Trọng Sinh Chủ Mẫu Đại Sát Tứ Phương - Chương 4
9.
“Phu nhân, thư của người đã được gửi đi, người ấy mời người gặp mặt tại Ngọc Xuân Lâu ở phía đông thành.”
Ta gật đầu, cài một cây trâm ngọc lên tóc mai.
Rượu ủ ở Ngọc Xuân Lâu phía đông thành thơm ngon nhất, chưa bước vào mà hương rượu đậm đà đã thấm vào lòng người.
Khi ta đến, được tiểu nhị dẫn vào phòng riêng.
Người trong phòng đã chờ từ lâu.
Nam tử mặc áo choàng đen, toàn thân toát lên vẻ quý phái, trông chỉ hơn hai mươi tuổi.
Ánh mắt hắn mang theo vài phần nghiền ngẫm, quan sát ta từ trên xuống dưới.
Nụ cười trên môi tuy hờ hững, nhưng lại toát ra sự lạnh lẽo.
Đây chính là Đại hoàng tử trong ký ức của ta, con cưng của trời, bẩm sinh ưu việt.
“Bản cung chờ phu nhân ở đây đã lâu.”
“Vốn tưởng rằng Bùi tướng quân sẽ cùng đến, không ngờ chỉ có mình phu nhân, gan cũng không nhỏ…”
Đại hoàng tử là đích trưởng tử của Hoàng thượng, con trai duy nhất của Hoàng hậu.
Ngoại tổ phụ là tam triều nguyên lão, hắnvốn là người gần với ngôi vị Thái tử nhất.
Nhưng Hoàng thượng kiêng dè quyền thế của Hoàng hậu, thêm nữa Quý phi được sủng ái không ngớt, ông lại thiên vị Tam hoàng tử hơn.
Kiếp trước, Tam hoàng tử và Quý phi dùng vài thủ đoạn vụng về.
Nữ quan bên cạnh Hoàng hậu bị mua chuộc, giấu trong điện vài vật nguyền rủa Hoàng thượng.
Hoàng thượng vốn đã muốn áp chế Hoàng hậu, một khi sự việc bại lộ, Hoàng hậu mất đi thánh tâm.
Hoàng hậu tính tình cao ngạo, không chịu khuất phục, dẫn tới bệ hạ đem bà cấm túc.
Sau này Bùi Kiêu nói với ta, Hoàng hậu kinh sợ quá độ, tim đập không ngừng, chết trong điện.
Lúc chết dung nhan tàn tạ, thê thảm vô cùng.
Chắc hẳn trong đó, không thiếu thủ đoạn của Quý phi.
Đại hoàng tử thương nhớ mẫu thân sâu đậm, kêu oan không thành, lại khiến Hoàng thượng chán ghét, cho rằng hắn có mưu đồ khác.
Hắn bị đuổi về đất phong, không có lệnh không được về kinh.
Mà hiện nay, tất cả vẫn chưa xảy ra.
Ta biết trong lòng hắn có dã tâm.
“Chắc hẳn điện hạ đã đọc thư của ta, biết được việc đại ca ta cấu kết với Tam điện hạ.”
Trong thư, ta liệt kê toàn bộ những lần qua lại giữa Bùi Kỳ và Tam hoàng tử, hơn nữa ta còn nói cho hắn một chuyện.
Vương nữ quan trong cung của Hoàng hậu chính là người của Quý phi.
Chắc hẳn hắn đã biết lời của ta không phải lời nói dối, hôm nay mới sẵn lòng đến hẹn.
Nam nhân nâng chén rượu, hơi nheo mắt.
“Phu nhân muốn ta làm gì?”
Ta ngồi đối diện hắn, nhẹ nhàng cong môi.
“Người thông minh như điện hạ, hẳn phải biết rằng phủ tướng quân không thể nuôi những sâu mọt này.”
“Ta chỉ cần điện hạ giả vờ lôi kéo đại ca, phần còn lại… giao cho ta là được, ta nhất định khiến Tam hoàng tử vĩnh viễn không thể lên ngôi.”
Đại hoàng tử gật đầu, rồi tiến lại gần ta hơn.
“Vậy phu nhân muốn gì?”
Ta chạm vào chén rượu trong tay hắn, sau đó uống cạn chén của mình.
“Ta chỉ mong khi điện hạ đăng cơ, bảo vệ phủ tướng quân của ta trọn đời vô ưu.”
Giao thiệp với người thông minh, thường không cần nhiều lời.
“Phu nhân mưu lược như vậy, không biết tướng quân có hay biết?”
Khi Đại hoàng tử rời đi, bước chân dừng lại, quay đầu hỏi một câu.
Ta đặt chén rượu xuống.
“Ta và tướng quân là một, biết hay không biết có gì khác nhau?”
Nam nhân sau lưng dường như rất hài lòng.
Tiếng bước chân ngày càng xa.
Ta thu lại nụ cười.
Khương Nam Chi được che chở ngày xưa đã chết rồi.
