Trọng Sinh Làm Nữ Đế - Chương 3
12
Lúc này, một giọng nói trầm thấp và vô cùng từ tính vang lên ngoài cửa.
“Nhị công chúa quả là hóm hỉnh.”
Ta ngẩng đầu nhìn.
Thẩm Tư Cảnh đứng ngoài cửa, cười rất thoải mái.
Trong lòng ta thắt lại.
Đồng minh đã đến.
Dân gian từ lâu đã đồn rằng, Thẩm Tư Cảnh không chỉ là một vị thái tử quang minh lỗi lạc mà còn văn võ song toàn, đúng là phong thái của một quân tử ôn nhu như ngọc.
Kiếp trước, sau khi ta thành thân với hắn, danh tiếng của hắn càng vang dội.
Nói cái gì cũng có.
Nói hắn ái thê sâu đậm, thần tiên quyến lữ, đế hậu ân ái, mẫu mực của nam tử ……
Ta cũng tưởng hắn là người như vậy.
Nhưng, mọi người đều bị vẻ bề ngoài của hắn lừa gạt.
Đóng cửa cung lại, hắn sẽ ôm eo của nam sủng, để chúng hôn hít, sờ mó.
Đối với những lời đồn đại trong dân gian, hắn càng khinh thường: “Lũ sâu kiến ngu muội ở tầng lớp thấp kém, trong đầu chỉ toàn những thứ ngây thơ, ngu ngốc.”
Lần đầu tiên ta thấy một người nam nhân chơi bời phóng túng đến vậy.
Thỉnh thoảng hắn hứng lên còn đề nghị với ta: “Không biết hoàng hậu có hứng thú chơi trò Nhị vương nhất hậu không?”
Nếu ta không đồng ý, đêm đó chắc chắn sẽ bị hắn hành hạ đến không ra hình người.
Thậm chí có lúc, hắn còn gọi thêm một số người, nhìn họ giao hoan với ta.
Sau khi xong việc, hắn ôm ta vào lòng, trong mắt đầy vẻ điên cuồng bệnh hoạn: “Hoàng hậu bây giờ được người ta yêu thương như vậy khiến trẫm rất phấn khích. Hoàng hậu, chúng ta sớm sinh một đứa con đi nhé? Trẫm còn một số trò muốn thực hiện…”
Vì vậy, hắn hạ thuốc làm tan công lực của ta, khiến ta buồn ngủ, biến ta thành công cụ để hắn đùa bỡn.
Kiếp trước, mọi người đều nói ta chết bởi ngoài ý muốn.
Nhưng thực ra, ta chết trên giường của hắn, bị hắn hành hạ đến chết.
Ta cũng từng nghĩ mình là hoàng hậu tôn quý nhất.
Kết quả kiếp trước, ta còn không bằng một ca kỹ hèn mọn.
Ngày đó ở dưới điện, ta vốn định giết hắn.
Nhưng nghĩ lại, kiếp này nếu ta muốn mở lại một bàn cờ mới thì Yến quốc chính là một quân cờ không thể thiếu của ta.
Hắn vẫn còn giá trị lợi dụng.
Vì vậy ta mới nhịn.
Nghĩ đến đây, ta đè nén sự ghê tởm trong lòng, cười dịu dàng với hắn: “Thái tử điện hạ của Yến quốc quả thực tuấn tú, ôn nhu như ngọc.”
13
Trần Hy Nguyệt nhìn thấy trong mắt.
Kiếp trước nàng đã nghe nói Thẩm Tư Cảnh si mê ta như điếu đổ.
Có chuyện cũ trước mắt, nàng rất sợ Thẩm Tư Cảnh lại yêu ta lần nữa.
Vì vậy nàng không màng đến việc gây khó dễ cho ta nữa, vội vàng đi ra ngoài, muốn kéo hắn rời đi: “Cảnh ca ca, hôm nay Nguyệt nhi học được một khúc nhạc mới, về đàn cho chàng nghe nhé?”
Thẩm Tư Cảnh qua loa với nàng nhưng mắt vẫn dán chặt vào ta.
Trần Hy Nguyệt thì thầm bên tai hắn điều gì đó.
Hắn cười thoải mái.
Sau đó mặc cho nàng kéo đi nhưng ánh mắt vẫn giao nhau với ta.
Ta nhịn sự buồn nôn, cười đáp lại hắn.
Không vội.
Con chó này sớm muộn gì cũng sẽ đến tìm ta.
14
Đêm đó.
Lý Bình trèo tường vào, đến trước cửa sổ của ta, ẩn trên xà nhà.
“Chủ tử.”
