Trúc Mã Ôm Vào Lòng - Chương 1
1
Tôi gõ cửa nhà bên cạnh đã mẹ Chu đẩy thẳng phòng ngủ của .
“Ngoan nào, trông cậy con đấy, đừng quên kế hoạch của chúng nhé.”
Nói xong chẳng để kịp phản ứng, bà “cạch” một tiếng khóa trái cửa .
Cùng lúc đó, cửa phòng tắm mở , Chu Thanh Cố bước , còn vương nước nóng. Cậu chỉ mặc một chiếc quần dài ở nhà, khăn tắm vắt hờ đầu, để lộ làn da trắng nõn nà, những giọt nước còn đọng lăn chậm rãi dọc theo cần cổ thon dài.
Ngay khi ánh mắt chuyển xuống phần bụng với cơ bụng săn chắc cùng đường nhân ngư thấp thoáng ẩn hiện, Chu Thanh Cố đã khẽ hắng giọng, vẻ mặt chút tự nhiên:
“Cậu đến làm gì?”
Tôi bước tới mặt , kiễng chân, ngẩng đầu : “Nhớ chứ , nhắn tin cho cũng thèm trả lời, nên đành đích thân đến gặp .”
Mặc dù đã thân quen từ nhỏ, nhưng làm chuyện , vẫn thấy căng thẳng lạ thường.
Người Chu Thanh Cố cứng đờ, giọng lạnh lùng vang lên đầu: “Cậu tự xem đã gửi những gì ?”
Từ ngày nhận nhiệm vụ từ mẹ Chu, thử xem gay , ngày nào cũng gửi tin nhắn gạ gẫm cho , gạ gẫm thì gửi.
Tôi: [Hôm nay chụp CT, đầu đau.]
Chu Thanh Cố: [Bác sĩ cũng bảo thần kinh ?]
Tôi: [Không , bác sĩ bảo đừng suốt ngày nghĩ đến chuyện hôn nữa. Chuyện mà nhịn ? Thà đau đầu cũng hôn .]
Tôi: [Sao gì? Cậu cũng nghĩ đúng ?]
Tôi: [Chậc, hôn cũng , làm chút chuyện lớn .]
Tôi ranh mãnh cong môi, ghé sát mặt : “Cậu làm gì cũng , tuyệt đối chống cự.”
Mặt Chu Thanh Cố sa sầm, kéo khỏi quăng xuống giường.
Cậu tiến sát gần, thở ấm nóng phà chóp mũi , mang theo mùi sữa tắm thơm mát dễ chịu.
Tôi chút căng thẳng, nắm chặt chăn, trong lòng sợ làm gì đó, sợ làm gì.
Ngay đó, Chu Thanh Cố nhếch mép, kéo chăn cuộn thành hình con sâu vác lên vai.
“Chu Thanh Cố, làm gì thế! Chuyện chúng nên dùng miệng , động tay động chân!”
Tôi vặn vẹo , định trèo xuống thì bất ngờ vỗ một cái mông, nhẹ nặng, đủ để cảm nhận . Dù lớp chăn ngăn cách nhưng tai vẫn cứ nóng ran lên.
Giọng Chu Thanh Cố lạnh lùng, phần hung dữ: “Ngoan nào.”
Cậu ném xuống sofa phòng khách, chống một tay lên thành ghế, trầm giọng cảnh cáo:
“Tô Niệm Dao, đừng chọc .”
Khó chịu thật đấy, thế mà vẫn hứng thú, chẳng lẽ thật sự thích con trai?
2
Trên bàn ăn cũng chẳng chịu yên.
Tôi thản nhiên đá dép sang một bên, đặt chân lên bắp chân Chu Thanh Cố, nhẹ nhàng cọ xát.
Tay Chu Thanh Cố đang gắp thức ăn khựng , đôi mắt đen láy như sâu hun hút hơn, yết hầu chuyển động lên xuống.
Tôi những sợ mà còn cố tình gắp một miếng sườn bỏ bát , tinh quái: “Sườn dì Chu làm vẫn ngon như ngày nào.”
Mẹ Chu như mùa, nào biết gầm bàn sóng gió đang nổi lên.
“Vẫn là Dao Dao biết ăn , con mà gả đến đây, ngày nào dì cũng sẽ làm sườn cho con ăn.”
Câu đến phát ngán , thế mà Chu Thanh Cố vẫn cứ dửng dưng như , chẳng trách dì nghi ngờ là gay.
Tôi Chu Thanh Cố với vẻ khiêu khích, đáp : “Ừm, cũng là .”
Từ nhỏ đã bám Chu Thanh Cố như sam, lẽo đẽo theo như cái đuôi.
Cậu trốn học, bao che; đánh , hò reo cổ vũ; phạt, năn nỉ xin tha.
Hàng xóm láng giềng xung quanh ai cũng thành fan CP của chúng , suốt ngày trêu chọc là con dâu ngoan hiền tương lai của nhà họ Chu.
Cứ thế, dần nảy sinh tình cảm với , hễ cơ hội là bám dính lấy .
cứ như một nhà sư tu hành, nhiều cô gái thích , tỏ tình với , đều từ chối hết.
Tôi chùn bước, tự tuyên án tử hình cho mối tình đơn phương .
