Trùng Cản Tai - Chương 1
1
“Tôi muốn hủy hôn ước với Lâm Nhan!”
Giang Hách nghiêm trang tuyên bố trong buổi họp mặt gia đình.
Cả bàn ăn chìm vào im lặng.
Bà Giang đức cao vọng trọng đứng dậy, giơ tay tát vào mặt hắn:
“Câm miệng! Còn nói những lời hỗn láo như vậy nữa thì cút ra ngoài cho bà!”
Bà sai người nhốt Giang Hách vào phòng để suy ngẫm. ==Truyện chỉ được đăng tải tại metruyen.me==
Lâu lắm sau, tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng gào thét của hắn:
“Lâm Nhan vừa xấu vừa mập, ngu như heo, còn tôi đã được xét tuyển thẳng vào Thanh Bắc, cô ta căn bản không xứng với tôi!”
“Tôi thà chết chứ không cưới cô ta!”
Tôi ngồi trước bàn ăn, cúi đầu xuống.
Bà Giang nhìn tôi, đôi mắt hiền từ an ủi: “Con đừng để trong lòng, nó còn nhỏ không hiểu chuyện.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
Thật ra, Giang Hách nói cũng không sai.
Tôi không xứng với hắn, đây gần như là sự thật mà mọi người đều công nhận.
Hắn là thiếu gia nhà giàu, còn tôi chỉ là cô nhi mà nhà hắn nhận nuôi từ cô nhi viện.
Tướng mạo tôi không đẹp, thân hình béo phì, khí chất chẳng có.
Còn hắn, thân hình cao ráo, tướng mạo tuấn tú, từ nhỏ đã là con nhà người ta.
Hôn ước của chúng tôi được định rất sớm.
Không ai biết tại sao bà Giang lại nhất quyết muốn Giang Hách cưới tôi.
Chỉ là theo thời gian, mọi người càng không hiểu nổi hôn ước này.
Cuối cùng, hôm nay, Giang Hách đã bùng nổ.
2
Trở về phòng, tôi ngây người đứng trước gương.
Tôi trong gương xấu xí vô cùng.
Nhưng tôi lại cười.
Không ai biết tại sao bà Giang lại để tôi và Giang Hách đính hôn.
Nhưng tôi biết.
Tôi, chỉ là con búp bê trừ tà mà bà ấy chọn cho Giang Hách mà thôi.
Giang Hách là trẻ sinh non, hồi nhỏ cứ hai ba ngày lại ốm, lại vì thường xuyên uống thuốc nên thân hình đặc biệt béo phì.
Vì thương đứa cháu trai bảo bối, bà Giang đã nghĩ đủ mọi cách.
Cuối cùng, bà tìm được một thầy nuôi độc ở Vân Nam.
Thầy nuôi độc đưa cho bà một cặp độc trùng, chỉ cần nuôi con trùng con ở người thân thiết nhất của Giang Hách, rồi dùng máu của Giang Hách nuôi con trùng mẹ thì người đó có thể thay Giang Hách chịu mọi tai ương hoạn nạn.
Bà Giang đương nhiên không nỡ để người thân của mình làm con búp bê trừ tà này.
Vì vậy, bà đã nghĩ ra một cách.
Bà muốn tìm cho Giang Hách một đứa con dâu nuôi từ bé.
Con dâu, cũng có thể coi là người thân thiết nhất của một người đàn ông.
Còn tôi, chính là người mà bà Giang chọn.
Tôi vẫn nhớ, trước tám tuổi, tôi còn được coi là băng tuyết đáng yêu.
Từ khi đến nhà họ Giang, tôi trở nên ngày càng xấu xí, thân thể cũng ngày càng yếu ớt.
Ngược lại, sắc mặt của Giang Hách ngày càng hồng hào…
Tôi như nguồn dinh dưỡng của hắn, nuôi dưỡng hắn.
Cộc cộc cộc——
Trong phòng bên cạnh, tiếng đập cửa điên cuồng của Giang Hách vẫn tiếp tục:
“Bà nội! Bà thả tôi ra!”
“Các người rốt cuộc đã bị con đàn bà xấu xí kia chuốc cho thứ thuốc mê gì?”
“Tôi thà chết chứ không cưới cô ta!”
Tôi khựng lại, kéo cửa phòng bước ra ngoài.
Trước cửa phòng Giang Hách có vệ sĩ canh giữ, khi tôi đi tới, anh ta ngẩn người, sau đó chào hỏi: “Lâm Tiểu thư.”
Tôi cười nói: “Anh đi làm việc trước đi, tôi nói chuyện với anh ấy một chút.”
Vệ sĩ có chút do dự.
Tôi lại nói: “Không sao, lát nữa tôi sẽ đi nói với bà nội.”
