Trùng Chắn Họa - Chương 1
1
“Con hủy hôn với Lâm Nhan!”
Giang Hách lớn tiếng tuyên bố trong buổi tụ họp gia đình.
Cả bàn ăn lập tức chìm im lặng.
Bà Giang, uy tín cao trong nhà, lập tức dậy, giơ tay tát cho một cái: “Câm miệng! Còn dám mấy lời hỗn láo đó nữa thì cút khỏi nhà cho tao!”
Bà lệnh nhốt Giang Hách phòng để tự kiểm điểm.
Dù lâu đó, vẫn còn thấy tiếng hét của : “Lâm Nhan béo , ngu dốt như heo, còn con đã tuyển thẳng Thanh Bắc (ĐH Thanh Hoa & Bắc Kinh), cô xứng với con!”
“Dù chết con cũng cưới cô !”
Tôi bàn ăn, cúi đầu xuống. Bà Giang , ánh mắt hiền hậu, giọng ôn tồn an ủi: “Đừng để bụng, nó còn nhỏ, hiểu chuyện.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
Thật , lời Giang Hách cũng sai.
Tôi đúng là xứng với , điều gần như ai cũng công nhận.
Hắn là công tử nhà giàu, còn chỉ là cô nhi nhà họ Giang nhận nuôi từ viện mồ côi.
Nhan sắc kém, thân hình béo phì, khí chất . Còn thì cao ráo, tuấn tú, từ nhỏ đã là kiểu “con nhà ”.
Hôn ước giữa chúng định từ sớm. Không ai hiểu vì bà Giang nhất quyết Giang Hách cưới .
theo thời gian, mọi càng lúc càng khó hiểu về mối hôn sự . Cho đến hôm nay, cuối cùng Giang Hách cũng bùng nổ.
2
Trở về phòng, ngây gương.
Hình ảnh trong gương quả thật xí.
.
Không ai biết vì bà Giang đính hôn với Giang Hách.
biết.
Tôi chẳng qua chỉ là “trùng đỡ tai ương” mà bà chọn cho Giang Hách mà thôi.
Giang Hách là đứa trẻ sinh non, khi nhỏ ba ngày ốm một lần, thuốc men liên tục khiến cơ thể càng lúc càng béo phì.
Vì cưng chiều đứa cháu trai, bà
Giang đã tìm mọi cách. Cuối cùng, bà tìm đến một vu sư ở Vân Nam.
Vu sư đó đưa cho bà một cặp trùng, chỉ cần gieo tử trùng lên thân cận của Giang Hách, dùng máu tươi của để nuôi mẫu trùng, sẽ thay gánh tai họa.
Dĩ nhiên bà nỡ để thân ruột thịt của gánh tai họa. Vậy là bà nghĩ một cách: Bà sẽ tìm cho Giang Hách một cô vợ từ nhỏ.
Vợ, cũng xem là thân thiết nhất của đàn ông.
Và chính là mà bà Giang đã chọn.
Tôi vẫn còn nhớ, tám tuổi, từng là một đứa trẻ xinh xắn, lanh lợi…
Từ khi đến nhà họ Giang, ngày càng trở nên xí, sức khỏe cũng dần tồi tệ hơn.
Ngược , sắc mặt của Giang Hách ngày một lên…
Tôi giống như là dưỡng chất của , đang nuôi sống .
Ầm ầm ầm ầm…
Tiếng đập cửa điên cuồng trong phòng bên cạnh của Giang Hách vẫn tiếp tục: “Bà nội! Bà thả con !”
“Rốt cuộc mọi đã con nhỏ xí cho uống thứ thuốc mê gì ?”
“Dù chết con cũng cưới cô !”
Tôi khựng , mở cửa phòng bước ngoài. Trước cửa phòng Giang Hách vệ sĩ canh chừng, thấy tới, gã sững chào: “Chào cô Lâm.”
Tôi mỉm với gã: “Anh cứ làm việc , chuyện với một chút.”
Vệ sĩ vẻ do dự.
Tôi thêm: “Không , lát nữa sẽ với bà nội.”
Vệ sĩ tiện gì thêm, cúi đầu rời .
Tôi cửa phòng Giang Hách. Hắn đương nhiên thấy tiếng động bên ngoài: “Cút ! Bây giờ thấy cô!”
Tôi giơ tay gõ cửa phòng: “Anh thể cho ? Tôi chuyện với .”
“Nếu thực sự hủy hôn, thể cùng với bà nội.”
Bên trong yên tĩnh một lúc, ba giây , cửa mở .
3
Giang Hách đã con gái thích.
Cô gái tên là Hứa Nguyệt Oánh, là hoa khôi của trường họ, gia cảnh nghèo khó nhưng học hành giỏi giang, diện mạo thuần khiết dễ thương, giống như một đóa hoa trắng tinh khôi vết nhơ.
Nghe thì đúng là xứng đôi hơn với Giang Hách nhiều so với .
Thấy cúi đầu gì, hừ lạnh: “Cô cũng cần tự ti, như cô , cô mà so sánh với cô thì đúng là tự làm nhục .”
Tôi siết nhẹ các đầu ngón tay.
Vậy ? nếu , chắc đã thua kém cô .
Ngẩng đầu lên lần nữa, trở về dáng vẻ e dè thường ngày: “Giang Hách, cũng thấy buồn, nhưng hủy hôn thực sự khó…”
Tôi còn hết câu, Giang Hách đã nổi giận: “Cô nuốt lời ?”
