Trong Lòng Bạn Có Một Người Để Nhớ Mãi Không? - Chương 2
4
Nửa tháng sau, Lục Ngạn hẹn gặp tôi, địa điểm là hộp đêm trước đây thường đi.
Tôi đứng ở hành lang, nghe trong phòng tiếng của Khương Na rất rõ, dừng lại bước chân.
Nhìn đồng hồ, đúng lúc là thời gian Lục Ngạn hẹn tôi.
Anh ta biết tôi sẽ đến, nhưng anh ta không thèm để ý tôi sẽ nhìn thấy anh ta thân mật với người phụ nữ khác, tôi sẽ buồn không.
Cho đến lúc âm thanh dần dừng lại, tôi mới gõ cửa bước vào.
Lục Ngạn hờ hững bật điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn tôi, nhẹ nhàng hỏi: “Dựa vào tính tình của em, còn tưởng rằng em sẽ vào cho tôi hai bạt tai.”
“Em không ghen sao?”
Tôi cố gắng kiềm chế xót xa sống mũi, cười nói:
“Không ghen nữa, sau này cũng không ghen nữa.”
“Vừa chua vừa đắng rất khó nuốt.”
“Hiện tại tôi cũng cưới rồi, Thẩm Hoài Anh rất tốt, tôi sẽ sống những ngày tháng tốt đẹp với anh ấy.”
Lục Ngạn ngẩn ra, ngậm điếu thuốc, giống như nghe được chuyện cười gì đó, cười phá lên haha.
Anh ta một tay vuốt mặt của Khương Na, dịu dàng dỗ dành cô ta: “Em đi ra ngoài trước, ngoan, anh có lời muốn nói với Tiểu Ngọc.”
Khương Na không đồng ý, Lục Ngạn vẫn còn đang cười, chỉ là giọng nhạt đi mấy phần, lại nói lần nữa: “Ra ngoài.”
Khương Na không dám cãi lời, cúi đầu đi ra, khi bước ngang qua tôi giận giữ đụng vào vai tôi.
Tôi đang nghĩ đáp trả lại, Lục Ngạn bỗng nhiên túm lấy cổ tay tôi, kéo tôi vào lòng anh ta hung hăng cắn tôi một cái.
Anh ta nhẹ giọng hỏi tôi:
“Em muốn sống những ngày tháng tốt đẹp với Thẩm Hoài Anh? Em đùa tôi chứ gì?”
“Tôi muốn giết chết Thẩm Hoài Anh, em không biết sao?”
“Lâm Tiểu Ngọc, em có biết em là người phụ nữ của ai không?”
Tôi đẩy anh ta, nhìn bộ mặt anh ta cười, một chữ một câu nghiêm túc nói: “Ngài Lục, tôi không đùa.”
“Tôi giúp anh xong chuyện này, anh hãy bỏ qua cho Thẩm Hoài Anh, để tôi dẫn anh ấy đi có được không?”
Lục Ngạn cười lạnh xuống, anh ta im lặng rất lâu, bóp chặt cổ tôi đè ngã trên sô pha.
Nhẹ giọng hỏi: “Lâm Tiểu Ngọc, em thật sự yêu hắn rồi sao?”
Thấy tôi không lên tiếng, anh ta giận giữ quát tôi: “Nói đi!”
“Lâm Tiểu Ngọc, con mẹ em yêu hắn rồi phải không?”
Tôi bình tĩnh hỏi lại anh ta: “Anh quan tâm sao?”
Lục Ngạn chớp mắt, anh ta không trả lời tôi, chỉ cười lấy súng dí vào trán tôi.
Lạnh lùng cảnh cáo tôi: “Tiểu Ngọc, sau đừng nói những lời ngốc nghếch muốn sống tốt với đàn ông khác nữa.”
“Ngoan, làm tốt việc của em, đợi anh giết chết Thẩm Hoài Anh sẽ đến đón em về.”
5
Lục Ngạn muốn tôi ở bên cạnh Thẩm Hoài Anh làm nội gián, tìm đường truyền tin tức của Thẩm Hoài Anh và cảnh sát.
Mấy ngày này Thẩm Hoài Anh thức dậy liền đi tuần tra, nếu không thì là anh em đến tìm anh ấy nói chuyện, chúng tôi ngay cả gặp mặt cũng không nhiều, đừng nói đến thân mật.
Lục Ngạn không hỏi sợ hay không, chỉ nói tôi là đồ vô dụng.
Từ hộp đêm đi ra, một mình tôi vòng theo con phố ngõ hẻm không điểm đến, cũng không biết nên đi đâu.
Tình cờ liếc qua điện thoại mới phát hiện bỏ lỡ bảy cuộc gọi nhỡ, đều cùng một số.
Tôi hít thật sâu, quay số nghe thấy Thẩm Hoài Anh hỏi tôi: “Tiểu Ngọc, em đi đâu rồi?”
Gió trong đêm rất lạnh, tôi khép chặt áo ngoài, hít hít mũi thấp giọng mở lời: “Em không ở nhà, một mình cũng chán, đến phố trung ương gần đó đi dạo hít thở.”
