Trọng Sinh Yêu Em Lần Nữa - Chương 2
“Cô còn nhớ rõ tại phủ của ta, cô uống rượu say rồi nắm lấy cổ tay ta, sống chế/t muốn gả cho ta, khi đó sao không đề cập tới nam nữ thụ thụ bất tương thân?”
Không biết có phải là ảo giác của ta hay không, mà ta lại thấy một tia ủy khuất trong mắt hắn.
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt của ta, tựa hồ nghĩ có thể nhìn ra dấu vết gì đó, đáng tiếc hắn không thấy được gì.
Ta giãy giụa không ra, chỉ có thể cúi đầu nói: “Khi đó tuổi nhỏ, ngươi đừng cho là thật.”
“Cho nên những việc kia đều là trò đùa?”
Ta rất muốn nói không phải, nhưng cảm giác cận kề cái chế/t trong mơ không ngừng nhắc nhở ta, hắn không phải chính nhân quân tử, giọng ta lạnh xuống: “Đúng, chỉ là trò đùa.”
Hắn nắm chặt lấy cổ tay của ta khiến ta nhịn không được khẽ kêu lên, hắn mới buông ra.
“Ta không tin.”
“Tin hay không tùy ngươi!”
“Từ Tam Lạc!” Hắn nghiến răng nghiến lợi gọi tên của ta, trên mặt bộ dáng hận không thể ăn tươi nuốt sống ta, cuối cùng vẫn là thở dài, “Đây là cơ hội cuối cùng.”
Ta gật gật đầu: “Ta biết, Cố Thanh, ngươi yên tâm, ta tuyệt sẽ không quấn lấy ngươi nữa, ngày sau chúng ta nếu là gặp mặt, coi nhau như người quen cũ là được.”
Trên mặt Cố Thanh xuất hiện biểu cảm mà ta nhìn không hiểu, hắn trầm mặc nửa ngày, mới khó khăn mở miệng: “Bởi vì ta xấu?”
A? Ta lập tức không kịp phản ứng, có lẽ thấy ta không phản ứng khiến hắn tin là thật, liền cắn răng nói: ”Từ Tam Lạc, ban đầu là cô ương ngạnh ép ta, bây giờ sao có thể đổi ý?”
Mười năm trước, Cố Thanh là một nhóc bánh bao đáng yêu, mặt tròn trịa, môi đỏ tươi, thật giống như em bé trong tranh ngày tết, nhưng hắn lại cao và gầy khiến ta ban đầu nhầm tưởng rằng là một vị tỷ tỷ, luôn miệng gọi “tỷ tỷ” rồi bám theo hắn.
Khi ta năm tuổi chỉ là đứa bé ngốc, trưởng tỷ ở tuổi đấy đã sớm học《 Nữ giới 》, thậm chí còn có thể tự mình gấp giấy chơi, mà ta thì nửa chữ bẻ đôi cũng không biết.
Cố Thanh từ khi chào đời đã được một vị đạo sĩ thu làm đệ tử, đến năm năm tuổi mới được đưa về nhà, khi đó hoàng thượng một lòng cầu đạo, Cố gia cũng không có phản đối, chỉ là Cố Thanh về sau tâm trí có chút hỗn loạn, hơn một năm sau mới dần dần thanh tỉnh.
Thời điểm đó hắn luôn mang một bộ dáng nhu thuận, khác hẳn với bộ mặt đầy tâm cơ hiện tại, khi ấy ta nhìn trúng vẻ bề ngoài, sống chế/t bám lấy hắn khắp nơi, trái lại mặt Cố Thanh lúc nào cũng đỏ bừng, cả nửa ngày mới nghẹn giọng: “Ta, ta không phải tỷ tỷ.”
Ta nghiêng đầu nghĩ sau đó cắn ngón tay cười: “Muội muội, muội muội!”
Cố Thanh đỏ mắt: “Ta không phải muội muội!”
Hai người bọn ta bắt đầu tranh luận không ngớt, dưới cơn nóng giận ta trực tiếp cắn lên tay hắn, kết quả cả hai đều khóc toáng lên, lần đầu gặp mặt cứ như vậy thành quen biết.
