Trọng Sinh Ta Phò Tá Tam Hoàng Tử Lên Ngôi - Chương 4
Trên đời này làm gì có chuyện khéo đến vậy?
Nếu là do con người làm thì nói ra cũng hợp lý.
Vinh phi này quả nhiên thâm sâu, sớm đã hạ nước cờ Triều Dương công chúa này.
Chỉ là nhị hoàng tử dưới gối Vinh phi mấy năm trước đã bệnh mất, đáng tiếc cho một phen mưu tính của nàng ta.
Lúc đầu ta vẫn không hiểu vì sao Lương Vũ đường đường là công chúa hoàng gia, lại luôn thích làm ra những hành động của tiểu phụ.
Thì ra là vì nàng ta sớm đã biết mình là công chúa giả, còn là quân cờ trong tay người khác, không có cảm giác an toàn mà thôi.
“Đại tỷ tỷ?”
Tam muội gọi ta, mím môi:
“Tỷ để ta vào Đông cung thì ta đã vào, chuyện tỷ để ta tra thì ta cũng đã tra, không biết lời hứa ngày đó của tỷ còn tính không?”
Sau khi trở về từ yến tiệc ngắm hoa, ta đã cho nàng hai lựa chọn.
Hoặc là vào chùa làm ni cô, hoặc là thay ta làm việc, việc thành sau đó sẽ đưa nàng đi, thay đổi diện mạo gả cho người khác.
Đã dám tính kế tỷ tỷ thì phải trả một cái giá tương xứng chứ?
Nàng không do dự, lựa chọn phương án sau.
Ta đặt một tay lên mu bàn tay nàng, cho nàng một viên thuốc an thần:
“Tự nhiên là tính.” ==Bản dịch được tăng tải duy nhất tại web metruyen.net.vn, những nơi khác đều là ăn cắp==
“Tam hoàng tử thánh sủng càng ngày càng nồng hậu, chỉ sợ Thái tử phải sốt ruột rồi, tam muội không bằng khuyên giải đôi câu.”
Ta đè lại mu bàn tay nàng, đôi mắt đen không thiếu thâm ý.
Nàng đi rồi, ta lấy thư, viết đơn giản mấy chữ rồi đưa cho Thu Thủy:
“Gửi cho tam điện hạ.”
Vinh phi bày ra một nước cờ hay, chỉ là chủ nhân của bàn cờ này cũng nên đổi rồi.
Ta nghĩ, Lương Dụ An hẳn hiểu ý ta.
Gần đây hắn đã thay đổi hình tượng cà lơ phất phơ trước kia, ngoan ngoãn làm hoàng tử hiếu thuận.
Hàng ngày không phải ở trước mặt hoàng đế tận hiếu thì cũng ở trước mặt quý phi lấy lòng, ngay cả hoàng hậu bệnh đến không dậy nổi, hắn cũng đi thăm mấy lần.
Hiếu thuận ngoan ngoãn, không nhúng tay vào đảng tranh, hoàng đế càng ngày càng hài lòng với hắn.
So sánh ra, Thái tử cả ngày chìm đắm trong hậu cung thì lại kém hơn.
Chỉ là ta biết, gần đây Thái tử thật sự không còn chán chường ở hậu viện nữa.
11.
Ngày mùng ba tháng ba, tin tức Thái tử bức cung tạo phản truyền khắp triều chính.
Lúc đó thánh thượng đang uống thuốc, nghe xong liền phun ra một ngụm thuốc máu, gân xanh nổi đầy trên trán, dường như tức giận đến cực điểm.
“Nghịch tử, trẫm còn chưa chết đâu.”
Thái tử đắc ý ném chén thuốc trong tay xuống:
“Phụ hoàng, người già như vậy rồi sao còn không thoái vị, lại còn muốn phế ngôi Thái tử của cô để tam đệ thay thế.”
“Cô không đợi được nữa, cô cũng không muốn đợi nữa, ngôi hoàng đế của người, cô bây giờ phải lấy.”
