Trừng Phạt Tra Nam - Chương 2
5
Chuyện xảy ra ở buổi tiệc tất niên nhanh chóng truyền đến Hoắc gia.
Bố của Hoắc Cảnh Nghi, bị chọc tức đến mức phải nhập viện hai lần.
Tuy nhiên, Hoắc Cảnh Nghi thái độ kiên quyết, đe dọa sẽ cắt đứt quan hệ với Hoắc gia nếu không được phép kết hôn với Lâm Sở Sở.
Bố chồng tôi rất mạnh mẽ, nói cắt đứt liền cắt đứt, ngay lập tức ông đã đình chỉ chức vụ của Hoắc Cảnh Nghi trong tập đoàn, nhà và xe bị tịch thu, thậm chí cả thẻ ngân hàng cũng bị đóng băng.
Sau đó, tất cả đều được tặng cho tôi.
Tôi rất hài lòng khi nghe tin này.
Suy cho cùng, tôi trì hoãn việc ly hôn chỉ để tối đa hóa tài sản của mình.
Tôi chỉ không biết số tiền tiết kiệm của Hoắc Cảnh Nghi có thể chống đỡ được bao lâu.
Tuy nhiên, ba tháng sau.
Tôi nhận được cuộc gọi từ Lâm Sở Sở.
Trong điện thoại, Lâm Sơ Sở chỉ nói: “Hoắc Cảnh Nghi hiện đang ở bệnh viện Thập Nhân trực thuộc tập đoàn Lương thị.” Sau đó cô ta cúp điện thoại.
Khi tôi vội vã đến bệnh viện, bác sĩ nói với tôi rằng Hoắc Cảnh Nghi bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối.
TÔI,”……”
Nhìn xem ông trời thật có mắt mà, luật nhân quả không tha cho một ai.
Tôi hỏi Hoắc Cảnh Nghi đang đau đớn nằm trên giường bệnh: “Bữa ăn nhẹ lúc nửa đêm của Lâm Sở Sở có ngon không?”
Sau khi Hoắc Cảnh Nghi tỉnh lại, không thấy Lâm Sở Sở nữa, anh ta nhe răng nhìn tôi nói: “Sở Sở đâu? Cô đã làm gì Sở Sở? Tôi cảnh cáo cô, đừng làm Sở Sở bị thương!”
Tôi ngồi xuống ghế sofa, bắt chéo chân rồi nói: “Chạy rồi.”
“Cô nói gì?”
“Tôi nói, Lâm Sở Sở của anh, người không muốn thứ gì khác ngoài bản thân anh, biết anh sắp chếc nên liền ném anh vào bệnh viện sau đó bỏ chạy rồi.”
Hoắc Cảnh Nghi không tin: “Không thể nào! Sở Sở yêu tôi vô cùng, cô ấy không thể nào làm như vậy. Chắc chắn cô đã nói gì đó khiến cô ấy buồn bã bỏ đi.”
“Lương Thục, cô thật ác độc!”
“Lương Thục, cô đã làm gì Sở Sở, khiến cô ấy đau lòng không muốn gặp tôi? Tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám tổn thương Sở Sở, sau khi xuất viện tôi sẽ không bao giờ tha cho cô.”
Dù tôi không còn tình cảm với Hoắc Cảnh Nghi nhưng những lời nói ra từ miệng anh ta vẫn khiến tôi buồn một thời gian.
Năm đó lúc kết hôn, anh ta từng nói sẽ yêu tôi mãi mãi, giờ đây lại gọi tôi là kẻ độc ác với vẻ mặt hung dữ vì nhân tình.
Thật là trớ trêu.
“Hoắc Cảnh Nghi, bác sĩ hỏi tôi nên tiếp tục điều trị cho anh hay từ bỏ điều trị.”
Hoắc Cảnh Nghi đột nhiên căng thẳng: “Cô…”
Nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Hoắc Cảnh Nghi, tôi chợt cảm thấy, nhìn anh ta ngày ngày lo lắng và sợ hãi sẽ thú vị hơn nhiều so với việc ly hôn và chia tiền.
