Trừng Phạt Tra Nam - Chương 1
01.
Tôi quen biết Hoắc Cảnh Nghi vào năm tôi 15 tuổi, đến năm 25 tuổi thì gả cho anh ta.
Năm 26 tuổi thì phát hiện anh ta đã ngoại tình được 3 năm.
Lúc đó, tôi hận không thể g.i.e.t ch anh ta.
Nhưng rất nhanh tôi liền bình tĩnh trở lại, không thể làm hỏng tâm trạng của bản thân được, nó sẽ khiến ta c.h.e.t dần ch mòn, như vậy sẽ có lợi cho đôi cẩu nam nữ đó.
Sau đó,
Tuần đầu tiên, tôi đã tiêu tốn của anh ta 8 nghìn vạn tệ.
Tuần thứ hai, tôi đã mua những bức tranh nổi tiếng và cổ vật.
Tôi đã mua một hòn đảo vào tuần thứ ba.
Tuần thứ bốn, tôi đã mua một chiếc máy bay riêng cho bản thân.
Hoắc Cảnh Nghi cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không đúng, anh ta cầm hóa đơn đến hỏi tôi: “ Sao gần đây em lại có thể tiêu nhiều tiền như vậy?”
Tôi không tính vạch trần hắn, chỉ có như vậy, tôi mới có thể ung dung bỏ tiền vào riêng của mình bằng nhiều cách khác nhau.
Tôi hất cao mái tóc dài của mình, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, nũng nịu nói: “ Công chúa trong lâu đài, tiêu một chút tiền có tính là gì chứ?”
Hoắc Cảnh Nghi á khẩu.
Dẫu sao thì, trước khi gả cho hắn, tôi chính là thiên kim của tập đoàn Lương thị, tiền bạc trong mắt tôi chỉ là một con số.
Trước khi lấy chồng, tôi có tiếng là “ máy hủy tiền”, cho nên sau này dù có lấy đi lợi nhuận cuối năm, anh ta cũng chỉ cau mày nói: “ Thảo nào bố em lại được mệnh danh là cái máy in tiền.”
2
Tôi không chủ động tìm đến cô tình nhân của Hoắc Cảnh Nghi gây phiền phức, nhưng cô ta lại không thể ngồi yên.
Trong bữa tiệc tất niên của Hoắc thị, cô ta mặc một chiếc váy cổ tích Alisabo màu hồng nhạt, thuần khiết như một bông hoa nhỏ.
À, đây là chiếc váy tôi được nhãn hàng này tặng vào tháng trước.
Tôi để nó trong tủ đồ và quên mất.
Không ngờ Hoắc Cảnh Nghi lại lấy nó ra tặng cho người tình nhỏ của mình.
Cô ta còn dám trắng trợn mặc nó tới đây.
Thực sự không để tôi vào mắt chút nào.
Lâm Sở Sở kéo theo chiếc váy dài và cầm ly rượu vang bước về phía tôi.
Khi đi ngang qua tôi, cô ta dừng lại.
Đầu tiên “a” một tiếng, sau đó ngước nhìn tôi với đôi mắt ngấn nước, “Cô Lương, tôi có xúc phạm gì cô sao? Tại sao cô lại hất rượu vang lên người tôi?”
TÔI,”……”
Cô đã xúc phạm gì tôi, cô còn không biết sao?
“Mặc dù tôi không biết mình đã làm gì sai, nhưng tôi xin lỗi cô. Thực xin lỗi, cô Lương, tôi thực sự xin lỗi.”
Tôi trợn mắt không nói nên lời: “Cô không thấy kỹ năng diễn xuất của mình quá kém sao?”
Nước mắt của Lâm Sở Sở càng rơi càng dữ dội.
Nước mắt rơi yêu kiều, người thấy mà thương.
Hoá ra đây là gu của Hoắc Cảnh Nghi.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Sở Sở, em sao vậy? Váy của em… đừng sợ, có anh ở đây em sẽ không sao đâu.”
