Trọng Sinh Yêu Em Lần Nữa - Chương 4
Hắn còn thu phục được cả Sơ Hà khiến muội ấy kể hết sở thích và thói quen của ta, thậm chí còn luôn nói những điều tốt đẹp về hắn bên tai ta. Ngay cả khi chúng ta ra ngoài dạo phố muội ấy cũng không ngừng.
“Phu nhân, cô gia thật đúng là quá tốt, vừa nghe nói phu nhân muốn đi dạo phố đã lập tức phân phó em buổi sáng không cần đánh thức người dậy, sợ người ngủ không đủ giấc, ban ngày dạo phố sẽ mệt mỏi.”
Giọng Sơ hà rất lớn, ta còn chưa kịp trả lời, một nữ tử mặc trang phục sang trọng đã nghẹn ngào lên tiếng, gương mặt yếu đuối kia rất quen thuộc.
Lại là Hạ Mạn Mạn.
Ta lập tức làm rơi vải vóc, ai ngờ nàng ta lại trực tiếp đi tới trước mặt ta hành lễ: “Muội muội Hạ Mạn Mạn gặp qua tỷ tỷ.”
Sơ Hà quát lớn: “Ngươi là khuê tú nhà ai? Tiểu thư nhà ta ở nhà là nhỏ nhất, lấy đâu ra muội muội?”
Nàng ta đứng trước mặt ta, rất nhiều người cũng quay lại nhìn, ta không muốn để Hạ Mạn Mạn giở trò gì sau lưng ta, chỉ có thể đứng tại chỗ hỏi: “Đây là chuyện gì?”
Hạ Mạn Mạn lau đi mấy giọt nước mắt: “Nghe nói tỷ tỷ cùng Cố Thanh từ khi thành hôn luôn cầm sắt hòa minh, muội muội ở đây cám ơn tỷ tỷ đã chiếu cố Cố Thanh.”
Nghe này, nghe này, bạch liên hoa này từ trước đến nay luôn thích dùng ngôn ngữ kích động dòng suy nghĩ của ta, nếu không phải là ta đã sớm hiểu tính cách của nàng ta thì chỉ sợ hôm nay sẽ thất thố trước mặt mọi người.
“Cố Thanh là phu quân của ta, phu thê chúng ta một thể, tự nhiên là cầm sắt hòa minh.”
Ta cười nói với Hạ Mạn Mạn “Trước đó phu quân còn từng cùng ta thương thảo về hôn sự của muội muội, hôm nay gặp được cũng là trùng hợp, không bằng muội muội nói cho tỷ biết muội có ý trung nhân nào chưa?”
Hạ Mạn Mạn lập tức khóc đến đáng thương, ai oán nhìn ta rồi bước nhanh rời đi, ta tinh mắt thấy được chiếc vòng ngọc bích đỏ trên cổ tay nàng ta, tim đột nhiên đau xót.
“Tiểu thư, người cảm thấy không khỏe chỗ nào?”
Ta vuốt vuốt ngực rồi lắc đầu, cái vòng tay này nhìn rất quen mắt, nhưng ta không thể nào nhớ nổi.
Hôm đó Hạ Mạn Mạn không biết trở về đã nói cái gì mà Cố Thanh không bước vào trong viện của ta nữa, đến tận khi hoàng thượng hạ chỉ chuẩn bị cho cuộc đi săn mùa thu, hắn mới chờ ta trước cửa phủ .
Trên mặt hắn có chút tái nhợt, lúc nhìn thấy ta đáy mắt lấp lánh, nhưng vẫn chỉ mỉm cười đưa ta lên xe ngựa.
Đang muốn đi vào, hắn bỗng nhiên nắm chặt tay của ta, ta nghi hoặc nhìn lại, hắn chỉ nói khẽ: “Nương tử cẩn thận chút.”
Trừ lần đó ra hắn không nói thêm gì nữa, mà lần săn bắn này so với trước càng thêm bận rộn, mỗi lần trở về đều chỉ kịp vội vàng rửa mặt liền rời đi, mà ta nhìn thị vệ ra vào, chẳng biết tại sao, cảm thấy bất an.
“Cố Thanh, có phải là xảy ra chuyện gì không?”
Ta chạy ra ngoài giữ chặt Cố Thanh, nhưng hắn chỉ trấn an cười một tiếng: “Đừng suy nghĩ nhiều, nàng mấy ngày nay ngoan một chút, đừng chạy lung tung khắp nơi.”
Ta còn muốn hỏi tiếp, hắn đưa tay vuốt ve đôi lông mày đang nhíu chặt của ta, không nói một lời liền quay người rời đi.
Sự việc xảy ra vào một đêm yên tĩnh, tiếng các tướng sĩ tiếng gào thét từ chân núi không ngừng vang vọng, nữ quyến chúng ta ở trên sườn núi được thông báo tin tức động trời ———
Duệ Thân Vương mưu phản!
