Trọng Sinh Cùng Đích Tỷ Lập Lên Triều Đại Mới - Chương 4
Sứ thần Khương Quốc tức đỏ cả mắt: “Ngươi!”
“Đủ rồi!”
Tiêu Lâm quát: “Dung quý phi, trước mặt trẫm không được phép ngươi làm càn như vậy!”
Lúc này.
Thị vệ mang đao áp giải hai tiểu cung nữ vẻ mặt hoảng sợ lên.
“Bẩm báo thánh thượng, thần vừa tuần tra, phát hiện hai người khả nghi ở ngự hoa viên.”
Tiêu Lâm còn chưa lên tiếng.
Sứ thần Khương Quốc đã tiến lên trước một bước: “Nói! Là ai sai các ngươi hãm hại Khương phi nương nương!?”
Hai tiểu cung nữ run rẩy liên tục dập đầu: “Nô tỳ không biết, nô tỳ không biết gì cả, nô tỳ chỉ đi dạo ở ngự hoa viên, liền bị thị vệ đại nhân bắt đến đây.”
Một lọ sứ nhỏ từ trong vạt áo của tiểu cung nữ trượt ra ngay tại chỗ.
Thị vệ mang đao tiến lên một bước nhặt lên: “Đừng muốn giảo biện!”
“Bệ hạ, hai nha đầu này vừa rồi đào một cái hố nhỏ ở ngự hoa viên, chắc chắn là muốn chôn giấu tang vật này!”
Tiêu Lâm ra hiệu cho thái y bên cạnh, ý bảo thái y kiểm tra.
Thái y nhận lấy lọ sứ từ tay thị vệ, mở ra ngửi ngửi, sắc mặt nghiêm lại: “Bệ hạ, trong lọ sứ này đựng hoa hòe không nghi ngờ gì nữa!”
“Nói! Là ai sai khiến hai người các ngươi!” Sứ thần Khương Quốc lớn tiếng chất vấn.
Tiểu cung nữ quỳ trên mặt đất run rẩy không dám nói.
Tiêu Lâm trầm giọng ra lệnh: “Kéo ra ngoài, đánh chết.”
Sắc mặt tiểu cung nữ lập tức tái nhợt, chúng nhìn ta và đích tỷ một cái.
“Là, là quý phi nương nương và Thục phi nương nương!”
10.
“Khá lắm thật là một nữ nhân thâm độc hiểm ác!”
Sứ thần Khương Quốc nắm chặt tay: “Bệ hạ Đại Ngụy, xin hãy giam hai người đàn bà này vào lãnh cung nghiêm trị!”
Tiêu Lâm mặt đen như mực, giọng nói cũng nhuốm đầy tức giận:
“Dung Chiêu, Dung Khê, các ngươi còn gì để nói? Mưu hại hoàng tự, chính là tội chết.”
Ta vẫn luôn im lặng mở miệng:
“Bệ hạ, hôm nay là Cung yến, lại mời sứ thần Khương Quốc đến, thần thiếp và tỷ tỷ dù có ghen tị đến mấy cũng không thể ra tay trong một trường hợp như thế này, nhất định là có người cố ý vu oan, xin bệ hạ sáng suốt.”
Đích tỷ cười lạnh: “Thần thiếp khinh thường làm loại chuyện tiểu nhân đê tiện này!”
Tiêu Lâm ánh mắt tối sầm lại, sát khí lóe lên.
“Truyền chỉ của trẫm, quý phi Dung thị, Thục phi mưu hại hoàng tự…”
“Bệ hạ khoan đã!”
Người đến cắt ngang lời Tiêu Lâm.
Chỉ thấy Lý quý phi vốn đang bị cấm túc dẫn cung nữ đi đến.
“Lý quý phi, trẫm nhớ kỹ đã hạ lệnh cấm túc ngươi, không có ý chỉ của trẫm, quý phi sao lại xuất hiện ở đây?”
Lý quý phi phúc thân: “Thần thiếp có tội, chỉ là chuyện trước mắt liên quan đến tình hữu nghị giữa Đại Ngụy và Khương Quốc, còn xin bệ hạ thứ lỗi.”
Sau đó Lý quý phi ra hiệu: “Đưa người lên.”
Một tiểu cung nữ bị trói năm hoa đại trói giải vào điện.
Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, đồng tử Tiêu Lâm co lại, ánh mắt trong nháy mắt trở nên âm u.
Lý quý phi nói: “Bệ hạ, tiểu cung nữ này vừa rồi lén lút ở gần Phúc Nghi cung của thần thiếp, tối nay lại đụng phải Cẩm Y vệ đến lục soát, thần thiếp biết Cung yến đã xảy ra chuyện, thế nên, thà bắt nhầm còn hơn bỏ sót bất kỳ hung thủ nào, vì vậy thần thiếp đã liều lĩnh bắt tiểu cung nữ này đến.”
“Lý quý phi nói có lý, bệ hạ phải sáng suốt, không thể làm lạnh lòng phủ Hộ quốc công.”
Vài vị tướng lĩnh dưới trướng Hộ quốc công lần lượt lên tiếng.
Tiêu Lâm: “Tra!”
Ta và đích tỷ trao đổi ánh mắt.
Lần này, Tiêu Lâm sẽ bảo vệ Trầm Ưng như thế nào đây?
Cuối cùng, thái y tìm thấy tàn dư của hoa hòe trong ống tay áo của Trầm Ưng.
Trầm Ưng rơi lệ, bất kể tra tấn thế nào cũng không chịu nói.
Đích tỷ cười đề nghị: ” nha hoàn này dám hạ độc Khương phi để vu oan cho thần thiếp và Thục phi, người đứng sau chắc hẳn cũng là người tai to mặt lớn, đã không chịu khai, bệ hạ giao nha hoàn này cho thần thiếp tra tấn thì như thế nào? Thần thiếp nhất định sẽ tìm ra người đứng sau để trả lời cho bệ hạ và Khương Quốc.”