Vệ sĩ không tiện nói thêm gì nữa, hơi cúi đầu, đi qua bên cạnh tôi.
Tôi đi đến trước cửa phòng Giang Hách, đứng lại.
Giang Hách đương nhiên nghe thấy động tĩnh bên ngoài:
“Cút đi! Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy cô!”
Tôi giơ tay gõ cửa: “Anh có thể cho tôi vào không? Tôi muốn nói chuyện với anh.”
“Nếu anh thực sự muốn hủy hôn ước, tôi có thể cùng anh đi nói với bà nội.”
Bên trong im lặng một lát, ba giây sau, cửa phòng bị kéo ra.
3
Giang Hách nói hắn có cô gái mình thích.
Cô gái đó tên là Hứa Nguyệt Oánh, là hoa khôi của trường bọn họ, gia cảnh bần hàn nhưng học hành xuất sắc, dung mạo thanh thuần xinh đẹp, cô ấy như một đóa hoa trắng tinh khôi.
Nghe có vẻ, quả thực xứng đôi với Giang Hách hơn tôi nhiều.
Thấy tôi cúi đầu không nói gì, hắn hừ lạnh một tiếng: “Cô cũng không cần tự ti, loại người như cô, tự lấy mình ra so sánh với cô ấy chẳng khác nào tự rước lấy nhục.”
Tôi siết chặt ngón tay.
Phải không? Nhưng nếu không có anh, chưa chắc tôi đã kém hơn cô ta.
Khi ngẩng đầu lên, tôi lại khôi phục vẻ rụt rè:
“Giang Hách, tôi cũng không muốn thấy anh đau khổ nhưng hủy hôn ước thực sự hơi khó…”
Tôi còn chưa nói hết lời, Giang Hách đã nổi giận: “Cô muốn nuốt lời?”
Hắn đẩy mạnh tôi vào cửa, lưng tôi đập vào cửa đau nhói:
“Cô vừa nói gì? Cô dám lừa tôi?”
Tôi vội vàng trấn an hắn: “Tôi không lừa anh!”
“Chỉ là… tôi biết có một thứ ở chỗ bà nội, bà ấy coi thứ đó như vật đính ước của chúng ta.”
“Vật đính ước còn đó, hôn ước của chúng ta sẽ vẫn được tính.”
Giang Hách nghe tôi giải thích, sắc mặt dịu lại:
“Tôi đi hỏi bà nội lấy.”
Tôi nắm lấy cánh tay hắn, khi ánh mắt chán ghét của hắn nhìn lại, tôi lại hoảng loạn rụt tay về:
“Không được, bà nội sẽ không đưa cho anh đâu.”
Giang Hách có chút mất kiên nhẫn: “Vậy phải làm sao?”
Tôi nhẹ giọng nói: “Tôi có một cách…”
Bà Giang ngày thường thích ăn chay niệm Phật, bà tin nhất vào những thứ mơ hồ không có thật.
Điểm này, Giang Hách đương nhiên biết.
“Nếu bà ấy phát hiện ra vật tượng trưng cho duyên phận của chúng ta bị vỡ một cách khó hiểu, ít nhiều cũng sẽ có chút ám thị tâm lý.”
“Đến lúc đó chúng ta lại đi cầu xin bà ấy hủy hôn ước, có lẽ sẽ thành công.”
Nghe tôi nói vậy, Giang Hách cau mày im lặng.
Đợi vài giây, tôi nghe thấy hắn hỏi tôi: “Thứ đó để ở đâu?”
4
Tôi không vào được phòng của bà Giang.
Nhưng Giang Hách thì có thể.
Sau mấy ngày ngoan ngoãn đóng vai đứa cháu ngoan, cuối cùng Giang Hách cũng không phải ở trong phòng nữa.
Hàng tháng, bà Giang đều đến một ngôi chùa ở ngoại ô để thắp hương cầu phúc.
Hôm nay, lại đến ngày bà phải đến chùa.
Đứng bên cửa sổ, nhìn bà lên chiếc xe sang trọng từ từ rời khỏi sân lớn, Giang Hách quay người đi về phía phòng bà:
“Tôi đi tìm đồ, cô canh chừng.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
Giang Hách từ từ mở cửa phòng bà Giang, nhẹ nhàng bước vào.
Tôi cố nhịn đôi tay đang run rẩy vì phấn khích của mình.
Sắp rồi, sắp rồi.
…
Giang Hách ở trong đó mười mấy phút, sau đó mặt mày khó chịu đi ra:
“Lâm Nhan! cô lừa tôi!”
Hắn tức giận đi tới: “Thứ đó thật sự ở trong phòng bà nội sao? Tôi đã lật tung hết lên rồi, căn bản không tìm thấy!”