Giờ đây ta phải bảo vệ phủ tướng quân, bảo vệ Bùi Kiêu.
10.
Có Đại hoàng tử làm người cầm cờ, kế hoạch của ta dường như thuận lợi hơn nhiều.
Sau khi từ Ngọc Xuân Lâu trở về không lâu, ta liền tìm kiếm khắp nơi.
Cuối cùng trong kho riêng của ta tìm được một thứ ưng ý.
“Song Đào, đem bộ cờ vây ngọc trắng này tặng cho Thẩm cô nương.”
Bùi Kỳ là người đọc sách, rất thích những vật phẩm như thế này.
Ta muốn gửi cho Thẩm Ngọc một cái cớ.
“Phu nhân, nghe nói gần đây đại công tử thường đến viện của Thẩm cô nương.”
“Ồ?”
Ta vuốt ve bộ cờ ngọc trắng.
Những thứ hoa mỹ vô dụng này, ta vốn không thích.
Con người cũng vậy, nếu chỉ có vẻ ngoài, không có trí tuệ cũng vô ích.
“Nghe nói hôm đó Thẩm cô nương vô ý trượt ngã, được Bùi đại công tử đỡ một cái, không biết sao, Thẩm cô nương lại đỏ mặt.”
“Thấy bức tranh trong lòng đại công tử, Thẩm cô nương liền tò mò, cùng đại công tử trò chuyện rôm rả, ngay cả đại công tử cũng sinh lòng kính phục nàng.”
Ta mỉm cười nhẹ: “Vậy sau đó, hẳn là đại ca đã đến phòng nàng rồi.”
Giai nhân mời gọi, trên đời có bao nhiêu nam nhân có thể cưỡng lại?
Ta đặt chén trà xuống.
“Lâm đại nương tử có phát hiện điều gì không?”
Song Đào kể chuyện hào hứng.
“Tự nhiên là không có, hiện tại nàng ngày ngày qua lại giữa phủ Đại hoàng tử phi và Tam hoàng tử phi, bận rộn không ngớt, đâu còn để ý đến Thẩm cô nương.”
“Nhưng nhìn Lâm đại nương tử gần đây tiều tụy không ít, sắc mặt cũng hơi vàng vọt, ngay cả đại công tử cũng có phần không chào đón đâu.”
Những ngày này ta lại thường gọi Thẩm Ngọc về, giả vờ nói chuyện vài câu.
Nàng tưởng rằng Thẩm Ngọc đang ra sức ở chỗ ta.
Nào ngờ, Thẩm Ngọc đã sớm mê hoặc hồn phách người bên gối của nàng.
Lâm Uyển Nghi dù xuất thân từ gia đình danh giá, nhưng rốt cuộc vẫn có chút tầm thường, đặc biệt hay làm nũng.
Trước đây nàng biết cách làm nũng vừa phải khiến Bùi Kỳ rất thương yêu.
Nhưng nay Bùi Kỳ đã có hồng nhan bên cạnh, thêm vào việc Lâm Uyển Nghi không chú tâm đến trượng phu của mình, khó tránh bị Thẩm Ngọc lợi dụng, khiến hắn sinh ra vài phần chán ghét với người thê tử đã kết tóc.
“Bất quá Đại hoàng tử quả thật là người thông minh.”
Bùi Kỳ không phải có ý đứng về phía Tam hoàng tử sao?
Không biết khi cả hai bên đều chìa cành ô liu, hắn sẽ lựa chọn thế nào.
Loại việc hai bên đều lấy lòng này, dù là nam nhân cũng phải tốn công sức.
Lâm Uyển Nghi chỉ riêng việc dự tiệc xã giao đã bận rộn không ngớt, đâu còn có thể lúc nào cũng để mắt đến Thẩm Ngọc.
Ta nhìn chậu lan ngoài cửa sổ, là thánh thượng ban tặng, báu vật trong các loài hoa, nở rộ thật đẹp.
Chỉ là, hoa đẹp nhìn lâu cũng sẽ chán.
- 11.
Ba tháng nữa, Bùi Kiêu sẽ phụng chỉ xuất binh dẹp loạn.
Tính toán thời gian, Thẩm Ngọc được Lâm Uyển Nghi mời đến ở tạm cũng đã một tháng.
Ban đầu hai người còn nói cười vui vẻ, ngày ngày ngâm thơ làm phú.
Thời gian lâu dần, Lâm Uyển Nghi lại thấy nhàm chán, lời nói bóng gió nhắc nhở Thẩm Ngọc nên bỏ chút công sức ở chỗ ta.
Thẩm Ngọc sớm đã cấu kết với Bùi Kỳ, nhưng ngại Lâm Uyển Nghi, nàng vẫn cùng ta giả vờ.
Nàng chạy đến chỗ ta vài lần, chẳng qua đều nói với ta về phong nhã của Bùi Kỳ, và họ tâm đầu ý hợp thế nào.
“Phu nhân, nghe nói hai người bên Đông viện cãi nhau rồi.”