Sau khi trưởng thành ta luôn không ngừng hối hận về hành động lúc đó của mình.
Nếu không phải khi đó để lại ấn tượng quá tồi tệ, có lẽ sau này mỗi khi gặp nhau, Cố Thanh cũng sẽ không bày ra sắc mặt cực kém như vậy .
Từ ngày chúng ta gặp nhau ở Từ phủ, ta cơ hồ ngày nào cũng khóc lóc đòi gặp hắn, hắn thân là nam tử, luôn thích có một tiểu muội. Nhưng ta luôn ở cạnh hắn ríu rít, mà hắn lại luôn bày ra bộ mặt lạnh lùng .
Còn vị trong lòng kia cùng hắn quen biết sau một lần tham dự tiệc thưởng hoa. Nghe nói khi đó Cố Thanh bắt đầu làm thơ, hết lần này tới lần khác cùng nàng ta đối thi từ, cả hai lúc ấy đều là hài tử chưa tròn mười tuổi cứ như vậy thu hút lẫn nhau.
Ta khi đó đang làm cái gì? Ừm, ta chính là lôi kéo nhị ca trèo cây trộm trứng chim, nghe mẫu thân nói mỗi ngày ăn một quả trứng sẽ rất tốt cho thân thể, ta liền muốn đi trộm trứng chim cho Cố Thanh bồi bổ thân thể.
Ta biết hắn không thích ta, nhưng nghe hắn nói là ta ương ngạnh ép hắn, ta vẫn thấy thật khó chịu, suốt mười năm quen biết, ta lại chưa một lần khiến hắn cảm thấy vui vẻ, trong lòng hắn tất cả mọi chuyện đều là ta tự mình tìm đến, là ta tự chuốc nhục nhã.
Ta cúi đầu, khi mở miệng giọng đã hơi nghẹn ngào: “Thật xin lỗi, sau này ta sẽ không thế nữa.”
“Muội muội.”
Trưởng tỷ bước tới, nhìn thấy hai ta toàn thân ướt sũng thì giật nảy mình, lập tức nhìn bốn phía, chắc chắn rằng không ai trông thấy mới lạnh mặt nói với Cố Thanh: “Cố công tử tuy cùng tiểu muội quen biết từ thuở nhỏ, thế nhưng như này thì quá không hiểu quy củ. Người đâu mau đưa Cố công tử đi thay quần áo.”
Nói xong liền lấy áo lông chồn đang mang trên người choàng lên người ta rồi trực tiếp đem ta đi.
“Ta coi hắn là chính nhân quân tử vậy mà quần áo ướt sũng còn dám ở đó cùng muội lôi kéo, muội cũng thật là, chẳng lẽ đầu óc bị úng nước rồi? Thế mà còn dám tiếp tục đứng đó, nếu bị người khác trông thấy thì trong sạch cả đời của muội đã bị hủy rồi”
Nói đến đây trưởng tỷ mới phản ứng, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá ta một hồi: “Muội cùng hắn đã xảy ra chuyện gì?”
Ta hít mũi một cái, miễn cưỡng cười nói: “Còn có thể như nào, muội không cẩn thận rơi xuống nước thôi.”
Đau lòng cùng với cái lạnh hôm đấy khiến ta bị sốt cao hai ngày, khi tỉnh lại ta đối với hết thảy mọi chuyện đều không quan tâm, chỉ suốt ngày nhốt mình trong khuê phòng.
Mẫu thân đều nhịn không được bắt đầu tới thăm dò xem rốt cuộc ta có chuyện gì phiền muộn.
“Nghe nhị ca con nói gần đây là thời điểm đi săn tốt nhất, con có muốn đi xem một chút không?”
Ta sờ lên con hổ đang thêu dở trên tay áo rồi cười một tiếng: “Mẫu thân, mỗi khi con ra ngoài người đều mắng con không có bộ dạng của một khuê tú, bây giờ con ở nhà, mẫu thân lại khuyến khích con đi ra ngoài chơi?.”
Mẫu thân hừ lạnh một tiếng: “Thế con có muốn đi hay không.”
