Trọng Sinh Ta Phò Tá Tam Hoàng Tử Lên Ngôi - Chương 3
Trong tiệc thưởng hoa, hầu như toàn bộ quý nữ kinh thành đều có mặt, chuyện lớn như vậy ắt hẳn phải có lời giải thích.
Quỳnh Hoa được phong làm Lãnh Nguyệt công chúa, đồng thời truyền ra tin Thái tử muốn hủy hôn với phủ Dương, cầu cưới công chúa Triều Dương.
Lúc này, cả kinh thành đều xôn xao.
Nghe nói Thái tử quỳ ngoài điện Càn Khôn, không ăn không uống, lấy mạng mình ra để ép buộc, nhất quyết phải để đế hậu thành toàn.
Còn công chúa Triều Dương thì quỳ bên cạnh hắn, đau lòng đến mức rơi nước mắt.
Rõ ràng là một đôi uyên ương khổ mệnh bị ức hiếp.
Nghe nói Hoàng Thượng tức giận đến mức không thiết triều, còn hoàng hậu thì một bên bệnh không dậy nổi.
Nghe được tin này, ta không khỏi nhếch miệng cười.
Xem ra Thái tử điện hạ quả nhiên đối với công chúa tình thâm nghĩa trọng, Lương Vũ làm công chúa nhiều năm như vậy, dù không có quan hệ huyết thống nhưng cũng có tình thân, sao có thể chết được, chỉ là Thái tử lo lắng quá mà thôi.
Tất nhiên, cũng có thể hắn không phải không biết, mà là phát hiện ra tâm ý của mình, muốn thuận theo bản tâm mà thôi.
Đối với Lương Vũ mà nói thì càng đơn giản hơn, một công chúa giả sao có thể sánh được với phong quang của Thái tử phi, chỉ là nếu cưới nàng ta thì còn có thể làm Thái tử hay không thì không nằm trong phạm vi cân nhắc của nàng ta.
Cũng tức giận không kém còn có phụ thân ta.
Ông đập vỡ mấy bộ đồ trà.
“Làm trữ quân lâu như vậy, vậy mà vẫn không biết suy nghĩ.”
Ông tức giận thì tức giận nhưng vẫn nghĩ cách xoay xở cho hắn, càng không muốn hủy hôn ước của ta.
Ông là người bảo hoàng, cho dù tình hình hiện tại là thiên tử sủng ái tam hoàng tử hơn thì ông vẫn hướng về Thái tử.
Tất nhiên, suy nghĩ này là dựa trên điều kiện ta có thể làm Thái tử phi.
Ta không nói gì, cũng không sao, phụ thân ta rồi sẽ thay đổi chủ ý.
Tỳ nữ đưa tới một phong thư, không có chữ ký, cũng không có nội dung.
Ta hiểu ý, đốt tờ thư, trong làn khói mỏng manh, ta nhàn nhạt mở miệng:
“Đi đến Xuân Phong lâu.”
Trong phòng riêng của Xuân Phong lâu, tam hoàng tử Lương Dụ An đã chờ từ lâu.
Lúc ta vào cửa, hắn đang buồn chán nghịch nước trà. ==Ủng hộ bản dịch chính chủ tại web metruyen.net.vn==
Thấy ta, hắn nhấc mí mắt lên:
“Thành ý của Dương đại cô nương, ta đã nhận được.”
Ta ngồi xuống đối diện hắn.
“Không biết điện hạ có hài lòng không?”
Hắn cà lơ phất phơ cười, thờ ơ nhún vai:
“Hài lòng thì hài lòng nhưng chuyện phong lưu này, vẫn chưa đủ để Thái tử sụp đổ.”
Điều này là thật, ít nhất phụ thân ta vẫn chưa từ bỏ.
Ta tự rót cho mình một tách trà.
“Không vội, đây mới chỉ là bắt đầu.”
Hắn gật đầu: “Đúng vậy, một khi đã xé rách thì không gian để thao túng sẽ lớn hơn.”
“Chỉ là không biết——” Hắn đột nhiên cau mày, thu lại vẻ mặt cười cợt, nghiêm túc hỏi ta: “Dương đại cô nương tặng ta một món quà lớn như vậy, cô muốn gì?”
Ta khẽ dừng lại, cũng thu lại vẻ mặt, nghiêm túc nói:
“Nếu ta nói, ta muốn làm hoàng hậu thì sao?”
Hắn sửng sốt, đột nhiên bật cười ha hả:
“Cô muốn làm hoàng hậu thì làm gì phải phức tạp như vậy, trực tiếp gả cho Thái tử, đợi hắn đăng cơ không phải được rồi sao.”