Hoắc Cảnh Nghị nghe thấy tiếng động, từ trong đám người bước tới, lo lắng ôm Lâm Sơ Sở, dùng lời lẽ dịu dàng an ủi cô ta.
Một cái ôm của anh ta, đã hoàn toàn công khai mối quan hệ của họ với công chúng.
Hóa ra Lâm Sở Sở có ý tưởng này.
Thực ra, đàn ông trong giới hào môn nuôi thêm một hai cô tình nhân chỉ là một chuyện bình thường mà thôi.
Nhưng về cơ bản họ sẽ không bao giờ công khai nó trong những dịp trang trọng.
Hành vi không chút do dự của Hoắc Cảnh Nghi hôm nay chắc chắn đã tát thẳng vào mặt tôi.
Con người của tôi luôn không chịu được thiệt thòi, không đụng đến tôi thì thôi, một khi đụng đến thì nhất định tôi sẽ không để yên.
3
“Lương Thục, cô có gì bất mãn cứ nhằm vào tôi. Sở Sở vô tội, cô ấy không làm gì sai!”
Tôi đang định nói Hoắc Cảnh Nghi đã lên tiếng trước.
“Tôi chỉ thích sự dịu dàng và tốt bụng của Sở Sở, không kiêu ngạo hống hách và chỉ biết tiêu tiền như cô!”
Tôi nhướng mày: “Cô ta hiền lành và tốt bụng à?”
“Đúng vậy! Khi tôi ở bên cô ấy, dù về nhà muộn thế nào, cô ấy cũng luôn chuẩn bị đồ ăn nhẹ lúc nửa đêm cho tôi. Còn cô thì sao? Ở bên nhau nhiều năm như vậy, cô đã từng nấu một bữa cơm cho tôi chưa?”
Cười chết mất.
Trong nhà có năm đầu bếp chuyên nghiệp, am hiểu mọi loại món ăn, còn đến lượt tôi vào bếp à?
Mạch não của Hoắc Cảnh Nghi bị gì vậy? Kỳ quặc!
“Cảnh Nghi… quên đi, hôm nay là tiệc tất niên, đừng vì em mà gây ra trò cười cho người khác. Về nhà trước đi. Bữa trưa em mua hải sản, nấu cháo hải sản cho anh có được không?”
Lâm Sở Sở kéo tay áo Hoắc Cảnh Nghi, thận trọng nói.
Cháo hải sản?
Cô ta ân cần đến mức không hề biết Hoắc Cảnh Nghi bị dị ứng với hải sản.
“Được rồi, chúng ta về nhà trước đi.” Hoắc Cảnh Y liếc nhìn tôi cảnh cáo, sau đó nhìn Lâm Sở Sở với ánh mắt dịu dàng.
“Chờ một chút.” Tôi ngăn hai người lại, liếc nhìn Lâm Sở Sở, cô ta liền núp sau lưng Hoắc Cảnh Nghi như chú chim nhỏ bị sợ hãi, “Cô nói, tôi làm đổ rượu vang lên váy cô?”
Hai mắt Lâm Sở Sở lại đỏ lên: “Em biết chị ghét em, nhưng em và Cảnh Nghi thực sự yêu nhau. Chị có xuất thân tốt, có tất cả, chị có thể nhường anh Cảnh Nghi cho em được không?”
“Em không muốn gì cả, em chỉ cần anh Cảnh Nghi thôi.”
Chậc.
“Thật sự rất cảm động.” Tôi mỉm cười nhìn lướt qua vết bẩn trên váy của cô ta “Chỉ là tôi đang cầm rượu vang đỏ, nhưng nhìn váy của cô đi, màu sắc có vẻ không đúng lắm đó nha.”
Lâm Sở Sở, “…”
Hoắc Cảnh Nghi cau mày, liếc nhìn váy của Lâm Sở Sở, sau đó liếc nhìn ly rượu vang đỏ trong tay tôi.
