi xuống và những lời tỏ tình đầy tình cảm khiến người khác ghen tị.
Đáng lẽ tôi nên để Hoắc Cảnh Nghi chứng kiến Lâm Sơ Sở yêu dấu của anh xấu hổ đến mức lao vào vòng tay của một người đàn ông khác và thề sẽ yêu mãi mãi.
Khi Lâm Sở Sở nhìn thấy tôi, cô ta sợ đến mức tái mặt.
Tôi nói thẳng: “Lâm Sở Sở, nếu cô không muốn tôi thu hồi toàn bộ tài sản mà Hoắc Cảnh Nghi đã đưa cho cô, cô phải giúp tôi một việc.”
13
Khi Hoắc Cảnh Nghi nhìn thấy Lâm Sở Sở, anh ta vui mừng khôn xiết, rút kim ra và loạng choạng nhào tới.
“Sở sở! Anh biết em sẽ tới gặp anh. Em không biết dạo này anh lo lắng cho em đến thế nào đâu.”
Anh ta coi đây như chốn không người, ôm chặt Lâm Sở Sở.
Anh ta thâm tình chậm rãi nói: “Anh nhớ em rất nhiều, thực sự rất nhớ em. Mỗi phút giây trôi qua anh đều nhớ đến em… Anh yêu em Sở Sở.”
Anh ta nói đầy cảm xúc, còn ôm cô ta vào lòng và hôn tới.
Lâm Sở Sở liếc nhìn tôi.
Thấy tôi không có ý định ngăn cản, đành phải nhắm mắt đáp lại nụ hôn của Hoắc Cảnh Nghi.
Xem ra Hoắc Cảnh Nghi thực sự yêu Lâm Sơ Sở, hôn cô ta năm phút mới miễn cưỡng buông ra.
Nhưng anh vẫn ôm cô ta thật chặt, tiếp tục bày tỏ tình cảm của mình: “Sở Sở…Sở Sở của anh…anh rất nhớ em.”
Lâm Sở Sở lúng túng nhìn tôi, ngơ ngác.
Tôi đứng sang một bên nhìn chồng thể hiện tình yêu với cô nhân tình bé nhỏ.
Lúc này, tôi chợt nhận ra hình như mình không còn đau đớn nhiều nữa.
Rất tốt.