Trúc Mã Ôm Vào Lòng - Chương 2
4
Gần Tết, cả và Chu Thanh Cố đều nghỉ nhiều ngày.
Mẹ và dì Chu hẹn biển đón Tết, ở đó sẵn nhà, đủ chỗ cho hai gia đình.
ai ngờ họ đột nhiên việc, bảo hai đứa .
Không biết là thật sự việc là đã lên kế hoạch từ .
Cũng đúng ý , lớn, càng tự do hành động.
Mệt mỏi một chặng đường dài, dựa vai Chu Thanh Cố ngủ mê mệt.
Tỉnh dậy mới phát hiện, để ngủ ngon, đã đổi tư thế suốt dọc đường, vai tê cứng cả một bên.
Tôi xoa bóp cho vài cái cho lệ.
Cậu vẻ thích thú, thoải mái nheo mắt, như một con mèo lớn ăn no: “Người nhỏ con mà sức khỏe ghê.”
Chu Thanh Cố kéo vali phòng , đèn trần bật lên hai giây đã xoẹt một tiếng, hỏng , tối om thấy gì.
Tôi lười biếng túm lấy tay , giả vờ hoảng sợ rúc lòng : “Tối quá, sợ quá!”
Xung quanh yên tĩnh, chỉ thoang thoảng tiếng sóng biển.
Cậu hít sâu một , kéo xuống sofa, giọng điệu chút khó chịu: “Sợ thì im đấy, tìm nến.”
Trong khoảnh khắc mờ ám , thể để chứ, thật ngây thơ!
Tôi dùng đôi mắt 2.0 của xác định chính xác vị trí chân , duỗi chân ngáng một cái.
Nhân lúc để ý, nhanh chóng lên đùi , ngón tay nghịch ngợm véo dái tai , cảm nhận ấm nóng rực.
“Ở đây làm gì nến? Cậu ở với một lát .”
Chu Thanh Cố nghiến răng, lông mi khẽ run vì cố kìm nén: “Tô Niệm Dao, đừng quá đáng, ai dạy mấy trò vớ vẩn hả!”
Cậu chỉ gọi cả họ lẫn tên khi giận, nhất là lúc , cắn chữ rõ, giọng càng thêm khàn.
Trước khi đến đây, đã học vài chiêu từ nhỏ bạn chuyên thả thính, còn cày kha khá phim lớn, ngờ hiệu quả đến , đàn ông đúng là chịu nổi sự khiêu khích.
Tôi vùi đầu cổ , cọ má má : “Cậu thích ? Chiêu dùng với con trai nào mà chẳng hiệu nghiệm?”
Giọng Chu Thanh Cố khàn đặc, dường như đang cố gắng kìm nén đến cực hạn: “Cậu còn dùng với ai nữa?”
“Chỉ dùng với thôi.”
Đây là sự thật, từng yêu đương, nhưng may mắn là gan nên làm mấy chuyện cũng thấy ngại ngùng gì.
May mà đối tượng là Chu Thanh Cố, chứ nếu là khác thì cũng chẳng làm .
Tôi tin chịu đựng nổi kiểu gạ gẫm .
Theo lời nhỏ bạn , trong trường hợp , con trai thường sẽ gục ngã.
Quả nhiên, Chu Thanh Cố vòng tay ôm eo , bế bước về phía phòng ngủ.
Mẹ Chu ơi, con trai mẹ vẫn thích con gái nhé, xem kìa, dễ dàng chinh phục thế cơ mà.
mà kịch bản sai sai thế , tên khốn trói ném ban công!
Cậu du lịch với mà còn chuẩn cả dây thừng nữa chứ?
Phòng cháy, phòng trộm, còn phòng cả nữa, tức chết mất!
“Chu Thanh Cố, đàn ông ? Thế mà cũng .”
Cậu từ cao xuống, bỗng bật vì tức giận: “Được , thử xem?”
Tôi trừng mắt: “Thử thì thử, ai sợ ai!”
