Trọng Sinh Chủ Mẫu Đại Sát Tứ Phương - Chương 1
1.
Khi ta chết, vẫn đang mang thai.
Đó là đứa con đầu tiên của ta và phu quân Bùi Kiêu.
Kho củi ở hậu viện lạnh lẽo như băng, ta ôm chặt bụng mình.
Thiếp thất Thẩm Ngọc đích thân đến tiễn ta đoạn đường cuối.
“Phu nhân, ngoan ngoãn uống chén rượu độc này, người và đứa bé có thể đi gặp tướng quân rồi.”
“Chỉ không biết… tướng quân còn muốn gặp một dâm phụ mang tiếng xấu như người không?”
Cây trâm Cửu Loan trên tóc nàng lay động, y phục còn xa hoa hơn cả chính thất phu nhân là ta.
Đó vốn là vật của ta, nhưng bây giờ mọi thứ trong Bùi phủ đều bị nàng chiếm đoạt.
Giữa lông mày nàng đều là vẻ kiêu ngạo cùng phóng túng, hoàn toàn khác biệt với cô gái mồ côi yếu đuối ngày xưa.
Chỉ sau một đêm, ta từ chủ mẫu của phủ Tướng quân, trở thành dâm phụ lăng loàn, vô liêm sỉ.
Trước đó, tin tức phu quân trúng tên bỏ mạng truyền về, ta đau khổ tột cùng, suýt nữa sảy thai.
Ta lực bất tòng tâm, quyền quản gia của Bùi phủ hoàn toàn rơi vào tay Thẩm Ngọc.
Nhưng nàng không hài lòng, nàng làm ta mê man, lại mua chuộc gã sai vặt trong phủ leo lên giường của ta.
Sau đó giả vờ giả vịt, lấy danh nghĩa thăm hỏi chủ mẫu mà mở cửa phòng ta.
Trong phòng, ta y phục xộc xệch mê man trên giường, quần áo rơi đầy đất.
Gã sai vặt nhân cơ hội quỳ xuống cầu xin tha mạng, tạo nên một màn ngoại tình sống động.
Sự việc bại lộ, Thẩm Ngọc cố ý lan truyền tin tức trong nội viện, khiến bách tính vây kín phủ Tướng quân, muốn đòi lại công bằng cho Bùi tiểu tướng quân.
Còn có lời đồn nghi ngờ, đứa con trong bụng ta không phải là hàitử của Bùi tiểu tướng quân, rõ ràng chínhlà châu thai ám kết.
Sau đó, Thẩm Ngọc cuối cùng hoàn toàn thay thế vị trí của ta, nhốt ta vào kho củi mà nhục mạ.
Ta xuất thân từ tướng phủ Khương gia, nhà mẹ đẻ quyền cao chức trọng cũng không quản được việc tư trong nội viện phủ Tướng quân, càng không cứu được đứa con gái mất mặt “không an phận” như ta.
Lúc này, Thẩm Ngọc đứng trước cửa nhà kho cười đầy đắc ý, như một tướng quân thắng trận.
Nàng dường như quên mất, khi nàng cơ khổ không nơi nương tựa, ai là người đã thu nhận nàng.
Ta dồn hết sức lực nâng thân mình lên, muốn nổi giận, nhưng chợt nghe cánh cửa cũ kỹ ở hậu viện phát ra tiếng kêu kẽo kẹt chói tai.
Một nữ tử khoác y phục hoa lệ bước vào.
Ta ngẩng đầu, người đến chính là đại tẩu mà ta luôn quan tâm chăm sóc, Lâm Uyển Nghi.
Giữa đôi mày nàng đầy nụ cười thỏa mãn:
“Khương đại nương tử, nay sao lại thành ra thế này?”
“Ta đã sai người về báo với Tướng phủ, nói rằng Bùi phu nhân xấu hổ tự vẫn, chắc hẳn Tướng phủ cũng không cần một nữ nhi mang tiếng xấu.”
Nàng và Thẩm Ngọc ánh mắt giao nhau, đồng thời cười lên.
Ta cố gắng bò về phía nàng, chỉ để cầu một sự thật.
“Hóa ra là các ngươi! Tại sao các ngươi lại hại ta như vậy?”
“Ta tự hỏi, ta và phu quân chưa từng có lỗi với các ngươi!”
Trước đây, khi Bùi lão tướng quân qua đời, Bùi phủ suy tàn, đại ca của phu quân ta Bùi Kỳ, hoạn lộ không thuận lợi, là phu quân ta liều mạng lập nhiều công lao chiến trận để mưu cầu chức quan cho đại ca, còn dặn dò ta thường xuyên giúp đỡ gia đình đại ca.”