Tôi cười nói: “Hoắc Cảnh Nghi, khi ngoại tình, anh có bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày hôm nay không? Tôi là vợ anh, và tôi là người duy nhất có đủ tư cách đưa ra quyết định và ký vào tờ giấy này.”
6
Đúng là đàn ông chỉ trung thực nhất khi bị đưa vô thế sống còn như vậy.
Hoắc Cảnh Nghi đã đến giai đoạn cuối, nhưng anh ta vẫn chưa nhận thức được tính nghiêm trọng của sự việc nên nhất quyết nói rằng tôi đã đuổi Lâm Sở Sở đi.
Anh ta nói chưa bao giờ thấy một người phụ nữ nào độc ác như tôi.
Khi nói điều này, vẻ mặt của anh ta hung dữ như một con quỷ đến từ địa ngục.
Việc kết hôn yêu nhau thắm thiết, tựa như đã trôi qua mấy đời.
Anh ta đã từng yêu tôi đến tận xương tủy.
Bây giờ lại hận đến ngứa răng ngứa lợi.
“Lương Thục, đừng dọa tôi, cái bệnh đau bao tử nho nhỏ thì có bao nhiêu nguy hiểm chứ?”
Hoắc Cảnh Nghi dựa vào giường bệnh với vẻ mặt khinh thường, nhìn tôi với ánh mắt coi khinh: “Cô thực sự nghĩ rằng tôi sắp chếc sao? Tôi nói cho cô biết, ước muốn của cô sẽ không bao giờ thành hiện thực đâu.”
“Tôi không những không chếc, còn có thể sớm xuất viện.”
“Cô có biết việc đầu tiên tôi sẽ làm khi xuất viện là gì không?”
Tôi nhàn nhã nhìn, chờ anh ta nói tiếp.
Thực ra, tôi có thể đoán được anh ta sẽ nói gì.
“Ly hôn, ly hôn với cô. Sau đó cưới Sở Sở, từ nay Sở Sở sẽ lo cho tôi một ngày ba bữa, cũng sẽ không bị cô bỏ đói đến mức bị bệnh dạ dày nữa!”
Đoán là một chuyện, nhưng nghe được điều đó phát ra từ miệng anh ta lại là một chuyện khác.
Trái tim trong lồng ngực vốn đang đập dữ dội lại vì lời nói của Hoắc Cảnh Nghi mà lại đau đớn tột độ.
Tôi chưa bao giờ biết rằng trái tim tôi có thể đau đến thế.
“Lương Thục, cô cút đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa!”
Hoắc Cảnh Nghi chộp lấy cốc nước trên bàn cạnh giường ném vào tôi, nước ấm làm ướt chiếc áo trắng, khiến tôi xấu hổ vô cùng.
Tôi thực muốn cảm ơn anh ta vì cốc nước này.
Nó hoàn toàn đánh thức tôi dậy.
Vừa lau vết nước trên áo bằng khăn lụa, tôi vừa lạnh lùng nói với Hoắc Cảnh Nghi: “Hoắc Cảnh Nghi anh yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc thật tốt cho anh từ hôm nay cho đến lúc anh chếc.”
Nói xong tôi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Tôi muốn gặp Sở Sở!”
Tiếng gầm của Hoắc Cảnh Nghi truyền đến từ phía sau.
Tôi phớt lờ nó.
Hoắc Cảnh Nghi bắt đầu phát điê/n: “Lương Thục, cô nghe rõ cho tôi, tôi muốn gặp Sở Sở!”
“Đừng tưởng rằng cô không cho tôi gặp Sở Sở, tôi sẽ hồi tâm chuyển ý.”
“Chờ xuất viện tôi nhất định sẽ ly hôn với cô!”
“Lương Thục… Lương Thục, tôi nói cô có nghe thấy không… ôi… đau quá…”
“Lương Thục, bụng tôi đau quá…”
Tôi dừng lại, quay lại nhìn Hoắc Cảnh Nghi.