Thấy sự việc phát triển ngoài tầm kiểm soát, Tiêu Lâm mặt lạnh không biết đang nghĩ gì.
Sứ thần nước Khương Quốc lúc này cũng im lặng không lên tiếng.
Nhìn cảnh tượng kỳ quái này, thật sự rất thú vị.
“Chỉ là một nha hoàn thôi, đã không chịu khai, vậy thì kéo ra ngoài đánh chết, bệ hạ cho rằng thế nào?”
Lý quý phi nói.
Tiêu Lâm bị ép đến mức ánh mắt tối sầm, hắn hít sâu một hơi: “Chuyện này nhất định có ẩn tình, nha hoàn này trẫm sẽ tự mình tra khảo.”
Đích tỷ đương nhiên không cho Tiêu Lâm cơ hội: “Bệ hạ chẳng lẽ đang bao che cho nha hoàn này!?”
“Con tiện nhân này dám công khai khiêu khích quan hệ giữa Đại Ngụy và Khương Quốc, xin bệ hạ hạ lệnh nghiêm trị!”
Vài vị đại thần lần lượt tiến lên can gián.
Tiêu Lâm nhìn chúng ta bằng ánh mắt như một con rắn độc thâm hiểm.
Cuối cùng hắn chỉ có thể nghiến răng ra lệnh: “Đưa nha hoàn này xuống đánh năm mươi đại bản, sau đó giam vào ngục tối do trẫm đích thân tra khảo!”
11.
“Chủ tử, nghe nói tiểu cung nữ kia bị đánh mấy chục bản, phía dưới đã thấy đỏ.”
“Ồ?”
Ta cười đầy hứng thú: “Có biết tiểu cung nữ kia đã tư thông với ai không?”
Thanh Chi lắc đầu: “Nô tỳ chưa từng nghe nói, chỉ nghe nói cung nữ kia ở trong ngục tối không biết vì sao lại biến mất.”
“Những người hầu trong cung đều đồn là bị gian phu của nàng ta bắt cóc, nghe nói gian phu kia là một đại hiệp võ công cao cường.”
Đại hiệp cái gì chứ.
Đó là Hoàng Đế bệ hạ anh minh thần võ của chúng ta nha.
Ta lấy quả nho mà Thanh Chi đưa cho vào miệng, ngọt!
“Sứ thần Khương Quốc không gây áp lực cho bệ hạ sao?”
“Không hề, nói ra cũng lạ, sáng nay sứ thần Khương Quốc đã vội vã lên đường trở về, chuyện Khương phi sảy thai như chưa từng xảy ra.”
“Dưỡng Tâm điện bên kia thế nào, có tin tức gì truyền đến không?”
Thanh Chi nói: “Bệ hạ hai ngày liền không lên triều, nói là bệnh, hôm nay triệu vài vị nương nương đến hầu bệnh, kết quả không biết mấy vị nương nương đã chọc giận thánh thượng thế nào, toàn bộ đều bị đánh vào lãnh cung.”
Ta nghe chuyện này, trong lòng thầm mắng.
Còn có thể là vì nguyên nhân gì, mấy vị kia chẳng qua chỉ là bị Tiêu Lâm trút giận mà thôi.
Tiêu Lâm ngã bệnh.
Hôm nay ta lại nhận được thư của đích tỷ và Lý quý phi.
Đã đến lúc thu lưới.
Ta dặn Thanh Chi:
“Múc canh đã nấu xong ra, tiện thể sai người đến Khánh Hoa cung và Phúc Nghi cung báo tin, tối nay chúng ta đến Dưỡng Tâm điện hầu bệnh.”
Ban đêm.
Dưỡng Tâm điện đèn đuốc sáng trưng.
Còn chưa bước vào điện, đã nghe thấy tiếng gầm thét của Tiêu Lâm, tiếp đó là tiếng đồ sứ va chạm với mặt đất vỡ tan, còn có tiếng nức nở của phi tần.
Ta bưng bát canh sâm, liếc mắt nhìn đích tỷ, sau đó ngầm hiểu mà khạc một ngụm vào bát.
Tên cẩu Hoàng Đế, ngươi sắp chết đến nơi rồi.
Vừa bước chân vào điện.
Một cái nắp bát bay đến chân ta, ta bình thản đi tới.
Lúc này trong điện đen nghịt quỳ không ít phi tần và đại thần.
Cả khuôn mặt Tiêu Lâm nổi đầy gân xanh.
Hắn vặn vẹo gào thét, miệng lẩm bẩm không rõ: “Lũ tiện nhân, là các ngươi, là các ngươi tiện nhân này hạ độc trẫm!”
“Người đâu! Kéo hết lũ tiện nhân này ra ngoài chém!”
“Trẫm là thiên tử, trẫm chém chết hết các ngươi! Đều chết hết cho trẫm.”
“Thái tử thì sao, các ngươi được phụ hoàng sủng ái thì sao, đều chết hết cho trẫm!”
“Dung thị cũng phải chết! Lý thị! Trương thị! Lũ già khốn kiếp này đều chết hết cho trẫm!”
“Trầm Ưng, Trầm Ưng! Trầm Ưng của trẫm!”
Tiêu Lâm điên cuồng, thế mà lại nói hết những lời trong lòng trước mặt đại thần và phi tần.
Các đại thần từng người từng người mặt mày kinh sợ.
Hóa ra lúc trước thái tử bị ám sát…
Nghĩ đến đây, họ cúi đầu càng thấp, sợ rằng người tiếp theo bị chém đầu chính là mình.