Hắn đẩy mạnh cửa, lưng đau điếng: “Vừa cô gì? Cô dám lừa ?”
Tôi vội vàng trấn an : “Tôi lừa !”
“Chỉ là… một món đồ ở chỗ bà nội, bà xem nó như tín vật đính hôn của chúng .”
“Khi tín vật còn đó, hôn ước của chúng vẫn hiệu lực.”
Nghe giải thích, sắc mặt Giang Hách dịu đôi chút: “Tôi sẽ đến đòi bà nội.”
Tôi lập tức nắm lấy tay , thấy ánh mắt chán ghét của sang, vội vàng rụt tay : “Không , bà nội sẽ đưa cho .”
Giang Hách vẻ mất kiên nhẫn: “Vậy làm ?”
Tôi nhẹ giọng : “Tôi một cách…”
Bà cụ Giang ngày thường tin Phật, thích ăn chay tụng kinh, đặc biệt tin những chuyện tâm linh.
Chuyện , Giang Hách dĩ nhiên biết rõ.
“Nếu bà phát hiện tín vật tượng trưng cho nhân duyên của chúng bỗng dưng vỡ nát, thì ít nhiều cũng sẽ tác động về mặt tâm lý.”
“Đến lúc đó chúng cầu xin bà hủy hôn, lẽ sẽ thành công.”
Nghe xong, Giang Hách nhíu mày im lặng.
Vài giây , hỏi: “Món đồ đó để ở ?”
4
Phòng của bà cụ Giang, thể . Giang Hách thì thể.
Sau vài ngày ngoan ngoãn đóng vai cháu trai lời, cuối cùng Giang Hách cũng khỏi phòng.
Mỗi tháng, bà cụ Giang đều đến một ngôi chùa ở vùng ngoại ô để thắp hương cầu phúc.
Hôm nay đến ngày bà chùa. Tôi bên cửa sổ, bà lên chiếc xe sang rời khỏi biệt thự, Giang Hách lập tức về phía phòng bà: “Tôi tìm đồ, cô canh giúp.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Giang Hách chậm rãi mở cửa phòng bà cụ Giang, nhẹ nhàng bước . Tôi cố gắng kìm nén đôi tay run rẩy vì quá phấn khích.
Sắp , sắp …
…
Hơn mười phút , Giang Hách bước với vẻ mặt đầy bực bội: “Lâm Nhan! Cô giỡn mặt đấy ?”
Hắn tức tối bước đến: “Thứ đó thật sự ở trong phòng bà ? Tôi đã lục tung cả phòng , chẳng tìm gì hết!”
“Không thể nào.” Tôi khẳng định.
Trong cơ thể tử cổ, tự nhiên thể cảm nhận vị trí của mẫu cổ. Nó chắc chắn ở trong phòng của bà cụ Giang.
Tiếng trách móc của Giang Hách vẫn ngừng vang lên bên tai.
Tôi cúi đầu suy nghĩ một chút, đột nhiên ngẩng đầu : “Dưới nền nhà thì ?”
Giang Hách sững : “Cái gì cơ?”
“Anh kỹ sàn nhà ? Có thể nơi bí mật.”
…
Giang Hách .
Lần , bao lâu đã bước .
Trong tay cầm một chiếc hộp gỗ đàn hương.
“Không ngờ cô đoán trúng thật.”
Hắn tùy tiện đưa nó cho : “Xem , là cái ?”
Tôi cố nén sự kích động trong lòng, định đưa tay nhận lấy chiếc hộp.
Ngay lúc đó, một tiếng kêu thất thanh vang lên từ cầu thang: “Tiểu Hách! Đừng đưa nó cho con bé!”
Tim thắt , đầu … Bà cụ Giang, vốn đã rời , đột ngột về!
Giang Hách cũng dọa đến giật .
Hắn ngạc nhiên : “Bà? Sao bà …”
Câu còn dứt đã ngắt lời, gương mặt bà cụ nghiêm khắc, giọng trầm quát lên: “Mau đưa hộp cho bà!”
Giang Hách lúc vẻ cũng nhận gì đó , định thu hộp.
nhanh hơn , giật lấy hộp khi kịp hành động.
Giang Hách kinh ngạc : “Cô…”
Tôi mỉm với , giơ cao chiếc hộp đàn hương lên, đập mạnh xuống sàn nhà.
5
“RẦM!”
Chiếc hộp vỡ tan tành. Chiếc khăn lụa màu vàng nhạt bên trong rơi rải rác mặt đất, một con trùng thân trắng toát từ từ bò .
Hai mắt bà cụ Giang như nứt , hét lớn: “Không !”
Đó chính là mẫu cổ. Chỉ cần nó chết, tử cổ trong cũng sẽ thể sống !
Tôi gần như chút do dự, nhấc chân lên.
Trong tiếng gào thét của bà cụ Giang, dẫm mạnh lên con trùng . Khoảnh khắc , cảm nhận mối liên kết mơ hồ giữa và Giang Hách, đã cắt đứt.
Bà cụ Giang ngã quỵ xuống sàn. Giang Hách cũng ngơ ngác ngẩng đầu .
Tôi nở một nụ chân thành: “Chúc mừng , từ nay về , đã tự do.”
“Và cũng thế.”