Trọng Sinh Ta Phò Tá Tam Hoàng Tử Lên Ngôi - Chương 1
01.
Sau khi ta chết, hồn phách ta bay đến hoàng cung.
Công chúa đang nằm trong lòng thái tử khóc nức nở:
“Ca ca biết đấy, muội vẫn luôn thẳng tính, có gì nói nấy, không giống như những tiểu thư khuê các kia toàn quanh co lòng vòng.”
“Muội cũng chỉ nghe nói nàng bị bắt cóc, nên tốt bụng hỏi thăm một câu, ai ngờ nàng lại nghĩ ngợi nhiều như vậy, còn lấy cái chết để chứng minh, khiến muội bị người ta chỉ trích.”
“Giờ thì hay rồi, bọn họ đều nói bóng nói gió rằng muội bức tử Dương Vãn Khanh, nói muội là công chúa ỷ thế hiếp người. Hu hu…”
Thái tử giống như là cực kì đau lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng:
“A Vũ ngoan, đừng khóc nữa.”
“Dương gia nữ thật đáng ghét, tự mình chết thì cũng thôi, còn khiến muội muội của ta vì nàng mà phải chịu ấm ức.”
“Đáng tiếc là mẫu hậu còn thấy nàng ta tốt, nhất quyết muốn cô cưới nàng ta làm Thái Tử Phi.”
Công chúa khóc càng to hơn:
“Mẫu hậu sớm đã định hôn cho ca ca với Dương gia nữ, nói rằng có sự giúp đỡ của Dương gia thì ca ca nhất định sẽ thuận lợi trở thành thái tử. Hu hu… Mẫu hậu cũng không nghĩ xem, ca ca có thể trở thành thái tử có liên quan gì đến Dương gia, rõ ràng là do ca ca có bản lĩnh.”
Thái tử có vẻ hơi cứng đờ nhưng nhanh chóng cười trấn an nàng:
“Muội Muội ngoan, hiện giờ người cũng đã chết rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, vài ngày nữa ta sẽ mang muội xuất cung giải sầu một chút.”
“Thật sao? Ca ca quá tốt rồi.”
Cuối cùng công chúa cũng ngẩng đôi mắt đỏ hoe lên, nín khóc mỉm cười.
Ta tức đến nỗi linh hồn cũng run rẩy, nhìn cặp đôi huynh muội có mối quan hệ khác thường này, ta chỉ muốn bóp chết bọn họ.
Nhưng khi đưa tay ra, lại chẳng làm được gì.
02.
Ta và thái tử từ nhỏ đã có hôn ước, đây là do hoàng hậu nương nương đích thân định trước mặt thánh thượng.
Vì vậy, ta luôn tuân thủ quy củ, hành sự cẩn thận từng li từng tí.
Nhưng trước hôn lễ vẫn xảy ra chuyện, ta bị giặc bắt cóc.
Mặc dù đã bình an trở về nhưng danh tiếng vẫn bị tổn hại, cha mẹ ta đành phải đè chuyện này xuống.
Công chúa đột nhiên hỏi ta là điều ta không ngờ tới.
Chuyện này giấu kín như bưng, ngay cả thái tử cũng không biết, công chúa làm sao biết được?
Sau đó ta nghĩ đến một khả năng, bọn giặc đó có liên quan đến công chúa.
Nhưng ta không hiểu, tại sao nàng lại muốn đối phó với ta?
Giờ nhìn thấy hai người ôm nhau, ta đã hiểu.
Hóa ra nàng ta từ đầu đến cuối đều nhắm vào ta.
Một kế không thành lại sinh một kế, không giết được ta thì phải hủy hoại danh tiếng của ta, cho đến khi ta không thể gả cho thái tử ca ca của nàng được mới thôi.
Nhưng tại sao chứ?
Trò chơi tình cảm của họ, tại sao lại phải dùng mạng ta để đền?
3.
Ngày ta trọng sinh trở về, Thu Thủy vừa mới đưa đến thiếp mời của công chúa.
Công chúa Triều Dương thích náo nhiệt, thường thiết yến mời các quý nữ trong kinh thành.
Cho nên kiếp trước khi thiếp mời được đưa đến, ta không để tâm lắm, ta là Thái tử phi tương lai, dù sao cũng phải nể mặt công chúa.
Dù sắp đại hôn, ta cũng không muốn trái ý nàng.
Lần nữa cầm tấm thiếp mời này, ta vuốt ve nét chữ trên đó, mỉm cười với Thu Thủy:
“Đi đến Tứ Bình Hạng, giúp ta tìm một cô nương tên Quỳnh Hoa.”
Lương Vũ không phải công chúa thật, đây là điều sau khi ta chết mới biết được.
Năm đó công chúa đi lạc bên ngoài cung, công chúa mà họ tìm về không phải huyết mạch hoàng gia thực sự, Quỳnh Hoa lưu lạc trong dân gian mới là công chúa thật.