Ta ngồi trước cửa sổ, cầm kéo tỉa một chậu san hô đào xanh, như thể đang nói chuyện với không khí.
“Thế nào? Người đã cứu được chưa?”
Lý Bình bình tĩnh nói: “Rồi ạ. Đúng như chủ tử nói, quả thực có người muốn đầu độc Triệu Yến. Người này không muốn mạng của hắn nhưng muốn một chân của hắn.”
Ta cười nói: “Trần Chính Thanh cũng chỉ có chút thủ đoạn này thôi, chuyện qua cầu rút ván hắn đã làm không ít.
“Hơn nữa, nữ nhi của hắn nhiều như vậy, không tốn tiền. Cứ tùy tiện ban cho Triệu Yến một đứa, vừa có thể làm giảm bớt sự sắc bén của hắn, vừa có thể có được danh tiếng, sao lại không làm.”
Lý Bình cung kính nói: “Chủ tử nói đúng. Bây giờ chúng ta phải làm gì?”
Ta cắt một nhánh lá nổi bật nhất, ném ra ngoài cửa sổ.
“Nói cho hắn biết sự thật, người muốn hại hắn là Trần Chính Thanh.
“Nếu hắn chọn nghe theo, ta sẽ gả qua đó, giết hắn rồi đoạt binh quyền của hắn.
“Nếu hắn quyết định không nghe theo, ngươi hãy nói với hắn như thế này…”
Lý Bình tiến lại gần, ta kể hết cho hắn nghe kế hoạch liên quan đến Triệu Yến.
Nghe xong, hắn chắp tay chào rồi biến mất trong màn đêm.
Lý Bình là thuộc hạ của ta.
Trên chiến trường, ta đã cứu hắn ba lần.
Từ đó, hắn trung thành với ta đến chết.
Trước đây, hắn là người đầu tiên ngoài mẫu hậu biết ta là nữ nhi, cũng là người đầu tiên nguyện theo ta vào sinh ra tử.
Còn ta coi trọng hắn là vì hắn không phải là loại người chỉ biết nghĩ đến chuyện nam nữ.
Nam nhân bình thường khi nhìn thấy nữ nhân, điều đầu tiên nghĩ đến trong lòng là có thể lên giường với nàng ta hay không.
Nhưng hắn thì không.
Hắn biết ta là nữ nhi nhưng không có phản ứng gì.
Hắn nguyện theo ta là vì ta mới mười bảy tuổi đã có thể gánh vác trọng trách, thống lĩnh năm mươi vạn đại quân nên hắn kính trọng ta.
Hắn giống ta, không quan trọng giới tính, chỉ quan trọng năng lực.
Điều này giúp ta tránh được rất nhiều phiền phức.
15
Trong thời gian chờ tin tức của Triệu Yến, quả nhiên Thẩm Tư Cảnh đã ra tay với ta.
Lúc đầu, hắn mua chuộc cung nữ trong cung ta để truyền tin cho ta.
Từ một tờ giấy nhỏ, một lá thư dài đến một số vật phẩm tự cho là dụng tâm, rồi cuối cùng là thiệp bái kiến quang minh chính đại.
Ta đều nhận hết nhưng không trả lời.
Sau đó, hắn xúi giục Trần Hy Nguyệt đến cung thăm ta, tạo cơ hội ở riêng với ta, đè ta vào tường thì thầm bên tai ta.
Ta đè nén thôi thúc muốn giết chết hắn, không từ chối cũng không chấp nhận.
Có lẽ thái độ không mặn không nhạt của ta khiến hắn nản lòng, hắn cuối cùng cũng im hơi lặng tiếng vài ngày.
Kiếp trước làm phu thê với hắn nhiều năm, ta hiểu rõ bản tính của hắn.
Người này, nếu không có được thứ mình muốn thì chắc chắn sẽ không cam tâm.
Càng bỏ ra nhiều cho ta thì càng muốn có được sự đáp lại của ta.
Hơn nữa, ngày trở về Yến quốc đã cận kề, hắn sốt ruột hơn ta.
Ta chỉ cần chờ, chờ hắn chủ động ngồi xuống nói chuyện với ta.
Ván này, ta là thợ săn, hắn là con mồi.
Mồi nhử là gì?
Tất nhiên là lòng háo sắc và ham muốn chinh phục ta của hắn.
Hắn có thể dùng nhan sắc của mình để mê hoặc Trần Hy Nguyệt, đạt được mục đích củng cố ngôi thái tử.
Ta lợi dụng nhan sắc của mình để mê hoặc hắn thì có gì không được?
Nếu hắn không háo sắc thì sao có thể mắc câu của ta?