Ta đợi hắn cười xong, mới tiếp tục mở miệng:
“Ta muốn làm hoàng hậu nhưng lại không muốn hắn làm hoàng đế, thánh thượng chỉ còn hai hoàng tử trưởng thành, ngoài hắn ra thì chỉ còn ngươi, ta không còn lựa chọn nào khác.”
Hắn nhếch mép: “Thì ra ta là lựa chọn bất đắc dĩ của cô nương, thật đau lòng.”
“Nhưng mà ta là người không có chí lớn nhưng cưới vợ vẫn phải cẩn thận, phải để ta suy nghĩ kỹ đã.”
“Không sao.”
Ta đứng dậy chuẩn bị cáo từ:
“Điện hạ từ từ suy nghĩ, thời gian còn nhiều.”
Ra khỏi cửa, Thu Thủy hỏi ta:
“Tiểu thư, hắn sẽ đồng ý sao?”
Ta nhìn dòng người tấp nập trên phố, gật đầu:
“Sẽ, hắn sẽ đồng ý.”
Hắn sẽ sớm điều tra ra được đây không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, hắn sẽ phát hiện ra thì ra chúng ta đã có duyên từ trước.
Ký ức kiếp trước về tam hoàng tử đã rất mơ hồ, ấn tượng sâu sắc duy nhất là sau khi ta chết, hắn đã ngồi thừ một đêm trước mộ ta.
Hôm sau hắn mang đến một hộp cơm, có thịt có rau còn có điểm tâm.
Lúc đó ta không hiểu vì sao.
Sau này ta mới biết.
Nghe nói khi quý phi bị giáng chức đã từng đưa tam hoàng tử còn nhỏ đến ở tại Quảng Nghiệp tự một thời gian.
Mà trong khoảng thời gian đó, ta tình cờ ở lại trang viên, trang viên đó nằm ngay bên cạnh Quảng Nghiệp tự.
Càng khéo hơn là ta cách tường Quảng Nghiệp tự nghe thấy có người kêu đói, thế là ta đưa đồ ăn của mình qua lỗ chó cho hắn.
Trong hộp đó có thịt có rau có điểm tâm.
Mỗi ngày sau đó, ta đều mang thêm một phần cơm, tặng cho tiểu hòa thượng kêu đói kia.
Ban đầu chỉ là lòng tốt của trẻ thơ, không ngờ lại là sự sắp đặt của số phận.
Kiếp trước hắn đại khái sau khi ta chết đã phát hiện ra người tặng cơm là ta nên mới tiếc nuối đến trước mộ ta thăm viếng.
Nhưng kiếp này, hắn phải trả nợ rồi.
09.
Ba ngày sau, trong cung truyền ra tin, thánh thượng đã đồng ý yêu cầu của Thái tử.
Triều Dương công chúa bị phế bỏ phong hiệu công chúa, ban hôn cho Thái tử, làm chính phi của Thái tử.
Cùng lúc đó cũng được ban hôn, còn có tam tiểu thư phủ chúng ta, làm lương đệ của Thái tử.
Ngày thánh chỉ đến, phụ thân ta rất thất vọng.
Theo lời người biết chuyện thì ra là trong cung đã xảy ra chuyện xấu.
Công chúa bị cấm túc không biết bằng cách nào lại ở cùng Thái tử hôn mê bất tỉnh trong tình trạng quần áo không chỉnh tề, ngoài ra còn có một cô nương khác cũng không mảnh vải che thân, chính là Dương tam cô nương.
Có thể tưởng tượng được mức độ hỗn loạn của hiện trường, mặc dù hoàng gia đã phong tỏa tin tức nhưng vẫn rò rỉ ra ngoài từng chút một.
Ta thầm lắc đầu, Lương Dụ An quả nhiên là hoàng tử phong lưu đàng điếm, nghĩ ra cách cũng thật đơn giản thô bạo.
Tam muội muội cắn chặt môi dưới, căng thẳng nhìn quanh quan sát mọi người, dường như muốn giải thích điều gì đó nhưng không ai để ý đến nàng.
Phụ thân ta lạnh nhạt liếc nàng một cái, rồi quay đầu đi:
“Tự giải quyết cho tốt đi.”
Xem ra đại khái trong lòng ông đã hiểu rõ, Thái tử sợ rằng con đường phía trước khó đi rồi.
Tam hoàng tử đã đồng ý yêu cầu của ta.
Hắn vội vã xông vào Xuân Phong lâu, đánh giá ta từ trên xuống dưới, cười tươi như hoa:
“Thì ra là cô à, tiểu câm điếc?”