Hoắc Cảnh Nghi tưởng tôi bị anh ta uy hiếp nên sợ hãi, một bên đau đến ôm bụng, miệng thì tiếp tục uy hiếp: “Lương Thục, bây giờ tôi vẫn là chồng của cô, cô phải…”
Tôi mặt vô cảm bước đến giường bệnh, lấy thuốc giảm đau trong tủ đi.
Sau đó, rời đi mà không thèm nhìn lại.
7
“Phu nhân, tổng giám đốc có vẻ rất đau, có cần gọi bác sĩ tới xem không?”
Trợ lý của Hoắc Cảnh Nghi là Tống Phi đứng ở cửa phòng bệnh, nghe Hoắc Cảnh Nghi đau đớn rên rỉ, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Anh ta muốn xông vào.
Nhưng bốn vệ sĩ đứng ở cửa đều do tôi sắp xếp.
Không có sự cho phép của tôi, đến một con ruồi cũng không bay lọt.
Hơn nữa, bệnh viện này còn thuộc sở hữu của Lương gia.
“Phu nhân… Tổng giám đốc, anh ấy thực sự rất đau. Xin cô hãy cho bác sĩ đến xem.”
Sau khi Tống Phi nhìn thấy tôi, anh ta liên tục cầu xin.
Tôi vô cảm liếc nhìn: “Anh cũng ăn ít đồ ăn của Lâm Sở Sở phải không?”
“Ách…cái gì? Phu nhân đang nói gì vậy, tôi nghe không hiểu.” Tống Phi bề ngoài thì giảo biện, nhưng ánh mắt chột dạ không dám nhìn thẳng vào tôi.
“Nếu tôi nhớ không lầm thì năm đó tôi đã chi trả cho ca phẫu thuật tim của em gái anh? Tôi cũng đã tìm người đòi lại số tiền mà bố mẹ anh bị lừa gạt? Khách sạn năm sao nơi anh và bạn gái sắp kết hôn cũng là tôi dùng mối quan hệ của mình để sắp xếp cho anh.”
“Ồ, nhân tiện, công việc của bạn gái anh…”
Tống Phi hoảng sợ, vội vàng giải thích: “Thưa phu nhân, tôi… tôi…”
Tôi cười lạnh: “Bây giờ anh còn nghĩ Hoắc Cảnh Nghi cần bác sĩ không?”
“Đương……”
“Hãy suy nghĩ kỹ trước khi trả lời.”
Tống Phi dường như không ngờ rằng tôi lại tàn nhẫn đến mức đe dọa tương lai của anh ta và bạn gái.
Tức giận nhưng không dám nói.
Tôi không quan tâm đến sự vô ơn của anh ta, coi như là nuôi trúng một con chó không vâng lời đi.
Thấy anh ta không lên tiếng, tôi lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý của mình: “Yêu cầu bộ phận pháp lý soạn thảo đơn tố cáo Bạch Tuệ lợi dụng chức vụ biển thủ tài sản của công ty.” .
“Đúng vậy, lập tức nộp cho tòa án.”
“Không hòa giải, Bạch Tuệ sẽ phải chịu trách nhiệm theo pháp luật.”
Bạch tuệ là bạn gái của Tống Phi, hiện đang điều hành sản xuất tại Lương thị
“Tôi là người không bao giờ mềm lòng với những kẻ phản bội.”
Đối với Tống Phi, Bạch Tuệ hay Hoắc Cảnh Nghi cũng vậy, đều không có ngoại lệ.
Tôi bước qua Tống Phi với khuôn mặt tái nhợt và đẩy cửa vào phòng bệnh.
Hoắc Cảnh Nghi đang đau bụng sắp ngất đi nhìn thấy tôi liền cố gắng nói: “Lương Thục… Sở Sở đâu? Tôi muốn gặp Sở Sở!”
Tôi đặt hộp thức ăn lên bàn cà phê rồi ngồi xuống.
Chậm rãi mở hộp thức ăn ra, vừa cười vừa nói: “Nghe nói Lâm Sơ Sở nấu món Tứ Xuyên giỏi nhất, nên tôi đặc biệt mời một đầu bếp Tứ Xuyên làm món thịt lợn luộc, đậu hũ Mapo, thịt trắng giã tỏi và thịt bò luộc.”
