Trọng Sinh Cùng Đích Tỷ Lập Lên Triều Đại Mới - Chương 2
04.
Ta thu lại suy nghĩ, hỏi đích tỷ: “A tỷ trong lòng đã có chủ ý chưa?”
Tên cẩu Hoàng Đế kia lòng nghi ngờ rất nặng, lúc đầu ta và đích tỷ cùng vào cung, phụ huynh ta đương nhiên biết ý đồ của tên cẩu Hoàng Đế kia.
Vì vậy, cứ thuận theo ý của hắn, để hắn buông bỏ đề phòng đối với Quốc công phủ.
Chỉ không ngờ tên cẩu Hoàng Đế kia lại tàn nhẫn như vậy.
Đích tỷ suy nghĩ một lát, nghiêm túc nói: “Chuyện này đợi ta báo cho phụ thân cùng A huynh rồi hãy bàn, ta nghĩ, hắn chỉ muốn đoạt binh quyền trong tay phụ thân mà thôi.”
Nếu như không có trải qua ở kiếp trước, ta cũng sẽ giống đích tỷ, cho rằng tên cẩu Hoàng Đế kia chỉ muốn ép phụ huynh ta giao ra binh quyền.
Nhưng nếu như vậy.
Kiếp trước hắn sẽ không dám ban chết cho ta cùng đích tỷ mới đúng.
Hơn nữa, cả tộc Dung thị còn bị diệt.
Cho nên, ý đồ thực sự của tên cẩu Hoàng Đế kia đã rõ ràng.
“Dung thị không diệt tộc, hắn nhất định sẽ không buông tha.”
“Diệt tộc?”
Đích tỷ sửng sốt, đột nhiên nhìn ta: “Phụ thân cùng A huynh cuối cùng không phải bị lưu đày sao?”
“Không.”
Ta đè thấp giọng run rẩy: “Hôm đó muội và a tỷ cùng chết trong lãnh cung, muội không có lập tức được tái sinh ngay, mà hồn phách vẫn lang thang trên thế gian mấy ngày.”
“Đêm hôm đó, Quốc công phủ bị phát hiện có chứng cứ thông đồng với giặc phản quốc, ngày hôm sau bị chém đầu ở Ngọ môn…”
Nói xong, ta đã rơi lệ đầy mặt.
Cảnh tượng cả phủ Dung gia chết thảm hiện lên trước mắt, như mới ngày hôm qua.
Trái tim ta như bị xé nát.
Cả tộc Dung thị đều là anh hùng, phụ huynh ta lâu dài chinh chiến sa trường, một lòng vì nước, dù có chiến tử cũng không chối từ.
Nhưng đến cuối cùng, lại rơi vào kết cục cả nhà bị chém đầu.
Thật nực cười biết bao?
Đích tỷ nắm chặt nắm đấm, trong mắt tràn ngập hận thù: “Ta muốn giết tên cẩu Hoàng Đế kia!”
Cả tộc Dung thị muốn sống, tên cẩu Hoàng Đế kia nhất định phải chết.
Nhưng có những thứ không phải cứ một đao đâm chết tên cẩu Hoàng Đế kia là giải quyết được, chuyện này còn phải từ từ tính toán.
Trong lòng suy nghĩ muôn vàn, một ý nghĩ chợt lóe lên.
Ta tiến lên nắm tay đích tỷ, cong môi nói:
“Giết chết hắn ta thì quá dễ dàng, không bằng để hắn ta cũng nếm thử mùi vị bị người khác đùa giỡn trong lòng bàn tay.”
05.
Không lâu sau.
Bách quan trên triều đình lấy cớ “Quốc gia không thể không có hậu.” mà yêu cầu tên cẩu Hoàng Đế kia lập hậu.
Trong số các phi tần, ngoài đích tỷ là quý phi này, còn có một vị Lý quý phi.
Lý quý phi xuất thân từ phủ Trấn Nam hầu.
Trấn Nam hầu cũng là một viên mãnh tướng nắm giữ binh quyền của Đại Ngụy, thực lực ngang ngửa với Quốc công.
Trấn Nam hầu và Quốc công, một trấn thủ cửa ngõ phía nam, một trấn thủ địa giới phía bắc, một nam một bắc, chống đỡ cho bách tính Đại Ngụy một bầu trời thái bình.
Nhưng kiếp trước.