Đêm binh biến hôm ấy là bóng ma cả đời này ta cũng không thể quên, tiếng la hét, hình ảnh các binh sĩ ngã xuống, má/u vương vãi khắp nơi, mọi thứ đều chân thật hiện ra ở trước mặt ta, phản quân má/u me đầy người xông lên, mà bên ta cơ hồ không có người có thể sử dụng.
Phản quân dưới chân núi tựa hồ muốn dùng lửa để ép hoàng đế xuống núi, đây là thảm họa đối với nữ quyến như chúng ta, để tự cứu mạng, những người này vứt hết hình ảnh của phu nhân thế gia, quần áo nhếch nhác, vừa khóc vừa la hét vừa chạy.
“Đừng xuống núi!”
Thanh âm của ta bị những tiếng la hét kia át đi, ta cố gắng trấn an họ, đường xuống núi lúc này nhất định đã bị phản quân bao vây, làm vậy khác gì đi tìm chế/t?
Nhưng không ai nghe ta nói, dưới ánh lửa, ta bị đẩy ngã trên mặt đất, đầu gối đau nhức cũng không bằng nỗi lo lắng trong lòng, đây là lần đầu tiên ta thực sự nóng lòng muốn gặp Cố Thanh, cho dù đến cuối hắn sẽ phản bội ta. Ta vẫn là hi vọng hắn có thể nể tình mười năm quen biết tới nhìn ta một cái.
“Đồ ngốc này.”
Có lẽ là ông trời nghe được tiếng ta cầu xin, Cố Thanh cả người đầy má/u đứng trước mặt ta, đôi mắt kia vẫn sáng rực dịu dàng như cũ, giống như là đêm tân hôn hôm đó dưới ánh nến long phượng, mỉm cười cầm hầu bao hỏi ta:
“Nương tử thấy ta thế nào?”
Ta mới nhớ ra, khi nãy hắn đã gọi tên ta vài lần, chỉ là âm thanh la hét của các vị phu nhân khác quá to mà ta lại không để ý.
Ta vội vàng chạy đến ôm chầm láy hắn khóc lớn. Hắn cũng vòng tay ôm ta thật chặt, thanh âm trầm ấm chắc nịch: “Đừng sợ, đừng sợ.”
Thế cục đang rất căng thẳng, chúng ta không cách nào nói chuyện, ta chỉ nhớ rõ Cố Thanh khi đó dùng sức nắm lấy tay ta, đặt một thanh chủy thủ sắc bén vào đó, ánh mắt kiên định. “Nhớ kỹ, nếu ai động tới nàng hãy cầm cây đao này đâm mạnh vào hắn.”
“Đừng sợ, có ta ở đây.”
Trong ánh lửa, hai mắt ta rưng rưng nắm lấy ống tay áo của hắn: “Vậy còn ngươi? Tại sao toàn thân ngươi đều là má/u?”
Hắn thoáng mất tự nhiên, nhưng vẫn xoa đầu ta trấn an: “Đều là của người khác, ta biết võ, nàng quên rồi sao?”
Nghe hắn nói vậy ta mới nhớ lại Cố Thanh từ nhỏ đã học võ, chỉ là hắn bây giờ vì thừa kế tước vị nên mới dấn thân vào chốn quan trường, trở thành quan văn.
Ta đang muốn hỏi tiếp thì phản quân dưới núi tựa hồ đã mất kiên nhẫn, tiếng chém giết càng ngày càng gần.
“Hoàng thượng đã di giá, chúng ta cũng phải tự nghĩ cách rời đi.”
“Trưởng tỷ cùng phụ mẫu ta đâu?”
Trưởng tỷ giờ cũng coi như là người của hoàng thất chắc chắn vạn phần hung hiểm, phụ mẫu thân thể thì không tốt khả năng cũng không an toàn.
Cố Thanh kéo ta hướng rừng sâu chạy: “Nàng yên tâm, trưởng tỷ đã đi cùng quân đội hoàng gia, phụ mẫu ta mấy ngày trước đã chuẩn bị từ trước chỉ cần viện quân vừa đến liền đưa phụ mẫu nàng rời đi, chúng ta chắc chắn sẽ bình an vô sự.”
Hắn quay đầu nhìn ta cười một tiếng, gương mặt phong hoa tuyệt đại kia bị má/u tươi nhuộm đỏ, toàn thân chật vật, nhưng ta không ghét bỏ, ngược lại nắm chặt tay của hắn: “Đa tạ.”
Gió lạnh xuyên qua rừng cây thét gào bên tai ta, những cành cây chĩa ra càng làm cho chúng ta khó đi, nhưng Cố Thanh vẫn cầm trường kiếm không ngừng mở ra một con đường, nhưng hắn không dám quá lộ liễu, ta cẩn thận lắng nghe âm thanh xung quanh, nên không phát hiện hắn luôn dùng chân đẩy cành lá dưới chân ra giúp ta đi lại dễ dàng hơn.