Vừa vặn tiếng nhị ca từ bên ngoài vọng lại: “Tiểu muội, vi huynh gần nhất mới có một vài con ngựa tốt, mau ra đây, chúng ta cưỡi ngựa thử xem sao!”
Hắn nhanh chân tiến vào cầm lấy con hổ ta đang thêu dở rồi khinh thường lên tiếng: “Ở trong phòng thêu con thỏ làm gì, nhanh cùng vi huynh đi săn một con thỏ thật, đến lúc đó còn có thể ăn thịt thỏ, há không thích hơn!”
Ta đoạt lấy tấm thêu dở hướng hắn đáp: “Đây không phải con thỏ, là con hổ!”
Nhị ca không mảy may để ý việc ta thêu cái gì, liền kéo ta ra ngoài.
Nhưng huynh ấy nói không sai, mấy con ngựa kia cơ hồ đều là hàng thượng phẩm, trong đó có một con có bộ lông mềm mại, vẻ ngoài rất đẹp, ta yêu thích không buông tay, lập tức lên ngựa quay lưng phi nước đại đến vùng ngoại ô.
Ta tùy ý nắm lấy cương ngựa, gió rít bên tai, đột nhiên tỉnh ngộ, mười năm thì sao, ta thế nhưng còn có hai mươi năm, ba mươi năm nữa, đây mới là cuộc đời của ta!
Ta càng thêm hưng phấn, nhị ca đã bị ta bỏ lại phía sau. Nhưng sau khi sự hưng phấn qua đi, trong lòng lại dâng lên cảm giác mất mát.
Đang lúc ta muốn ra khỏi cửa thành, đột nhiên một nữ tử chậm rãi ung dung đi tới phía ta, ta giật mình, lập tức giữ lấy cương ngựa, thậm chí hô to: “Mau tránh ra!”
Theo đạo lý nếu nàng có thể lập tức hướng bên cạnh tránh đi sẽ không có vấn đề, hơn nữa con ngựa này cũng đã trải qua huấn luyện kỹ, khoảng thời gian ta siết dây thừng đến lúc dừng lại nàng có đủ thời gian rời đi. Nhưng không, nàng ta trực tiếp ngồi xuống đất, cả khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại tựa hồ bị dọa một phen sợ hãi.
Ta lập tức tung người xuống ngựa, mặc dù nội tâm có chút tức giận đối với phản ứng chậm chạp này, nhưng dù sao cũng là ta làm kinh sợ nàng liền tiến lên hỏi thăm: “Cô nương, cô không sao chứ?”
Nàng run rẩy giương mắt, khuôn mặt hoa lê đái vũ, một thân khí chất mềm mại yếu đuối, nhưng gương mặt kia, lại khiến ta như bị sét đánh sững sờ ngay tại chỗ.
Ký ức từ trong mộng ùn ùn kéo đến, chồng chất rồi khớp làm một với hình bóng trước mặt ta, khiến ta cảm thấy choáng váng không chịu nổi, cuối cùng ngất đi.
Trước khi bất tỉnh, ta nhìn thấy Cố Thanh từ đâu lao tới ôm lấy ta, gương mặt ấy đã trở thành cơn ác mộng của ta, khiến ta hoảng sợ, theo sau còn có nhị ca cũng chạy đến, đang hoảng sợ gọi đại phu.
Sau đó, tai ta ù đi, cảm thấy thật mệt mỏi, không chỉ là mười năm nay nỗ lực không có kết quả, mà còn là cảm giác khiến người ngạt thở tuyệt vọng từ trong mộng kia, ta cảm nhận được vòng tay rắn chắc của Cố Thanh đang ôm chặt lấy cơ thể mình.
Nhưng vòng tay của Cố Thanh từ trước cho tới giờ đều chưa từng thuộc về ta.
“Từ Tam Lạc, ngươi dùng quyền thế đè người thật là oai phong mà! Ta và Mạn Mạn quen biết từ nhỏ, chưa từng làm qua chuyện gì có lỗi với ngươi”
Trong mộng Cố Thanh hai tay chắp phía sau, mặt mũi tràn đầy sự không kiên nhẫn, hắn đỡ Hà Mạn Mạn đang ngã một bên dậy: “Nếu cô đã không chỉ một lần hoài nghi ta cùng nàng ấy có quan hệ, đã như vậy, Mạn Mạn kể từ hôm nay, nàng không cần phải ở bên ngoài nữa, ta đưa nàng về phủ.”