Lần thiết yến này, ta muốn tặng nàng một món quà lớn.
Không lâu sau, nha hoàn đến báo, nói rằng tam tiểu thư đến.
Tam muội là con thứ, cũng là người nhút nhát nhất trong số các tỷ muội, ta vẫn luôn thương tiếc nàng đôi phần.
Nàng giống như kiếp trước, cẩn thận từng li từng tí đến gần ta:
“Tỷ tỷ, lần này công chúa mở tiệc, có thể dẫn muội đi không?”
Kiếp trước ta đã dẫn nàng đi, cho nên mới khiến nàng có cơ hội sau khi công chúa nói ta bị bắt cóc thì ra sức loan truyền chuyện ta thất thân.
Lúc đó nàng hoảng hốt hét lớn:
“Không phải như vậy, tỷ tỷ không thất thân, tỷ tỷ không trao thân cho bọn cường đạo, tỷ tỷ chỉ là quần áo rách nát một chút, tỷ tỷ vẫn có thể làm Thái tử phi…”
Nàng càng hét càng gấp gáp, như sắp khóc đến nơi, dáng vẻ hoảng loạn đó, thậm chí còn sợ hãi hơn cả ta là người trong cuộc.
Nhưng trong mắt người khác, hành động của nàng chỉ là muốn che giấu sự thật, càng khiến người ngoài tin chắc chuyện này.
Nếu thật sự không có chuyện gì, tại sao tiểu thư nhà họ lại có thể hoảng loạn như vậy?
Bọn hắn đề nghị ta phải nghiệm thân.
Thái tử ánh mắt tối sầm:
“Vãn Khanh, nếu nàng thật sự còn trong trắng, cô nhất định sẽ cưới nàng.”
“Nhưng nàng bị bắt cóc, thanh danh đã hỏng, chỉ sợ chỉ có thể làm trắc phi.”
Hoàng hậu nương nương ngồi trên đài không nói một lời, một đám tiểu thư khuê các hoặc cười hoặc thương hại nhìn ta.
Ta bị đẩy vào thế khó xử.
Tiểu thư khuê các bị nghiệm thân trước mặt mọi người, vốn dĩ đã là một sự sỉ nhục. Ta còn mặt mũi nào để gặp người, còn mặt mũi nào để làm Thái tử phi?
Ta mơ mơ màng màng chưa kịp nghĩ thông suốt, tam muội khóc lóc thảm thiết kéo ta định đi:
“Không nghiệm thân, tại sao lại muốn nghiệm thân tỷ tỷ của ta?”
“Con gái nhà họ Dương chúng ta, không chịu sự sỉ nhục của các người…”
“Đã nói tỷ tỷ vẫn ổn rồi, tại sao các người cứ phải ép chúng ta?”
Trở về nhà họ Dương, ta mới nhận ra không ổn, lúc này tin đồn Dương gia nữ thất thân trước hôn lễ đã dần lan truyền.
Chưa đầy hai ngày, bắt đầu truyền khắp thiên hạ.
Hôn sự bị hoãn lại, ngay cả thánh thượng cũng đích thân hỏi đến chuyện này. ==Đọc bản dịch chính chủ tại web metruyen.net.vn==
Cha ta sau khi chầu triều về liền sai người bắt ta.
Ông đau lòng đến cực điểm: “Khanh nhi, không phải cha không bảo vệ con, bây giờ cả thiên hạ đều biết con gái nhà họ Dương chúng ta bị giặc bắt mất trinh tiết, con hãy coi như vì các muội muội của con, tự mình kết thúc đi.”
“Chỉ có như vậy mới có thể chứng minh sự trong sạch của con, chứng minh khí tiết của nữ nhi Dương gia chúng ta.”
Ta bị ném xuống ao sống sờ sờ chết đuối.
Rất nhanh, tin tức Dương gia trưởng nữ nhảy sông tự vẫn để chứng minh sự trong sạch đã truyền khắp thiên hạ.
Sau khi ta chết, có người bắt đầu thương tiếc, đều lấy cái chết để tự chứng minh, sợ rằng thật sự không có chuyện gì, đáng thương cho một mạng người.
Ngay cả công chúa là người đầu tiên nhắc đến chuyện này, cũng vì cái chết của ta mà trở thành đầu đề cho câu chuyện.
Để bù đắp nỗi đau mất nữ nhi của Dương gia, thánh thượng hạ chỉ cho tam muội gả cho Thái tử làm trắc phi.
Khi hồn phách tiêu tan, muội muội tốt của ta đang mặc một thân màu hồng, gả vào Đông cung.
“Tỷ tỷ, công chúa mở tiệc, có thể dẫn muội đi không?”
Thấy ta không nói gì, nàng cẩn thận nhìn sắc mặt ta, lại hỏi thêm một lần.