Thẳng đến chúng ta tới đến một chỗ đất trống yên tĩnh, tiếng suối chảy róc rách, bốn phía đều là dãy núi cao, địa hình đặc biệt khiến người khác khó có thể tiếp cận, lúc này chúng ta mới mệt mỏi dừng lại.
Ta nhặt cành cây xung quanh nhóm lửa, định bụng gọi Cố Thanh tới sưởi ấm mới phát hiện toàn thân hắn đổ mồ hôi, đã rơi vào hôn mê.
“Cố Thanh?”
Ta lay người hắn, đưa tay sờ trán, cả người hắn nóng bừng, ta vội vàng thấm ướt khăn kiểm tra cơ thể hắn từ trên xuống dưới mới phát hiện trên đùi hắn có rất nhiều vết thương to nhỏ, chắc hẳn bị thương do cành cây gây ra.
Trên đầu mấy con chim đang bay lượn trên bầu trời, sự vắng lắng ở nơi này khiến ta sợ hãi nhưng vẫn cố nhịn xuống tiếng khóc tránh cho gây chú ý dẫn tới truy binh.
Tình hình Cố Thanh bây giờ nếu bị phát hiện chúng ta chỉ còn con đường chế/t.
Nhưng càng giúp hắn xử lý vết thương, mắt của ta càng đỏ, cuối cùng vẫn là nhịn không được khóc thút thít, rõ ràng cánh tay nhiều chỗ đã bị thương, nhưng hắn vẫn đến tìm ta, má/u trên quần áo kia phân nửa là của hắn.
Ta một bên giúp hắn xử lý vết thương một bên đau lòng khó nhịn: “Nếu như giấc mộng kia là thật, Cố Thanh ngươi tại vì sao lại đối xử với ta tốt như vậy?”
Nhưng Cố Thanh không có trả lời ta, hắn nhíu mày trên trán xuất hiện lớp mồ hôi mỏng.
Thật vất vả cả đêm, tiếng Sơ Hà khóc lớn đã đánh thức ta, đi cùng muội ấy là tư binh của Cố phủ và Từ phủ đang mừng rỡ nhìn ta: “Tiểu thư thật may mắn cô gia để lại ký hiệu trên đường, dọa nô tỳ sợ chết khiếp. ”
Về đến nhà, ta được phụ mẫu cho biết cuộc mưu phản của Duệ Thân Vương sớm đã được lên kế hoạch từ lâu, Cố Thanh biết rằng Từ gia và Cố gia không thể đứng ngoài cuộc, nhất là Từ gia đã cùng An thân vương kết thông gia, nên đã nghĩ biện pháp đem chuyện này cùng hai nhà nghĩ biện pháp giải quyết.
Còn ta lại cho là hắn tức giận vì thái độ ta đối với Hạ Mạn Mạn nên mới không tìm đến ta, hắn vì nghĩ cách mà bôn ba bận rộn, thậm chí từ lúc cuộc đi săn bắt đầu cũng chưa có một giấc ngủ ngon, tinh thần luôn căng thẳng mệt mỏi.
Vào thời điểm Duệ Thân Vương mưu phản hắn vậy mà chạy lên dùng cánh tay đỡ một kiếm cho bệ hạ, rõ ràng có thể theo bệ hạ rời đi, nhưng hắn lại nói với trưởng tỷ:
“Trưởng tỷ, ta không thể rời đi, ta phải đi bảo vệ Tam Lạc.”
Ta nhìn Cố Thanh trên giường còn đang hôn mê, khóc đến suýt ngất đi.
Tên ngốc này!
Cố Thanh chính là đồ ngốc!
Vết thương của hắn bị nhiễm trùng, hôn mê liên tục, thậm chí Hoàng Thượng còn cho thái y đến Cố phủ giúp hắn trị thương, mấy ngày sau hắn mới yếu ớt tỉnh lại, nhưng ánh mắt lại như có lớp sương mù che phủ, không còn trong trẻo như trước.
Ta vô thức lùi lại, ánh mắt này ta không thể quen thuộc hơn, chính là của Cố Thanh trong mộng, người lạnh lùng hạ lệnh giam lỏng ta trong viện.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, ánh mắt thâm trầm ấy biến mất, phảng phất vừa rồi do ta nhìn nhầm, hắn vẫy tay với ta: “Mau lại đây”
Ta do dự một hồi nhưng vẫn tiến đến ngồi ở mép giường, hắn đánh giá ta một lượt từ đầu tới chân, mới cười nói: “Thật tốt, nàng không có bị thương”
Từ khi hắn tỉnh lại liền trở nên cực kỳ quái dị, mỗi lần ta đến thăm ánh mắt hắn luôn dính trên người ta, nhưng mỗi lần ta xoay người lại, hắn vẫn thản nhiên đối đầu với tầm mắt của ta, mà ta cũng không tiện mở miệng, chỉ có thể tùy ý hắn.