Ánh mắt của Cố Thanh lạnh lùng căm ghét, thậm chí còn treo một nụ cười giễu cợt: “Từ Tam Lạc, như ý ngươi mong muốn, từ hôm nay, Mạn Mạn chính là nhị phu nhân, sau này cùng ngươi trở thành bình thê. ”
“Ta không đồng ý!” Ta giãy giụa từ trong ác mộng bừng tỉnh, cảm giác bị phản bội kia khiến tim ta đập nhanh, Sơ Hà thấy ta tỉnh lại, lập tức vội vội vàng vàng ra ngoài gọi mẫu thân cùng trưởng tỷ đến.
Ta đang muốn mở miệng bỗng nhiên trông thấy Cố Thanh, hắn đang đứng cạnh cửa, đầu cúi xuống, mím chặt khóe môi.
Ta biết hắn đang sợ, sợ ta đem tội lỗi đổ lên đầu Mạn Mạn. Mặc dù ta chuẩn bị tâm lý cắt đứt quan hệ với hắn nhưng ta vẫn là không cam tâm, không cam tâm cứ như vậy để hắn toại nguyện.
“Ra ngoài!” Ta hét lên với hắn “Ngươi cút đi! Mẫu thân, nhanh đuổi hắn đi!”
Có lẽ là ta đột nhiên hét lên khiến mọi người sợ hãi, trưởng tỷ lập tức đi qua nhẹ giọng nói: “Cố Thanh, mời công tử tạm lánh mặt trước, mọi chuyện công tử nói chúng ta sẽ cân nhắc, nhưng bây giờ công tử vẫn là không nên xuất hiện trước mặt tiểu muội ta.”
Vẻ mặt Cố Thanh không thay đổi, chỉ là bàn tay nắm chặt, liếc mắt nhìn ta, cuối cùng mới cung kính hành lễ: “Làm phiền trưởng tỷ.”
Tại sao hắn lại đổi cách xưng hô? Tại sao lại dùng xưng hô như trong mộng ?
Lòng ta dâng lên cảm giác bất an, nắm lấy tay mẫu thân điên cuồng hét to: “Tại sao hắn lại gọi trưởng tỷ là trưởng tỷ? Hắn là người Cố gia mà, mẫu thân, hắn gọi sai rồi, hắn gọi sai rồi”
Mẫu thân chỉ là ôm ta rơi lệ, trưởng tỷ ở một bên do dự: “Tiểu muội, ngươi được hắn ôm trở về giữa thanh thiên bạch nhật, bây giờ ngươi gả cho hắn đã là kết quả tốt nhất.”
Ta như bị sét đánh, hướng về phía trưởng tỷ kêu khóc: “Trưởng tỷ, muội không muốn gả cho hắn, nếu không muội tình nguyện đến nhà ngoại tổ mẫu, xuống tóc cả đời ăn chay niệm phật trong chùa”
Ta không thể có cái kết thê thảm như vậy, ta còn có rất nhiều tiền chưa tiêu hết, đây chính là số tiền ta tích lũy từ lúc còn nhỏ, ta không muốn toàn bộ đều rơi vào tay của Hạ Mạn Mạn.
Vì quá kích động ta lại một lần nữa ngất đi.
Sau khi tỉnh lại, phụ thân nghiêm túc nói tháng sau sẽ làm lễ đính hôn, sau ba tháng sẽ tổ chức hôn lễ cho ta. Ta lúc này hiểu rõ mọi chuyện đã không thể cứu vãn.
Ta không khóc không náo chỉ là ngơ ngác nhìn qua ngoài cửa sổ, Sơ Hà cũng càng thêm chú ý cẩn thận mỗi khi tiếp cận ta, thậm chí rất nhiều thời gian muội ấy đều lén lấy hộp tiền riêng của ta vẫy vẫy trước mặt muốn chọc tức ta.