Ta hoàn hồn, như thường lệ cong môi cười cười, chỉ là nụ cười đó không chạm đến đáy mắt.
“Tất nhiên là được.”
Chỉ là lần này, sợ rằng không thể như ý nàng được rồi.
04.
Tiệc thưởng hoa đúng hẹn mà đến, công chúa thấy ta thì mừng rỡ ra mặt, thân thiết nắm lấy tay ta:
“Dương tỷ tỷ, tỷ đến rồi.”
Mọi người đều nói, công chúa Triều Dương là người thân dân nhất.
Mỗi lần gặp người đều không ra vẻ, gặp người hợp ý thì càng gọi tỷ tỷ không ngớt.
Hơn nữa tính tình công chúa lại ngây thơ, đơn thuần, hầu như tất cả các tiểu thư khuê các đều nguyện ý ở chung với nàng.
Mọi người hàn huyên một lúc lâu, cho đến khi hoàng hậu cùng Thái tử xuất hiện.
Công chúa vẫn luôn ” Khanh khách.” cười không ngừng như thể không nhìn thấy họ, đột nhiên lo lắng quan tâm nhìn ta:
“Nghe nói Dương tỷ tỷ bị giặc bắt làm bị thương thân thể, giờ đã khỏe hơn chưa?”
Ta cười lạnh trong lòng nhưng trên mặt lại vô cùng kinh ngạc:
“Công chúa nghe tin từ đâu vậy? Người bị giặc bắt rõ ràng là tam muội mà?”
Vừa quay đầu lại, thấy khuôn mặt tái nhợt của tam muội, cùng vẻ mặt khó tin của công chúa Triều Dương.
“Không phải như vậy.”
Tam muội bất lực lắc đầu, để ý thấy ánh mắt của nhóm quý nữ nhìn nàng bắt đầu khác thường, nàng hoảng loạn vô cùng, đột nhiên kéo lấy cánh tay ta:
“Tỷ tỷ, không phải muội mà? Tại sao tỷ lại vu oan cho muội? Người bị giặc bắt rõ ràng là tỷ mà.”
Nàng liều mạng lắc tay áo ta, khóc lóc thảm thiết:
“Tỷ tỷ, muội chỉ là một thứ nữ hèn mọn, nếu mất đi danh tiếng, muội sẽ mất mạng. Tỷ không thể đẩy lên người muội được.”
Ta nheo mắt lại, nhanh chóng hất tay nàng ra, giọng nói tức giận:
“Làm càn, ta thấy muội trở về phủ sau tâm trạng không tốt nên cố ý dẫn muội ra ngoài giải sầu, muội thế mà dám đẩy họa này lên người đích tỷ, chẳng lẽ là do ta ngày thường đối xử với muội quá tốt sao?”
Thấy nàng ngây người, ta tiếp tục cười lạnh:
“Nếu muội còn cố tình gây sự, không bằng cứ gọi người trong phủ đến, hỏi một chút xem rốt cuộc là ai bị bắt cóc?”
Ta dám khẳng định, giữa Thái tử phi tương lai và một thứ nữ bình thường, bọn họ nhất định sẽ không chút do dự mà chọn ta.
Nàng cũng hiểu rõ Hầu phủ sẽ chọn ai, từ từ mềm nhũn người bắt đầu tuyệt vọng nhưng khoảnh khắc ngã xuống đột nhiên mắt lại sáng lên, như nhớ ra điều gì nhanh chóng chạy đến chỗ công chúa, ánh mắt đầy hy vọng:
“Công chúa, người hẳn phải biết chứ, người có thể chứng minh người bị bắt cóc không phải ta, mà là tỷ ấy đúng không?”
“Công chúa có thể làm chứng cho ta đúng không?”
Nàng nhìn chằm chằm vào người trước mặt, như nhìn vào cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Nhìn kỹ, trong ánh mắt ẩn ẩn có vài phần thâm ý.
Công chúa Triều Dương hiển nhiên cũng chú ý tới, nàng suy tư một lát, quay đầu lại đối với ta che miệng cười, một vẻ ngây thơ:
“Dương tỷ tỷ xuất thân tôn quý, phủ đệ tự nhiên là hướng về tỷ tỷ.”
Ta nhếch môi:
“Vậy ý của công chúa điện hạ, không phải nàng thì chính là ta?”
Không đợi nàng trả lời, ta cũng nháy mắt đùa:
“Ta biết công chúa lương thiện, không nỡ nhìn người khác khóc. Nhưng chuyện này, không thể làm giả được. Chuyện tai họa này, trong nhà vốn muốn thay tam muội che giấu nhưng không ngờ công chúa lại thông tin nhanh nhạy như vậy, thế mà lại hỏi trước mặt mọi người, còn nhận nhầm người, không biết là kẻ nào có dụng ý khác đã dụ dỗ công chúa?”
Mặt nàng lúc xanh lúc trắng, một lúc lâu sau mới oán hận lên tiếng: