Trừng Phạt
Đánh giá
Tác giả
Editor
Lượt đọc
Trừng Phạt
Mãi cho đến khi con gái uất ức xem thường mạng sống của mình thì tôi mới biết. Con bé vẫn luôn bị bắt nạt.
Gần như ngày nào hai con khốn kia cũng lấy việc đánh đập, nhục mạ con bé làm niềm vui.
Ngay cả sau này, khi mọi việc đã trở nên nghiêm trọng hơn.
Bọn nó cũng chỉ nhẹ nhàng viết một lá thư xin lỗi, cười đùa tí tửng nói: "Cùng lắm thì sau này không đánh nó nữa."
Bọn nó không biết.
Tôi không cần bất cứ một lời xin lỗi nào cả.
Thứ tôi muốn chính là hai con khốn bọn nó chết không được yên!