Bên ngoài chùa miếu, vì bị thương ở cổ họng, ta ít khi mở miệng nói chuyện.
Tiểu hòa thượng bên trong cũng vẫn gọi ta là, câm muội muội.
Ta cũng giả vờ ngạc nhiên:
“Thì ra tiểu hòa thượng ở Quảng Nghiệp tự, lại là điện hạ.”
Đã muốn đòi báo đáp thì không thể quá thực dụng, sẽ hạ thấp giá trị bản thân.
Phải để chính hắn phát hiện ra, trong sự kinh ngạc chủ động đưa ra.
Hắn cười híp mắt tiến đến gần ta, khuôn mặt tuấn tú phóng to không chút tì vết.
“Vị trí hoàng hậu, ta đáp ứng với cô, tiểu câm điếc.”
“Một bữa cơm chi ân, ta dùng cả đời báo đáp cô.”
10.
Khi tam hoàng tử đưa ra yêu cầu muốn cưới ta, phụ thân không chút do dự đã đồng ý.
Không biết Lương Dụ An đã nói gì, ông đắc ý vuốt râu cười đến nhăn cả mặt, trò chuyện rất vui vẻ.
Ban đầu ông ta đặc biệt coi thường sự đàng điếm của tam hoàng tử nhưng bây giờ lại có vẻ như rất thích thú.
Sau khi tin tức truyền ra, Thái tử đã tìm đến ta.
Sắc mặt hắn tiều tụy đi rất nhiều, giọng nói trầm thấp, rất không vui:
“Vì sao ngươi lại muốn gả cho tam đệ, hắn ta nhưng là nổi tiếng là hoàng tử phóng đãng, hồng nhan tri kỷ một đống.”
Ta lùi lại phía sau một bước: “Thái tử nói đùa, tam điện hạ trong mắt ta vô cùng tốt.”
Hắn đỏ hoe mắt, không cam lòng lại không hiểu:
“Hắn tốt? Dương Vãn Khanh ta thấy ngươi thật sự gả không ra rồi, người nào cũng dám muốn.”
Ta lạnh giọng:
“Ta thế nào không cần Thái tử lo lắng, điện hạ vẫn nên quản tốt hậu cung của mình đi.”
Hắn sửng sốt, trên mặt nổi lên sắc đỏ không tự nhiên, thẹn quá hoá giận:
“Cô ngồi hưởng tề nhân chi phúc, rất tốt đâu.”
Ta cười nhạo.
Tốt hay không, cũng chỉ có mình biết.
Nghe nói sau khi Thái tử đại hôn, Đông cung cả ngày gà bay chó sủa.
Triều Dương công chúa ngây thơ vô số tội đối đầu với tam muội tâm cơ trà xanh, cũng không ngây thơ nổi nữa.
Ít nhất đã bị Thái tử bắt gặp mấy lần bộ dạng xấu xí hung hăng của nàng, Thái tử là người thương hoa tiếc ngọc, tam muội dung mạo xinh đẹp, tự nhiên cũng được chia không ít ân sủng.
Một bên là tình cũ, một bên là tình mới, Thái tử điện hạ đau đầu không thôi.
Lúc này mới nghĩ đến ta.
Có những người luôn hèn hạ, lúc nắm trong tay thì vứt bỏ như giày rách, đến khi thật sự bay đi rồi lại cố tình nhớ nhung.
Cũng có lẽ, hắn nhớ nhung là vị trí Thái tử, còn có thể tiếp tục thuộc về hắn hay không.
Người có thể làm trữ quân thì không phải kẻ ngốc, đại khái hắn cũng đã nghĩ thông suốt, Dương gia không còn đứng về phía hắn nữa, trong lòng sinh ra oán hận.
Tam muội sau khi trở về Dương phủ, lặng lẽ không một tiếng động vào viện của ta.
Ta đang lật sách, thấy nàng cẩn thận thò đầu vào, ta vẫy tay với nàng:
“Vào ngồi đi.”
Nàng vẫn có chút sợ ta, do dự một lát mới chậm rãi mở miệng:
“Tỷ để muội tra chuyện muội đã tra được rồi.”
“Là Vinh phi.”
Ta nhắm mắt lại rồi nhanh chóng mở ra:
“Quả nhiên là nàng ta.”
Kiếp trước khi linh hồn ta phiêu bạt đã phát hiện ra có chỗ nào đó không đúng, Lương Vũ sao lại vô duyên vô cớ lọt vào mắt hoàng hậu, được nhận làm con gái.