Muốn trách thì trách chính hắn.
16
Lại một đêm nữa.
Ta ngồi trong lầu các, bày hai tách trà, một mình nhâm nhi.
Những thái giám cung nữ trong phạm vi mười mét đã bị ta đuổi đi từ lâu.
Không lâu sau.
Quả nhiên Thẩm Tư Cảnh mặc đồ đêm trèo lên tường cung của ta.
Hắn nhìn tách trà, liền nhảy xuống, tự nhiên ngồi xuống đối diện ta.
Lúc này, hắn ẩn trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào ta.
Ta giả vờ không nhìn thấy.
Hắn cũng không tức giận, thoải mái cầm tách trà lên uống một ngụm.
Ta mới giả vờ tức giận: “Thái tử Yến quốc chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao? Không sợ ta hạ độc vào trà?”
Thẩm Tư Cảnh cười nhẹ: “Nếu mỹ nhân muốn ta chết thì thái tử ta sẽ chết. Không còn cách nào khác, ai bảo thái tử ta thích nàng.”
Ta đặt tách trà xuống, từ từ vào thẳng vấn đề: “Lần đầu thái tử gặp ta, cảm giác của thái tử đối với ta là gì?”
Câu hỏi này đúng là sở trường của hắn.
Thế là hắn tự rót cho mình một chén, ánh mắt sáng quắc: “Thiên thu vô tuyệt sắc, đẹp mắt là giai nhân. Dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, khiến thiên hạ kinh ngạc.”
Ta nhìn về phía trăng khuyết trên bầu trời, khẽ mở miệng: “Phải không? Nhưng lần đầu ta gặp thái tử, trong lòng ta nghĩ đến lại là thái tử có đủ tư cách làm đồng minh của ta hay không.”
Thẩm Tư Cảnh cười phóng túng: “Đồng minh? Sao không phải là phu quân?”
Ta không tiếp lời trêu chọc của hắn, ngược lại nói sang chuyện khác.
“Khi ta mười hai tuổi, tộc Tiên Vu tập kích vào ban đêm, một phó tướng thân thủ nhanh nhẹn đã đánh cắp bản đồ bố trận của chúng ta.
“Bản đồ bố trận bị đánh cắp, nghĩa là mọi kế hoạch đều đổ bể, chúng ta phải tốn công sức để triển khai lại. Nhưng hắn ở cách xa trăm mét, mọi người đều không làm gì được hắn. Thái tử có biết kết quả cuối cùng như thế nào không?”
Thẩm Tư Cảnh rõ ràng không có tâm trạng nói chuyện với nữ tử về những chủ đề này, hắn không nói gì.
Ta tự mình tiếp tục nói: “Lấy lại được rồi. Ta đuổi theo hắn năm dặm, cuối cùng hắn chết dưới thiện xạ của ta.
“Từ nhỏ, ta đã luyện tập kim cương thiết cốt, học cách trị quốc bình thiên hạ, nhìn thấy thảo nguyên rộng lớn, trong lòng chứa đựng non sông tươi đẹp. Ta vốn cũng là chúa tể một phương. Không khác gì thái tử.
“Cho nên nếu muốn dùng địa vị hư vô mờ mịt để trói buộc ta vào hậu viện của người nam nhân nào đó, ta sẽ dùng nắm đấm của mình để nói với hắn rằng, cả đời này đều không thể.
“Nhưng nếu thái tử có hứng thú cùng ta chia đôi thiên hạ, vậy thì bản cung sẽ nhận người đồng minh này. Thế nào?”
Thẩm Tư Cảnh cũng không uống trà nữa, cứ thế nhìn chằm chằm ta.
Còn ta thì bình thản chỉ vào tách trà trước mặt, chậm rãi lắc lá trà trong cốc, không ngừng quấy đục, lại quấy đục.
Một lúc lâu.
Hắn đột nhiên bật cười.
“Bản thái tử chỉ cần tuần tự từng bước, chờ lão già nhà ta chết đi, tự nhiên có thể đăng cơ. Tại sao phải liên thủ với nàng?”
Ta gắp lá trà cũ trong cốc ra, thay lá trà mới, lại dùng nước sôi pha thêm một lần nữa, đưa đến trước mặt hắn.
“Bởi vì, ngài cũng chỉ là một kẻ đáng thương cần phải liên hôn mới có thể củng cố địa vị.
“Xung quanh toàn là sói, người giúp đỡ thì chẳng có mấy.
“Còn ta, từng là một tướng soái có khả năng thống lĩnh năm mươi vạn quân.
“Nói về hành quân đánh trận, ngài không bằng ta.”