“Không thể nào.” Tôi khẳng định.
Trong người tôi có tử trùng, đương nhiên tôi có thể cảm nhận được vị trí của mẫu cổ.
Nó ở trong phòng bà Giang.
Bên tai Giang Hách vẫn không ngừng trách móc tôi.
Tôi cúi đầu suy nghĩ, đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn: “Dưới đất thì sao?”
Giang Hách sửng sốt: “Cái gì?”
“Anh có xem dưới mặt đất không? Có lẽ sẽ có chỗ bí mật.”
…
Giang Hách lại vào trong.
Lần này không lâu sau hắn đã ra ngoài.
Trên tay cầm một chiếc hộp gỗ đàn hương.
“Quả nhiên bị cô đoán trúng.” Hắn có chút tùy ý đưa đồ cho tôi: “Cô xem, có phải cái này không?”
Tôi đè nén sự kích động trong lòng, định cầm lấy hộp.
Ngay lúc này, ở cửa cầu thang đột nhiên vang lên một tiếng kinh hãi:
“Tiểu Hách! Không được đưa thứ này cho nó!”
Trong lòng tôi khẽ chùng xuống, quay đầu nhìn lại.
Bà Giang vốn đã rời đi lúc này lại đột nhiên quay về!
Giang Hách cũng giật mình.
Hắn kinh ngạc nói: “Bà nội? Sao bà…”
Lời hắn chưa dứt đã bị cắt ngang, bà Giang vẻ mặt nghiêm trọng, trầm giọng quát: “Mau đưa hộp cho bà!”
Lúc này Giang Hách cũng nhận ra có điều không ổn, định thu hộp lại.
Nhưng tốc độ của tôi nhanh hơn hắn, trước khi hắn hành động, tôi đã giật lấy nó.
Giang Hách kinh ngạc nhìn tôi: “Cô…”
Tôi cười với hắn, giơ cao chiếc hộp gỗ đàn hương, đập mạnh xuống đất.
5
“Rầm.” một tiếng, hộp vỡ tan tành.
Chiếc khăn lụa tơ tằm màu vàng rơi xuống đất, bên trong từ từ bò ra một con sâu toàn thân trắng như tuyết.
Bà Giang trợn mắt, vội vàng hét lên: “Không!”
Đây chính là con mẫu cổ.
Chỉ cần nó chết, tử trùng trong người tôi cũng không thể sống!
Tôi gần như không chút do dự giơ chân lên.
Trong tiếng hét chói tôii của bà Giang, tôi giẫm nát con mẫu cổ dưới chân.
Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy mối liên hệ mơ hồ giữa tôi và Giang Hách đứt đoạn.
Bà Giang ngã gục xuống đất.
Giang Hách cũng ngẩng đầu nhìn tôi trong sự hoang mang.
Tôi chân thành cười: “Chúc mừng anh, từ nay về sau, anh được tự do rồi.”
“Tôi cũng tự do rồi.”
…
Tính toán ngàn lần vạn lần, tôi không ngờ bà Giang lại đột nhiên thay đổi ý định trở về nhà.
Mặc dù tôi đã giết mẫu cổ nhưng người vẫn không thể thoát ra ngoài.
Tôi bị bà Giang nhốt trong hầm ngầm nhà họ Giang.
Hôm đó, Giang Hách và bà Giang cãi nhau một trận lớn, giọng nói lớn đến nỗi tôi ở trong hầm ngầm cũng có thể mơ hồ nghe thấy.
“Chuyện lớn như vậy tại sao không nói với tôi?” Giọng Giang Hách vừa giận vừa vội: “Bây giờ mẫu cổ không còn, tôi xong đời rồi!”
Bà Giang trầm giọng nói: “Loại chuyện này tổn hại âm đức! Nếu cháu biết, báo ứng này sẽ ứng nghiệm lên người cháu! Bà già này tuổi đã cao, bà già này một mình gánh chịu là được!”
Tôi cười lạnh một tiếng.
Thật đúng là tình cảm bà cháu sâu nặng.
Chỉ là xây dựng trên nỗi đau khổ của tôi.
Nói đến cuối cùng, cả hai đều bình tĩnh lại.
Bà Giang thở dài: “Thôi vậy, ngày mai bà sẽ lên đường đến Vân Nam, đi tìm một đôi cổ khác.”
“Khoảng thời gian này cháu đừng đi học nữa, tránh xảy ra chuyện gì.”
Giang Hách trầm giọng đáp.
Bên ngoài dần dần trở nên yên tĩnh.
Tôi nhìn vào căn hầm ngầm tối đen như mực nhưng trong lòng lại vô cùng bình tĩnh.