“Ồ, nhân tiện, còn có món sở trường của Lâm Sở Sở, món phổi thu thê nữa.”
“Cay và ngon, tôi đảm bảo sẽ không thua gì cô ta làm đâu.”
Mùi thơm của đồ ăn tràn ngập căn phòng đã kích thích vị giác của tôi, nhưng tiếc là tôi không ăn được đồ cay.
Lần đầu tiên tôi gặp Hoắc Cảnh Nghi, anh ấy biết tôi không thích đồ cay, bản thân anh ấy cũng không ăn.
Sau này kết hôn, trên bàn ăn cũng không bao giờ có một quả ớt.
“Năm ngoái trong dịp Tết Nguyên Đán, anh đã đặc biệt nhờ nhà bếp làm món phổi phu thê, lúc đó bố mẹ anh còn nói anh đang show ân ái.”
“Lúc đó anh cười nhẹ nhàng và ngọt ngào, giống như khi chúng tôi bí mật nắm tay nhau trên sân chơi khi còn là thiếu niên. Vì vậy, dù không ăn được đồ cay nhưng tôi cũng cố ăn hết.”
Kết quả là tôi phải nằm viện một tháng và ăn đồ lỏng trong ba tháng để chữa lành dạ dày.
“Hoắc Cảnh Nghi, anh đã phụ tôi, làm sao tôi có thể để cho Lâm Sở Sở sống dễ chịu?”
Khi nghe tôi nói những lời này, vẻ mặt Hoắc Cảnh Nghi khẩn trương tựa như sắp tận thế.
Không phải là tôi chưa từng thấy anh ta căng thẳng như vậy trước đây.
Thật đáng tiếc rằng thời gian đã trôi qua và mọi thứ đã thay đổi.
“Tôi sẽ không ly hôn, cho nên anh cùng Lâm Sở Sở chỉ có thể là một đôi gian phu dâm phụ.”
Không cần bác sĩ giải thích tôi cũng biết người bị ung thư dạ dày không được ăn đồ cay.
Nhưng tôi chỉ muốn làm Hoắc Cảnh Nghi đau khổ mà thôi.
Anh ta càng đau khổ, tôi càng hạnh phúc.
“Đừng dùng ánh mắt sát khí như vậy nhìn tôi nữa, không ăn sẽ chếc đói. Chỉ cần anh vừa chếc, tôi sẽ để Lâm Sở Sở đi cùng anh. Thế nào, anh thấy người vợ như tôi đủ rộng lượng chưa?”
Hoắc Cảnh Nghi yếu ớt uy hiếp: “Lương Thục!”
Tôi không có vấn đề.
“Nếu không như vậy đi, anh ăn hết chỗ thức ăn này, tôi sẽ cho anh gặp Lâm Sở Sở nhé?”
8
Tôi sẽ luôn nhớ những gì Hoắc Cảnh Nghi đã nói khi tỏ tình với tôi.
Anh ta nói: “Thục Thục, anh sẽ chếc nếu không có em.”
Hoàng hôn trên bãi biển hôm đó thật đẹp, tôi mặc chiếc váy lụa trắng, gió biển thổi qua tai, tôi ngượng ngùng đáp lại lời tỏ tình của anh.
Nhưng bây giờ, để gặp được một người phụ nữ khác, anh sẵn sàng bỏ lại cái chếc phía sau.
Tôi gọi bảo tiêu vào và đổ tất cả thức ăn vào thùng rác.
Nhưng Hoắc Cảnh Nghi muốn gặp Lâm Sơ Sở đến điê.n cuồng, không quan tâm đến bất cứ điều gì, cố gắng đem tất cả thức ăn trong thùng rác nhét vào miệng.
Bộ quần áo bệnh nhân anh đang mặc ướt đẫm mồ hôi vì cay.
Hóa ra, một người phụ nữ khi từ yêu thành hận có thể rất tàn nhẫn.
“Ăn đi, ăn nhiều vào. Đặc biệt là món phổi phu thê, món đó chính là món sở trường của Lâm Sở Sở đó.”