Kết cục của Lý quý phi và phủ Trấn Nam hầu cũng không tốt đẹp gì.
Mà lúc này.
Giống như kiếp trước, trong hậu cung bắt đầu lưu truyền ngôi vị Hoàng Hậu sẽ thuộc về ta.
Lý do không có gì khác.
Dù sao thì ngôi vị Hoàng Hậu có khả năng cao nhất là sẽ thuộc về hai họ Dung Lý.
Mà ta tuy chỉ là thứ nữ Dung gia nhưng trong hậu cung này, ta vinh sủng không ngừng, lại không hề kiêu căng tự mãn, xuất thân tướng môn nhưng lại đoan trang kín đáo, là người thích hợp nhất cho ngôi vị Hoàng Hậu.
Ngược lại Dung quý phi và Lý quý phi, đều là những người ương ngạnh.
Thanh Chi vừa xoa vai cho ta, vừa báo cáo chuyện đồn đại trong hậu cung mấy ngày gần đây.
“Nương nương, giờ thì lời đồn này đã truyền khắp hậu cung, không biết ai lại to gan như vậy, dám bàn tán riêng về ngôi vị Hoàng Hậu.”
Ta không khỏi cười lạnh.
Có thể truyền như vậy, ngoài trừ vị kia ra, còn có thể là ai?
Thật là một kế sách một mũi tên trúng hai đích.
Lời đồn này không chỉ có thể khiến ta và đích tỷ tranh đấu với nhau, mà còn có thể gây chia rẽ quan hệ giữa phủ Quốc công và phủ Trấn Nam hầu.
Với tính tình của đích tỷ và Lý quý phi, nhất định sẽ phải đối đầu.
Nhưng kiếp trước chúng ta lại không hề nhận ra chút manh mối nào trong đó, đấu đến mức không thể hòa giải.
06.
Ta bảo Thanh Chi tìm người đáng tin gửi thư cho đích tỷ.
Lại đích thân nấu canh tứ thần, bảo Thanh Chi múc đầy rồi cùng ta đi một chuyến đến ngự thư phòng.
Thanh Chi có chút do dự: “Chủ tử, hiện giờ chúng ta đang được sủng ái, e rằng nên khiêm tốn một chút thì hơn.”
Ta cười nói: “Không sao, bản cung muốn chính là cao điệu.”
Thanh Chi hiểu ý, im lặng.
Tâm tư tỉ mỉ như nàng, sao có thể không nhận ra sự thay đổi của ta gần đây?
Chỉ là Thanh Chi không bao giờ nhiều lời, chỉ đứng bên cạnh ta vào thời khắc quan trọng sẽ lên tiếng nhắc nhở.
Từ Trường Ninh cung đến ngự thư phòng, kiếp trước ta không biết đã đi bao nhiêu lần, mỗi lần đều mang theo tâm tư chân thành và vui mừng.
Nhưng lần này, lòng ta bình tĩnh.
Có thể khiến tâm trạng ta dao động, e rằng chỉ có bát canh tứ thần tự tay ta nấu này.
Trước cửa ngự thư phòng tụ tập không ít phi tần.
Từng người một bên cạnh đều có cung nữ xách hộp thức ăn, đều là đến đưa canh cho tên cẩu Hoàng Đế kia.
Ánh mắt lướt qua, ta liếc thấy đích tỷ đang đứng trước cửa ngự thư phòng cãi nhau với thái giám tổng quản.
Ta tiến lên trực tiếp đi vòng qua đích tỷ, nói với thái giám tổng quản bên cạnh:
“Nghe nói bệ hạ mấy ngày nay vì chuyện triều chính mà phiền muộn, thần thiếp tự tay nấu canh tứ thần, cho bệ hạ bồi bổ tinh khí thần, xin công công bẩm báo một tiếng.”
Thái giám tổng quản còn chưa kịp lên tiếng đáp lại, đích tỷ đã lớn tiếng chế giễu trước.
“Ồi, có người nào đó, thấy bản cung cũng không hành lễ, chẳng lẽ là nghe mấy lời đồn đại, liền cho rằng ngôi vị Hoàng Hậu không phải của mình thì không được sao? Cũng không tự soi gương xem mình có xứng hay không.”
Ta lập tức sắc mặt trầm xuống, không chịu yếu thế.