Chu Thanh Cố vẻ cạn lời, dùng ngón tay đẩy đầu xa: “Cậu thể nào dáng con gái một chút hả?”
“Không biết với mẹ đang bày trò gì nữa, khi điện thì cứ ở đây mà hạ hỏa .”
Tôi chột rụt cổ , chẳng lẽ đoán ?
Nếu phát hiện, một vạn tiền thưởng mẹ Chu hứa cho sẽ tan thành mây khói mất.
5
Mấy ngày nay, Chu Thanh Cố lo liệu bộ cơm nước, thì chẳng biết làm gì cả.
Những món nấu hợp khẩu vị của , cay cay thơm thơm.
Ăn uống no nê, đốt tinh dầu thơm tắm, cảm thấy thật thư giãn.
Tắm một nửa thì hết nước.
Mắt dính bọt xà phòng, cay xè mở .
Tôi quấn khăn tắm quanh , gọi to ngoài: “Chu Thanh Cố!”
Cửa phòng tắm khóa, vội vàng chạy , thấy như , giọng vô thức trầm xuống: “Sao thế?”
Tôi khó chịu dụi mắt, cảm thấy nóng rát: “Hết nước , bọt xà phòng dính mắt , giúp rửa với.”
“Đừng dụi, chờ đấy.”
Chu Thanh Cố ngoài , kéo buồng tắm, dùng nước khoáng từ từ rửa mắt cho : “Còn khó chịu ?”
Mắt dần dần rõ .
Tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt , đôi đồng tử đen láy ánh lên vẻ sáng rực.
Hơi nước trong phòng tắm lan tỏa khắp nơi, đầu ngón tay co , nhịp tim bất giác đập nhanh hơn.
Bầu khí đã đến mức , tận dụng thì thật với trời đất!
Tôi thề là chỉ chút tiếp xúc cơ thể thôi, nhưng mà cái miệng vô tình lướt qua vành tai , khiến khẽ rùng .
Chu Thanh Cố cũng trong sáng, vô tư như tưởng tượng, từ dái tai đến xương quai xanh dần dần chuyển sang màu hồng nhạt.
Cậu nuốt nước bọt, đưa chai nước khoáng tay : “Cậu ngoài .”
Tôi cũng luống cuống, ngơ ngác nhận lấy chai nước bước khỏi phòng tắm.
Tiếng nước chảy vang lên ngay đó, hình như Chu Thanh Cố đang tắm, mãi vẫn thấy .
Tôi ôm ngực, thở hổn hển.
Chết , động lòng với .
6
Từ cái hôm hôn Chu Thanh Cố, đơn phương tuyên bố thèm để ý đến nữa, mặc kệ xòe đuôi như con công mặt .
Mấy lần định bắt chuyện đều ngó lơ.
Chiều nay, lướt sóng về, mặt đổi sắc thẳng phòng tắm, ý định chuyện với , câu mời chợ đêm ở bãi biển đành nuốt ngược trong.
Cậu thật sự hứng thú với , miếng mồi ngon dâng tận miệng mà vẫn chịu đớp.
Tôi biết diễn tả cảm xúc hiện tại của như thế nào, chỉ thấy buồn bực, chẳng lẽ kém hấp dẫn đến ?
Tôi bĩu môi, phòng thay một chiếc váy hai dây gợi cảm một ngoài.
Thời tiết ven biển mùa đông ấm áp, gió biển thổi mặt mang theo cảm giác thoải mái, dễ chịu.
Tôi dọc theo con đường quen thuộc, cuối cùng dừng chân một quán bar nhạc acoustic ngoài trời.
Vài khách đang ở cửa nhiệt tình chào mời : “Vào chơi cùng !”
Tôi tươi với họ, vui vẻ nhận lời.
Đều là trẻ tuổi cả, chẳng mấy chốc chúng đã thân thiết với , cùng uống rượu, ca hát, tận hưởng sự tự do.