Rồi sang thích con trai cô bán hàng ở siêu thị đầu ngõ, chẳng vì lý do gì cả, chỉ là để ăn ké khoai tây chiên vị dưa chuột miễn phí mỗi ngày, ngon ơi là ngon, giòn tan luôn.
Chu Thanh Cố biết chuyện cũng chẳng phản ứng gì, nhưng mẹ thì ngày nào cũng cầm roi cửa nhà canh me, hễ thấy trong miệng tay dính vụn khoai tây chiên là y như rằng sẽ ăn đòn.
Tôi ngốc, nghĩ một chút là biết ngay ai mách lẻo.
Sau đó thích con trai ông chủ tiệm văn phòng phẩm, con trai bà chủ quán bánh tráng nướng,… cứ ai ở cổng trường mà tiếp xúc là thích hết.
Tất nhiên, những cái thích chẳng thích thật lòng, chỉ là lời trẻ con cho vui mồm thôi, quyết thừa nhận là ham mấy cái lợi nhỏ đó.
lúc cũng nhận , Chu Thanh Cố thực sự thích , nếu thì chẳng ghen tuông gì cả?
Vậy nên khi mẹ Chu nhờ vả, chẳng cần suy nghĩ đã đồng ý ngay, dù cũng thích , gạ gẫm thế nào cũng chẳng , tiện thể còn xem bối rối, một công đôi việc.
Khi chân sắp chạm đến một vùng da thịt ấm nóng nào đó của Chu Thanh Cố, đột nhiên nắm chặt lấy cổ chân , lực mạnh.
Tôi khẽ nhíu mày, nhân lúc mẹ Chu lấy thêm cơm thì nhỏ giọng than thở: “Cậu làm đau .”
Chu Thanh Cố sững , buông cổ chân , đó đột ngột dậy, bỏ một câu: “An phận chút ” lủi mất phòng.
Tôi nhún vai, tiếp tục ăn cơm một cách thờ ơ.
Tính khí thất thường, rõ ràng là phản ứng còn gì.
3
Hôm nay rảnh rỗi, đến công ty Chu Thanh Cố đang thực tập để ăn trưa ké, tiện thể trêu chọc một chút.
Cậu giữa đám đông qua , bộ vest vặn làm tôn lên vóc dáng cao ráo, thẳng tắp.
Đây là lần đầu tiên thấy ăn mặc nghiêm chỉnh như , càng càng thích.
Trên bàn ăn, thỉnh thoảng đến chào hỏi , xem khá yêu mến ở công ty.
Một lúc , một cô gái gương mặt hiền dịu đến, mặc chiếc váy dài màu nâu, mái tóc dài bó lên gọn gàng.
“Anh cũng đến ăn trưa ? Không còn chỗ nữa , em cùng ?”
Chu Thanh Cố quá để ý, hiệu cho cô cứ tự nhiên.
Cô gái xuống miệng đã ngừng , chuyện công việc với Chu Thanh Cố, lúc thì tuôn một tràng thuật ngữ chuyên ngành, lúc chuyển sang tiếng Anh.
Tôi chen miệng , chỉ biết im lặng ăn cơm, trong lòng cảm thấy chua xót.
Không biết từ lúc nào, chủ đề câu chuyện chuyển sang . Cô gái mỉm hỏi: “Đây là em gái ? Đáng yêu quá.”
Tôi một cái là biết ngay cô ý với Chu Thanh Cố, đang dò hỏi xem bạn gái .
Chu Thanh Cố phủ nhận, nhưng cũng thừa nhận.
Chậc, đúng là bực !
Tôi tiếp tục vật lộn với cái càng cua, làm như chuyện gì mà với Chu Thanh Cố: “Chu Thanh Cố, buộc tóc giúp với, dính miệng .”
Cậu dậy, để lộ sợi dây buộc tóc cổ tay, chút vụng về buộc tóc cho , còn dùng ngón tay cái lau chút nước sốt còn dính khóe miệng .
“Để đấy, làm cho, ăn rau .”
Tôi ngẩn , sợi dây là của để quên ở nhà hôm , ngờ đeo tay.
Đến kẻ ngốc cũng hiểu ý nghĩa của việc , cô gái vội vàng ăn nốt cơm chuồn thẳng .
Chu Thanh Cố đặt phần thịt cua đã bóc vỏ mặt , nhướn mày:
“Vui ?”
Tôi chẳng chút lúng túng nào khi thấu tâm tư, toe toét hỏi: “Cô đang theo đuổi ?”
“Chắc .”
Tôi ăn một miếng thịt cua, bĩu môi: “Vậy thì đừng đồng ý đấy.”
Chu Thanh Cố khoanh tay, thản nhiên : “Tại ?”
Chuyện còn hỏi ? Người đúng là từ nhỏ đến lớn đã khó chiều!
Tôi chớp chớp mắt, hỏi : “Sao dây buộc tóc của ở tay ? Thích thì thẳng , từ chối .”
Chu Thanh Cố uống một ngụm nước, giọng điệu vẫn hờ hững: “Ồ, của ?”
“Mẹ nhặt , bảo buộc tóc cho Niuniu, ai ngờ dùng .”
Niuniu là con chó lông xù mà nuôi, ngày nào cũng dì Chu chưng diện, quần áo còn nhiều hơn cả .
Tôi trừng mắt Chu Thanh Cố, câu nào trong miệng cũng chẳng thật lòng.