“Ngôi vị Hoàng Hậu là chủ của hậu cung, lập ai làm Hoàng Hậu tự có bệ hạ định đoạt, muội muội cẩn thận từng li từng tí, không dám mơ tưởng nửa phần, còn xin tỷ tỷ cẩn thận lời nói.”
“Ngược lại là tỷ tỷ, âm thầm đoán già đoán non tâm tư của bệ hạ, e là không ổn thỏa chăng?”
“Ngươi!”
Đích tỷ muốn tiến lên đánh ta, bị đại cung nữ bên cạnh ngăn lại, nàng tức giận mắng ta một tiếng tiện nhân.
Thái giám tổng quản bên cạnh mắt đảo đi đảo lại, lặng lẽ đi về phía ngự thư phòng.
Các phi tần ngầm trao đổi ánh mắt, ngoài xem kịch thì còn hả hê.
Dù sao thì nếu như trước đây, bất kể bị đích tỷ châm chọc thế nào, ta nhất định sẽ ngoan ngoãn cúi đầu không đáp trả.
Nhưng hôm nay, ta không những không hành lễ với đích tỷ, còn cứng rắn cãi lại đích tỷ.
Điều này chứng minh lời đồn ta và đích tỷ quyết liệt là sự thật.
Một lúc sau.
Đích tỷ mặt đen như đít nồi nói với các phi tần: “Hôm nay bệ hạ bận việc triều chính, không có thời gian triệu kiến chúng ta, mọi người đều về hết đi.”
Nhưng thật khéo.
Thái giám tổng quản lại đúng lúc này cười tủm tỉm gọi ta lại.
“Thục phi nương nương xin dừng bước, thánh thượng triệu kiến, mời nương nương theo nô tài vào điện.”
Ta cong môi, liếc nhìn đích tỷ một cái đầy khiêu khích.
Diễn kịch thì phải diễn cho trọn vẹn.
07.
Một lần nữa gặp lại tên cẩu Hoàng Đế Tiêu Lâm.
Lòng ta tràn ngập hận ý.
Tiêu Lâm đang cúi đầu phê duyệt tấu chương, bên cạnh có cung nữ hầu hạ mài mực cho hắn.
Cuối cùng là hận ý ngập trời, ta cũng phải cung kính hành lễ với hắn.
Hắn không ngẩng đầu lên, ra hiệu cho ta ngồi xuống một bên.
“Trẫm vừa nghe thấy bên ngoài có tiếng Dung quý phi, ái phi có bị ủy khuất không?”
Tiêu Lâm dừng bút mực, ngẩng đầu nhìn ta.
Ánh mắt hắn nhuốm chút u ám, toàn thân tỏa ra hơi thở sinh sát đại quyền của bậc đế vương.
Nói ra thì, mẫu thân của tên cẩu Hoàng Đế này chỉ là một cung nữ nhỏ bé.
Ban đầu, ngôi vị Hoàng Đế này dù thế nào cũng không đến lượt hắn.
Nhưng hắn có chút vận may.
Năm đó trong cung xẩy ra cung biến, Thái tử bị ám sát bỏ mình, mấy hoàng tử vì tranh giành ngôi thái tử mà tàn sát lẫn nhau, hoàng tử chết thì chết, bị thương thì bị thương.
Cuối cùng ngôi vị Hoàng Đế này lại để cho Tiêu Lâm hắn nhặt được một món hời lớn.
Nhưng giờ xem ra, Tiêu Lâm bất quá là chim sẻ tranh nhau, ngư ông đắc lợi mà thôi.
Tiêu Lâm từ nhỏ không được tiên hoàng yêu thương, mẫu thân thế yếu không thể chống lưng cho hắn nhưng hắn có thể lớn lên trong thâm cung, biến loạn trong cung càng không ảnh hưởng đến hắn chút nào, sao có thể là người hiền lành?
Tiêu Lâm đa nghi, thích độc tài đại quyền.
Lúc mới lên ngôi đã giết không ít đại thần, bài trừ đối lập.
Hiện giờ trên triều đình không ít thần tử giận mà không dám nói.
Ta đầy mắt si mê nhìn hắn, cố nén sự ghê tởm trong lòng, nũng nịu trả lời: “Được gặp bệ hạ, thần thiếp không thấy ấm ức.”
Hừ, đồ tiện nam nhân.
Chuyện xảy ra bên ngoài điện rõ ràng nằm trong tầm kiểm soát của hắn.