Tôi còn tình cờ gặp học trưởng cùng trường, Tống Hạc Niên, nhận ngay lập tức:
“Tô Niệm Dao, cũng đến biển đón Tết ?”
“Trùng hợp quá, học trưởng.”
Anh đưa cho một ly cocktail màu sắc giống như hoàng hôn: “Thử xem, đặc sản ở đây đấy.”
Tôi nhấp một ngụm nhỏ, vị chua chua ngọt ngọt, khá ngon.
Tôi và Tống Hạc Niên thân lắm, chỉ gặp vài lần ở câu lạc bộ của trường.
Anh là , cũng quan tâm đến .
Anh rủ sáng mai cùng khơi, bảo là thể ngắm bình minh nhất.
Tôi do dự một chút đồng ý, dù thì tên ở nhà cũng chẳng quan tâm .
Chiều tối, khi về đến nhà, từ xa đã thấy Chu Thanh Cố ở cửa, mặt mày xám xịt: “Tô Niệm Dao!”
Tôi ôm quả dừa học trưởng tặng, bắt chước vẻ mặt thờ ơ của : “Ừm, đây.”
Chu Thanh Cố cau mày, ngực phập phồng: “Sao tự ý bỏ mà tiếng nào? Điện thoại cũng , tin nhắn cũng trả lời, biết tìm cả buổi chiều hả?”
Không tránh xa ?
Tôi cho gian riêng còn gì, thật khó chiều!
Nhiệt độ trong phòng dễ chịu, dài ghế xích đu, lắc lư: “À, điện thoại hết pin.”
là hết pin thật, đó học trưởng đề nghị cho mượn sạc dự phòng, nhưng lấy thôi.
Thái độ thờ ơ của khiến Chu Thanh Cố nổi giận, lôi phòng, ném xuống giường.
Tôi kịp chạy trốn đã đè lên , đưa mũi ngửi ngửi loạn xạ mặt : “Cậu còn uống rượu nữa? Cậu biết con gái uống rượu một ban đêm nguy hiểm ? Lỡ gặp kẻ lôi thì ? Tôi làm ? Giải thích với ba mẹ thế nào? Cậu biết tự lo cho bản thân ?”
Lúc đầu còn thấy vì khiến lo lắng, nhưng câu cuối cùng khiến khó chịu, lúc nào thì biết tự lo cho chứ?
“Có liên quan gì đến , là ai chứ?”
Trán Chu Thanh Cố nổi gân xanh, hít sâu mấy vẫn nguôi giận: “Được , , là ai cả.”
Cậu tức điên lên nhưng thể thật sự tay đánh .
Nghĩ tới nghĩ lui, lật , bàn tay to lớn vung lên đánh mông .
Một cái một cái.
Tôi sững , dám tin thật sự đánh .
Lần còn lớp chăn, lần thì , cảm giác đau rát và hổ cùng lúc ập đến.
“Chu Thanh Cố, dám… dám…”
Tôi nên lời, từ nhỏ đến lớn từng đánh, huống hồ là ở chỗ .
“Cậu biến thái!”
Chu Thanh Cố cũng sững , bên giường hồi lâu gì, bóng phủ lên đầu giường, cứ như một lão tăng đang thiền.
Tôi vùi mặt chăn, chuyện với nữa.
Căn phòng im lặng, chỉ còn tiếng thở dồn dập của hai chúng , ai lên tiếng phá vỡ bầu khí ngột ngạt .
Chu Thanh Cố từ nhỏ đã , mỗi khi giận dỗi là im lặng, lần nào cũng dỗ dành mới chịu thôi.
Lần quyết dỗ nữa, làm gì thì làm.
Không biết qua bao lâu, lúc nào , cảm giác như ai đó đang bế đặt lên giường, nhẹ nhàng lau nước mắt khóe mi, miệng lẩm bẩm gì đó cũng rõ.
Tôi trở ngủ tiếp.