Hoàng đế tức đến toàn thân run rẩy.
“Làm càn, trẫm chưa từng muốn phế ngươi, ngươi làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như mạnh cưới muội muội mà trẫm cũng không muốn động đến ngươi, ngươi thế mà còn dám tạo phản?!”
Thái tử sửng sốt, rất nhanh lại cười mỉa mai:
“Phụ hoàng giả vờ cái gì, trong lòng người thích ai chẳng lẽ không biết, những đại thần đó thấy gió đổi chiều thì đều liều mạng lấy lòng tam đệ.”
Tam hoàng tử kể lại những chuyện này với ta, miêu tả rất sinh động.
Ta cảm thấy có chút buồn cười:
“Xem ra Tam muội và Thái tử phi thổi gió bên gối cũng không tệ.”
Hoàng đế quả thật không muốn động đến Thái tử, trong mắt ông, đứa con trai này tuy không được yêu thích nhưng ông cũng không muốn để nó chết.
Từ xưa đến nay, phế Thái tử đều không có đường sống.
Ta và điện hạ suy nghĩ rất lâu, chỉ có con đường tạo phản này mới khiến thánh thượng đối với Thái tử hoàn toàn hết hy vọng.
Lương Dụ An nhướng mày: “Khiên ty dẫn là một thứ tốt, Lương Vũ biết chủ nhân đã đổi thành ta, cả người cũng sắp phát điên rồi.”
“Nàng ta khóc rất lợi hại, liều mạng cầu xin ta cho thuốc giải.”
Ta liếc xéo hắn, đầy vẻ trêu chọc: “Ngươi cho không?”
Khiêu ty dẫn, chính là loại thuốc độc mà Vinh phi dùng để khống chế Triều Dương công chúa.
Hắn hiên ngang lẫm liệt: “Ta đương nhiên không cho, không có tam hoàng tử phi phân phó, ta sao có thể tự ý làm chủ?”
Ta lắc đầu bật cười.
Cuối cùng Thái tử tạo phản không thành công vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, tam hoàng tử dẫn binh xuất hiện, chế ngự hắn.
Hắn cho đến khi bị bắt vẫn không hiểu ra sao, không biết mình thua ở đâu.
Hoàng đế như già đi mười tuổi trong một đêm, tóc bạc trắng xóa.
Mà hoàng hậu sau khi nghe tin Thái tử tạo phản, nản lòng thoái chí, muốn cắt cổ tay tự vẫn, bị Quỳnh Hoa vẫn luôn chăm sóc nàng phát hiện, cứu sống một mạng. Chỉ là vẫn là bệnh cũ khó khỏi, nằm liệt trên giường bệnh.
12.
Thái tử bị giam vào thiên lao.
Ta đi gặp hắn lần cuối.
Lương Vũ xông lên trước, nắm chặt song sắt cửa ngục, vẻ mặt vội vàng, hoảng loạn hét với ta:
“Tam điện hạ đâu? Hắn đã nói chỉ cần Thái tử tạo phản sẽ cho ta thuốc giải, Dương Vãn Khanh, các ngươi mau đưa thuốc giải cho ta.”
Nàng quá sốt ruột, đến nỗi không để ý đến Thái tử sau lưng nàng trợn tròn mắt nhìn nàng không thể tin nổi.
Ta còn chưa trả lời, tóc nàng đã bị người từ phía sau túm lấy kéo mạnh về phía sau, ngay sau đó mặt nàng bị tát một cái rất mạnh.
“Tiện nhân!”
“Thì ra là ngươi hại ta!”
Thái tử mắt đỏ ngầu, hận không thể nuốt sống nàng.
Liên tiếp tát nàng mấy cái vẫn không hả giận, đánh cho Lương Vũ liên tục cầu xin tha thứ:
“Thái tử ca ca tha mạng, Thái tử ca ca cầu người tha cho ta. Không phải như vậy đâu…”
Tát xong, hắn như nhớ ra điều gì, lại chạy đến bên cửa ngục đưa tay ra kéo ta:
“Vãn Khanh, nàng cứu ta, ta không muốn chết.”