Song Đào biết Lâm Uyển Nghi gặp khó, trong lòng vui không kể xiết.
Gần đây vì Lâm Uyển Nghi thường ra vào phủ Đại hoàng tử phi và Tam hoàng tử phi.
Hành vi như vậy truyền đến tai thánh thượng, đối với Bùi gia rất có phê bình kín đáo.
Tin tức này đương nhiên là Đại hoàng tử cố ý tiết lộ cho bệ hạ.
Bệ hạ cho rằng Bùi Kỳ tâm tư bất chính, kết bè kéo cánh, nhưng nể mặt Bùi Kiêu nên không trách phạt nhiều.
Nhưng hôm nay lúc lên triều đường thực sự phê bình Bùi Kỳ, Bùi Kỳ trên triều bị mất mặt.
Khi trở về mặt mày u ám.
Lâm Uyển Nghi không nói còn đỡ, vừa mở miệng liền bị Bùi Kỳ mắng xối xả.
“Nghe nói đại công tử đổ hết mọi chuyện lên đầu phu nhân, trách nàng không nên lấy lòng cả hai bên.”
Lâm Uyển Nghi cũng không chịu thua, giận mắng Bùi Kỳ vong ân bội nghĩa, nếu không vì hắn, nàng cần gì phải đóng kịch như vậy.
Nghe nói cả chén lưu ly cũng đập vỡ mấy cái.
Hai người đổ lỗi cho nhau, không vui mà tan rã.
Hóa ra mười năm vợ chồng, tình cảm lại mong manh như vậy sao?
“Nghe nói khi đi, đại công tử mặt đầy chán ghét, khiến Lâm đại nương tử tức giận không nhẹ, e rằng giờ này đang trút giận lên hạ nhân.”
Thành hôn mười năm, Lâm Uyển Nghi có lẽ chưa từng thấy bộ mặt này của Bùi Kỳ, sau khi tĩnh tâm suy nghĩ, e rằng lúc này đang đứng ngồi không yên.
“Vậy Bùi Kỳ có phải đã đến phòng Thẩm Ngọc?”
Song Đào gật đầu, cười xấu: “Phu nhân đoán thật chuẩn.”
“Không chỉ hôm nay, hạ nhân báo lại, đã nửa tháng rồi, mỗi lần đến đều ở lại cả nửa ngày.”
“Đã như vậy, đến lúc nên nhắc nhở đại tẩu của ta một chút rồi.”
12.
Bùi Kiêu từ Tây Vực mang về cho ta vài tấm lụa thêu lấp lánh.
Hắn nói rằng những thứ này hiếm có, kinh thành chưa từng xuất hiện, đồ tốt như vậy chỉ có ta mới xứng dùng.
Ta phân phó cho Song Đào chọn vài tấm, đem qua Đông viện.
“Đây là tướng quân đặc biệt giữ lại cho phu nhân, phu nhân thực sự nỡ sao?”
Ta bóp nhẹ mặt Song Đào: “Không bỏ được đứa nhỏ thì không bắt được sói.”
Khi ta đến, sắc mặt của Lâm Uyển Nghi trông không vui, đôi mắt đỏ hoe, xem ra cơn giận vẫn chưa giảm bớt chút nào.
Vừa thấy ta, nàng cố gắng nở nụ cười, trong từng lời khách sáo như ngầm nhẫn nhịn một chút nghẹn ngào.
Việc vợ chồng bất hòa như thế, nàng tất nhiên không muốn để ta biết, nếu không sẽ mất mặt trước ta.
Ta mỉm cười, đưa ra tấm lụa gấm ánh sáng lấp lánh.
Nhìn thấy tấm vải rực rỡ trong tay ta, sự ấm ức trong mắt Lâm Uyển Nghi dường như tan biến đi một nửa, ánh mắt trở nên sáng rực khác thường.
Nàng tự mình chọn lựa.
Ta ngồi bên cạnh, làm ra vẻ vô tình mà hỏi:
“Sao không thấy Thẩm cô nương? Đây còn có một mảnh vải màu xanh nhạt, ta đặc biệt giữ lại cho nàng ấy.”
Lâm Uyển Nghi thoáng khựng lại, chân mày nhíu lại một chút, dò hỏi ta:
“Đệ muội lại xem trọng Thẩm cô nương đến vậy sao?”
Ta cười đáp: “Ta đương nhiên là thích nàng.”
Sự giận dữ giữa đôi mày của Lâm Uyển Nghi tức khắc vơi đi quá nửa.
Trong lòng nàng nhất định cảm thấy, Thẩm Ngọc tài giỏi đến mức khiến ta không chút đề phòng.
Nghĩ như vậy, nếu Thẩm Ngọc đã khiến ta hoàn toàn tin tưởng, thì tiếp cận Bùi Kiêu ắt hẳn chẳng phải là điều khó khăn, nàng tin rằng đại kế của mình có thể thành.
Đang nói, Lâm Uyển Nghi liền khoác tay ta mà muốn đến viện của Thẩm Ngọc.