Lâm Uyển Nghi lạnh lùng cười: “Muốn trách… thì trách các ngươi không biết điều, đắc tội với Tam hoàng tử.”
“Nếu không có Thẩm di nương trợ giúp, e rằng chuyện này còn chưa thể thuận lợi như vậy.”
Nàng nói đến mặt mày hớn hở, dường như nhìn thấy ta đau khổ là niềm vui lớn.
Tam hoàng tử?
Chỉ vì phu quân không muốn giúp Tam hoàng tử tranh đoạt ngôi vị, hắn liền mưu tính như vậy.
Ngực ta phập phồng dữ dội, không ngừng run rẩy.
Buồn cười thay ta chưa từng phát hiện sự cấu kết giữa các nàng.
“Ngu xuẩn! Các ngươi độc ác đến mức này, ngươi cho rằng giúp đỡ Tam hoàng tử trừ bỏ phủ Tướng quân, có thể có được thứ gì tốt sao…”
Ta thở hổn hển, chống đỡ thân mình.
Thẩm Ngọc liếc mắt ra hiệu, gã sai vặt đứng bên liền giữ chặt ta, cưỡng ép đổ rượu độc vào miệng ta.
“Phu nhân… thuốc này ta đã giảm bớt liều lượng, quyết không để phu nhân ra đi nhẹ nhàng như vậy.”
Nàng ta cười đầy âm độc.
Độc tố nhanh chóng lan tỏa trong cơ thể ta.
Váy áo nhuốm đỏ máu tươi, nhưng ta vẫn không thể tắt thở.
Khi sắp mất ý thức, ta dường như thấy phu quân Bùi Kiêu đã tử trận.
Chàng mặc bộ y phục trắng, đưa tay về phía ta.
“Nam Chi… ta đến đón nàng đây.”
Lệ tuôn theo khóe mắt, làm mờ đi bóng hình ấy.
Thiếu niên tướng quân hăng hái, giống hệt khi chàng cầu hôn ta năm nào.
2.
“Phu nhân có phải thân mình không khỏe?”
Dường như giọng nói của Bùi Kiêu đột nhiên đánh thức ta, cơn đau dữ dội trong cơ thể biến mất, máu đỏ trên y phục cũng không thấy, ký ức kiếp trước như sóng dữ tràn vào đầu ta.
Ta vô thức sờ bụng mình, nhưng lại phẳng lặng.
Quả nhiên là ông trời có mắt, ta đã trở về ngày Thẩm Ngọc mới vào phủ.
Mở mắt chỉ thấy trước mặt là nữ tử mặc y phục màu đậu xanh, trên tóc không có lấy một cây trâm, giản dị đến cực điểm, nhưng giữa đôi mày lại có chút khí chất thư hương khiến người ta ưa nhìn.
Nàng cứ thế cung kính đứng trước mặt ta, khẽ cúi đầu.
Nhưng trước mắt ta rõ ràng vẫn hiện lên khuôn mặt xấu xa đáng sợ của nàng.
Có lẽ thấy ta ngây ngốc hồi lâu, Bùi Kiêu nhẹ đẩy ta một cái.
“Phu nhân hôm nay sắc mặt có chút tiều tụy, phải chăng đêm qua nghỉ ngơi không tốt?”
Lúc này ta mới chú ý thấy Bùi Kiêu đang ngồi bên cạnh ta, trong mắt chàng mang theo vài phần lo lắng.
Ký ức đau khổ kiếp trước âm dương cách biệt vẫn còn mới mẻ, ta nhìn Bùi Kiêu trước mắt hoàn hảo không tổn hao gì, mũi không kìm được mà cay cay.
Thấy ta không nói gì, chàng nhíu chặt mày, nắm lấy tay ta.
Sự ấm áp trong lòng bàn tay khiến ta dần dần tỉnh táo lại.
Còn chưa đợi ta mở miệng, Thẩm Ngọc đã “bịch” một tiếng quỳ xuống.
“Thẩm Ngọc không cầu gì khác, chỉ mong phu nhân cho ta một nơi an thân, dù là việc nặng nhọc bẩn thỉu, ta cũng nguyện làm.”
Nàng dập đầu hết lần này đến lần khác, trán đã rỉ máu.
Quả thật đối với bản thân cũng đủ tàn nhẫn.
Khi ta quay đầu nhìn nàng lần nữa, nước mắt đã tràn đầy trong mắt nàng, như chim non bị kinh hãi, ai thấy cũng sinh lòng thương cảm.