“Ta hối hận rồi, ta thật sự hối hận rồi, ta không nên tin lời con tiện nhân này, không nên từ hôn với nàng.”
Ta ghê tởm lùi lại một bước:
“Điện hạ, hôm nay ta đến đưa người đoạn đường cuối, cũng coi như trọn vẹn duyên phận trước đây.”
Ta nhìn hắn, giống như kiếp trước hắn khinh thường cười trước mộ ta.
“Chết thì chết đi, đừng làm phiền người khác nữa…”
Không đợi hắn trả lời, ta quay người bỏ đi.
Cơn ác mộng đeo bám ta cả đời, sắp thoát khỏi rồi.
Hoàng đế đại khái không muốn để hắn chết nhưng ta biết, tính tình của tam điện hạ, sợ là sẽ không để lại đường sống cho hắn.
Quả nhiên không lâu sau, ta nghe được tin Thái tử giết chết Thái tử phi, tự vẫn trong thiên lao để chuộc tội.
Sức khỏe của hoàng đế vốn không tốt lại càng tệ hơn.
Quần thần tâu xin, lập tam hoàng tử làm Thái tử.
Thánh thượng gọi tam hoàng tử đến bên, tự tay viết di chiếu.
Không phải lập Thái tử, mà là tân quân.
Hoặc là nhận ra mình không còn sống được bao lâu nữa, hoặc là vẫn còn tình cũ với Thái tử trước.
Thái tử trước khi chết vẫn được an táng với thân phận Thái tử.
== Ủng hộ nhà dịch tại web metruyen.net.vn ==
13.
Ngày mùng ba tháng năm, hoàng đế băng hà.
Cùng tháng, tam hoàng tử Lương Dụ An kế thừa đại thống, hiệu là An Hòa.
Tháng sau, An Hòa đế nghênh thú Dương thị đích trưởng nữ làm hoàng hậu.
Quỳnh Hoa đến thăm ta, cúi đầu hồi lâu không nói gì.
Ta biết nàng biết ơn ta, đồng thời, nàng cũng sợ ta.
Ta hiểu ý nàng, thở dài:
“Ngươi muốn ta tha cho thái hậu phải không?”
Ta làm hoàng hậu, mẫu thân của nàng đương nhiên cũng trở thành thái hậu.
Nàng có vẻ hơi e thẹn, gật đầu.
“Ta biết người không thích mẫu hậu nhưng dù sao nàng cũng là mẹ ta. Hơn nữa, nàng đã bệnh rất lâu rồi, sẽ không cản trở người.”
Ta tuy cứu nàng nhưng cũng lợi dụng nàng, hồi lâu ta đáp một chữ “Được.”
Thái hậu đã bắt đầu không nhận ra người, ta không cần so đo với một người thần trí không rõ.
Ta thả tam muội đi.
Như mong muốn của nàng, ta sắp xếp cho nàng một thân phận nữ nhi của một thương gia giàu có.
Nàng sẽ gả cho một thương gia khác, sống cả đời giàu sang phú quý.
Chỉ cần nàng không làm yêu, nàng sẽ mãi mãi không biết, xung quanh nàng toàn là người của ta.
Gió bắt đầu nổi, ta một mình ngắm nhìn ngoài cửa sổ.
Lương Dụ An đi đến trước mặt ta, dịu dàng khoác áo choàng cho ta:
“Gió nổi rồi, về thôi.”
Ta đáp lại bằng một nụ cười, đáp một tiếng được.
Hắn nắm tay ta, từng bước từng bước đi vào trong.
Đây là người mà ta sẽ nắm tay cả đời.
Chúng ta đã từng ấm áp, đã từng nghi kỵ, sau này có lẽ còn có ngăn cách, thậm chí là nhiều sóng gió hơn.
Nhưng ta là hoàng hậu của hắn.
Ta nghĩ ta luôn có thể sống tốt, cuộc đời mà ta mong muốn.
-HẾT-