Muốn dùng tôi để nuôi cổ một lần nữa sao?
Lần này, e là không dễ dàng như vậy đâu…
6
Bà Giang đã đi ba ngày, cha mẹ Giang Hách lại thường xuyên ở ngoài, hiện tại trong nhà càng không có ai quản được hắn.
Có thể ngoan ngoãn được ba ngày, đã là cực hạn của hắn.
Sáng ngày thứ tư, hắn đã cãi nhau với vệ sĩ ở cửa.
“Thiếu gia, lão phu nhân không cho ngài ra ngoài.”
Giang Hách đá một cước vào chân anh ta: “Bây giờ trong nhà này tôi nói là được! Cút sang một bên!”
Hắn không quan tâm, đẩy vệ sĩ ra, lái chiếc xe đua yêu thích của mình đi ra ngoài.
Mãi đến chiều tối, Giang Hách mới trở về.
Hắn kéo theo một cô gái mặc áo trắng, tuy cả người bẩn thỉu nhưng mặt mày hồng hào.
Vệ sĩ vội vàng chạy tới.
“Thiếu gia, đây là chuyện gì vậy?” Hắn đánh giá cô gái một lượt, lại hỏi: “Xe của ngài đâu?”
Giang Hách thấp giọng mắng một câu: “Xui xẻo, ra ngoài không bao lâu thì đụng đuôi xe.”
Nói xong, lời nói chuyển hướng, Giang Hách nhìn sâu vào cô gái bên cạnh:
“May mắn là, tôi vừa vặn gặp được Nguyệt Oánh, cô ấy đưa tôi đến bệnh viện.”
Cô gái có chút ngượng ngùng cúi đầu.
Giang Hách không để ý đến vệ sĩ nữa, kéo cô gái vào biệt thự nhà họ Giang:
“Nguyệt Oánh, em ngồi trước đi, anh đi tắm thay quần áo.”
Hứa Nguyệt Oánh ngoan ngoãn gật đầu.
Giang Hách định quay người lên lầu, Hứa Nguyệt Oánh nhẹ giọng gọi hắn lại:
“Giang Hách, nhà anh to và đẹp quá.”
“Em có thể tham quan một chút không?”
Giang Hách có chút đắc ý, theo bản năng định đáp ứng nhưng nghĩ lại, giọng nói khựng lại:
“Em ở đây đợi một lát…”
Hắn nói xong câu này, liền đi thẳng đến cuối hành lang, từ căn phòng cuối cùng đi xuống hầm ngầm.
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, phì một tiếng rồi cười:
“Ha ha ha, nhìn cái bộ dạng chật vật này của anh, Giang Hách, có phải anh bắt đầu gặp xui xẻo rồi không?”
Giang Hách đánh giá tôi, sắc mặt âm trầm.
Đúng vậy, hắn hẳn cũng đã phát hiện ra, từ sau khi mẫu cổ chết đi, chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi, ngoại hình của tôi đã có sự thay đổi.
Tôi trắng hơn, cũng gầy hơn.
Còn hắn, phải dựa vào việc tập luyện cường độ cao và chế độ ăn uống hợp lý, mới miễn cưỡng duy trì được hiện trạng.
Ngoại hình có thể miễn cưỡng duy trì nhưng Giang Hách cũng có thể cảm nhận rõ ràng vận may của mình đang thay đổi!
Điều này khiến hắn có chút hoảng loạn.
Giang Hách hiện tại không có thời gian để thu dọn tôi, dù sao thì người trong mộng mà hắn vừa gặp đang ở trên lầu chờ hắn:
“Lâm Nhan, cô tốt nhất là ngoan ngoãn cho tôi, nếu phá hỏng chuyện của tôi, tôi sẽ không tha cho cô!”
Hắn hung hăng cảnh cáo tôi, sau đó cầm lấy miếng vải bẩn bên cạnh nhét vào miệng tôi.
Xác nhận tôi đã bị trói chặt, hắn mới yên tâm rời khỏi hầm ngầm.
Giang Hách nhìn cô gái trong sáng đứng trong đại sảnh mà ngẩn người, sau đó nhanh chóng bước tới:
“Nguyệt Oánh, em có thể tùy tiện đi tham quan.”
Giang Hách lên tầng hai tắm rửa.
Sau khi bóng dáng hắn biến mất trên cầu thang, nụ cười dịu dàng trên khóe miệng Hứa Nguyệt Oánh cũng biến mất.
…
Hứa Nguyệt Oánh nhanh chóng tìm thấy lối vào hầm ngầm.
Cô ấy kéo mạnh cửa hầm ngầm, thò đầu vào nhìn:
“Lâm Nhan! Tớ đến cứu cậu.”