Đây chính là sự giả dối của nàng.
Nàng không lộ vẻ gì, nhưng từng bước tính toán, kiếp trước ta bị nàng lừa gạt khiến vợ chồng ly tán, chết không yên lành.
Nàng tự xưng là nữ nhi của thuộc hạ cố Bùi lão tướng quân, sau khi phụ thân mất, nàng mang theo di thư của phụ thân vào kinh tìm Bùi lão tướng quân.
Chữ trong thư cứng cáp mạnh mẽ, từng câu từng chữ như máu lệ Đỗ Quyên.
Chỉ cầu Bùi lão tướng quân chiếu cố, nghĩ đến tình nghĩa xưa, tìm cho nữ nhi của ông ta một nơi nương thân.
Đầy là sự lo toan của một người phụ thân dành cho nữ nhi.
Nhưng Bùi lão tướng quân đã mất cách đây ba năm, hiện nay phu quân ta, Bùi Kiêu, mới là chủ nhân của Bùi phủ này.
Kiếp trước ta thương nàng cơ khổ không nơi nương tựa, đã thu nhận nàng.
Nào ngờ nàng lại mê hoặc Bùi Kiêu, giả vờ hai người say rượu tầm hoan.
Trên giường những vết đỏ chói mắt không ngừng kích thích ta.
Nhưng nàng lại khóc lóc như mưa, còn trước mặt mọi người trong phủ, nhận hết lỗi về mình, chỉ cầu được ở lại Bùi phủ, dù không có danh phận, cũng nguyện ở bên chủ mẫu và tướng quân.
Ta bị đẩy lên cao trước mặt mọi người, lại thấy nàng đáng thương, động lòng trắc ẩn, cuối cùng đồng ý nhận nàng làm thiếp.
Nhưng ta xuất thân từ tướng phủ, từ nhỏ đã khá kiêu ngạo, chỉ hận Bùi Kiêu vi phạm lời hứa “một đời một kiếp một đôi người” với ta, liền giận dỗi với chàng, càng không muốn nghe chàng giải thích.
Sau đó Bùi Kiêu chết trên chiến trường, ta lại nằm liệt giường lâu ngày, Thẩm Ngọc thuận lý thành chương trở thành chủ nhân của Bùi phủ này.
Ta mới hiểu được, nàng chưa từng hy vọng được Bùi Kiêu sủng ái, thứ nàng nhắm đến chỉ là vinh hoa phú quý của phủ tướng quân.
Nhìn Thẩm Ngọc đang cầu xin thu nhận trước mắt, ta mặt lạnh như nước, nhấp một ngụm trà rồi từ tốn nói: “Đã là cố nhân của lão tướng quân, không thể bạc đãi Thẩm cô nương, trước tiên cứ ở lại Bùi phủ đi.”
Ánh mắt nàng lay động, cúi người lại muốn dập đầu.
“Thẩm Ngọc tạ ơn đại ân của phu nhân! Kiếp này dù làm trâu làm ngựa cũng phải báo đáp phu nhân, báo đáp phủ tướng quân!”
Báo đáp?
Trong lòng ta cười thầm, nhưng mặt không biểu lộ gì.
“Phu quân, chàng thấy Thẩm cô nương đáng thương như vậy, chúng ta để nàng ở lại đây, sau này tìm cho nàng một người tốt, cũng không phụ lòng lão tướng quân, chàng thấy có được không?”
Bùi Kiêu ngẩn ra một chút.
“Chuyện trong Bùi phủ, đều nghe phu nhân làm chủ là được.”
Ánh mắt chàng chưa từng rời khỏi ta, cũng không chứa nổi người khác.
Đối diện với ánh mắt chàng, trong lòng ta lại sinh thêm vài phần áy náy và đau lòng.
Kiếp trước ta lại dễ dàng bị kẻ xấu ly gián và thao túng, chia rẽ với người luôn đối đãi trung thành không đổi thay bên gối.
3.
Ta và Bùi Kiêu là thanh mai trúc mã mấy chục năm.
Bùi Kiêu là tiểu nhi tử của Bùi lão tướng quân, Bùi tiểu tướng quân được mọi người khen ngợi.
Ba năm trước, ngày Bùi Kiêu đại phá Bắc Lương, liền hồi kinh cầu Hoàng thượng ban hôn cưới ta.
Mười dặm hồng trang, chiêng trống vang trời.
Mọi người đều ngưỡng mộ ta và chàng là đôi phu thê trẻ, tình thâm ý trọng.