Sau khi nhận ra điều gì đó, ánh mắt anh ta nhìn Lâm Sở Sở hơi thay đổi.
“Cảnh Nghi… em…”
“Nói cho tôi biết, làm thế nào mà tôi có thể làm đổ ly rượu trên tay cô vào váy của cô được vậy?”
Cười chếc mất, đồ hồ ly tinh, muốn tìm tôi chơi với cô à?
“Ba!”
Tôi giơ tay tát Lâm Sở Sở hai cái.
Âm thanh rất lớn.
Nhưng những người xung quanh lại không hề ngạc nhiên chút nào.
Suy cho cùng, tôi, Lương Thục vẫn luôn như vậy, nếu có ai dám gây sự với tôi, tôi sẽ đánh trả ngay lập tức.
Hơn nữa, đây lại còn là một con giáp thứ 13 dám đến khiêu khích tôi.
“Hoắc Cảnh Nghi, xin lỗi vì đã đánh cô tình nhân bé nhỏ của anh.” Tôi vẫy vẫy đôi tay tê dại của mình và mỉm cười trong ánh mắt giận dữ của anh ta, “Là người thừa kế duy nhất của Lương thị, nếu tôi tát tình nhân của anh ở nơi công cộng cũng sẽ không có ai nói gì, không phải sao?”
4
Tất nhiên sẽ không có ai nói gì tôi cả.
Thay vào đó, họ còn đứng về phía tôi, dùng những lời lẽ chính nghĩa mắng mỏ Hoắc Cảnh Nghi.
“Cảnh Nghi…”
Lâm Sở Sở ôm lấy hai má, trông đáng thương như sắp khóc đến ngất đi, khiến Hoắc Cảnh Nghi cảm thấy đau lòng vô cùng.
“Đừng sợ, có anh ở đây.” Hoắc Cảnh Nghi ôm lấy cô tình nhân nhỏ, trong mắt đen tràn đầy tức giận, “Lương Thục, sao cô ác độc như thế? Sở Sở chỉ là không có cảm giác an toàn, cũng chưa làm gì gây tổn thương đến cô?” ? Tại sao cô lại làm như vậy với cô ấy? Hãy xin lỗi cô ấy ngay lập tức và tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra!
Ơ?
Hoắc Cảnh Nghi yêu cầu tôi làm gì cơ?
Xin lỗi Lâm Sở Sở?
“Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói một người vợ danh chính ngôn thuận lại phải nói xin lỗi tình nhân.” Tôi xoa xoa cổ tay, giọng nói càng thêm nham hiểm, “Tôi xin lỗi à, cô ta có chịu được không? Hoắc Cảnh Nghi, sao anh không thử nhảy nhảy lên, kiểm tra xem có phải trong đầu anh chứa toàn là nước phải không?
“Anh đúng thật là cái gì cũng dám nói.”
Hoắc Cảnh Nghi tức giận trước lời mỉa mai của tôi: “Cô ấy chỉ muốn ở bên cạnh tôi và không tranh giành gì với cô cả! Tại sao cô không thể bao dung hơn? Lương Thục, làm người phải tử tế một chút!”
Một tên cặn bã đi ngoại tình, còn dám cầu xin người vợ mình tử tế?
Hắn không sợ bị sét đánh chếc sao?
Người đàn ông từng yêu tôi đến tận xương tủy, giờ lại đứng ra bảo vệ tình nhân của mình và yêu cầu tôi phải chấp nhận sự tồn tại của cô ta.
Mặc dù đã chuẩn bị kỹ càng nhưng nhìn thấy Hoắc Cảnh Nghi bảo vệ Lâm Sơ Sở như thế này vẫn khiến trái tim tôi tan nát.
Tim tôi như bị vô số mũi kim đâm vào, đau đến rỉ má/u.
của Lâm Sở Sở đó.”