Thẩm Hoài Anh nói: “Tìm một nơi chắn gió, đứng ở đấy chờ anh đón em về nhà.”
Về nhà…đúng vậy, em có nhà rồi.
Phòng trong nhà không rộng đủ cho tôi và Thẩm Hoài Anh.
Hai người, ba bữa, bốn mùa, tất cả đều ổn.
Tôi cũng không biết tại sao phải nghe lời của Thẩm Hoài Anh, dù sao ma xui quỷ khiến đã đứng ở đây.
Đến lúc anh ấy xuất hiện, tôi mới phát hiện, tôi luôn chờ đợi.
Áo khoác trong tay anh ấy khoác lên người tôi, trong miệng không ngừng trách tôi.
“Điện thoại không nghe, điện thoại thông minh cho em dùng để làm cảnh hả?”
“Trời lạnh như vậy, cũng không biết mặc dày một chút, cảm lạnh rồi ốm rất khổ, đến khi em khóc nhè với anh, anh không đau lòng đâu.”
Anh ấy cười, tự nhiên nắm bàn tay cóng lạnh của tôi, nhét vào trong túi của anh ấy.
Cúi người xuống, mắt nhìn chằm tôi, nhẹ giọng nói: “Mấy ngày này có vùng luôn có người đi gây chuyện, anh phải thường xuyên để mắt, bỏ em một mình ở nhà, cảm thấy cô đơn phải không?”
“Anh nhận tội với em, đợi sự việc giải quyết rồi, chúng ta đi tuần trăng mật được không.”
Tôi để mặc anh ấy kéo theo, không biết nên phản ứng như nào, chỉ cảm thấy vành mắt rất nóng rất nóng, mũi rất chua xót.
Lục Ngạn trước đây không biết làm những điều này, sẽ không nói với tôi anh ta đi đâu làm gì.
Tôi từng cho rằng, tình cảm có lẽ là một bên cho đi, một bên im lặng.
Đến lúc gả cho Thẩm Hoài Anh, tôi mới phát hiện, thì ra được yêu là chuyện tốt như vậy, kết hôn cũng là chuyện tốt như vậy.
Tôi mở to mắt, để gió thổi khô lệ trong mắt tôi, mới không đến nỗi khóc ra.
Dường như tôi thiếu tình yêu đến thế, người ta nói hai câu dễ nghe cũng có thể khiến tôi cảm động.
6
Sau mấy tháng, tôi lặng lẽ làm vợ của Thẩm Hoài Anh.
Cùng anh ấy ăn cơm, nắm tay dạo phố xem phim với anh ấy.
Dần dần, tất cả mọi người đều nói, tôi thật sự yêu anh ấy mất rồi.
Hôm đó sinh nhật Khương Na, Lục Ngạn gửi thiệp mời cho tôi.
Anh ta bao toàn bộ khách sạn cho Khương Na đón sinh nhật.
Thảo nào, thời gian này anh ta không đến tìm tôi hỏi chuyện của Thẩm Hoài Anh nữa.
Hóa ra là một trái tim, đều nằm trên người Khương Na.
Cửa hàng kinh doanh điện thoại gửi tin nhắn đến đúng lúc nhắc nhở tôi.
Hôm nay cũng là sinh nhật tôi, cùng ngày sinh nhật với Khương Na.
Thật tiếc Lục Ngạn chưa từng chúc mừng tôi.
Trên giường anh ta cũng từng hỏi tôi sinh năm nào, tôi mang theo chờ đợi, cẩn thận nói cho anh ta biết.
Đến cuối cùng, thực sự chẳng nhận được cái gì.
Sau đó người khác lại hỏi, tôi nói không được quá lâu thì đã quên rồi.
Lục Ngạn xuống lệnh tử hình, tất cả người Vũ Hác đều đi chúc mừng cho Khương Na. Tôi chạy không thoát, đành chấp nhận cuộc hẹn.
Trên tiệc sinh nhật, Khương Na một bộ váy đỏ, hạnh phúc ngả bên người Lục Ngạn.
Hai người đẹp giống như là đang diễn phim thần tượng.
Tôi tìm đại chỗ góc khuất, cúi đầu chơi điện thoại, gửi tin nhắn làm nũng cho Thẩm Hoài Anh, để anh ấy mau đến ngồi bên cạnh tôi.
Đột nhiên ngồi cạnh một người, tôi ngẩng đầu hướng vào đôi mắt kia của Lục Ngạn.
Trên cổ áo sơ mi của anh ta còn dính kem và dấu môi là Khương Na đùa hôn lên anh ta.
Trước đây anh ta đối với tôi, không được phép sờ này đụng kia, quy tắc rất nhiều.
Tôi còn không hiểu gì, tôi còn đau lòng cái gì.
Đầu ngón tay Lục Ngạn trên bàn gõ lại, tàn thuốc ngón giữa anh ta cháy thành đống, không hút cũng không dập.
Khi anh ta không nói chuyện, cảm giác bị áp bức rất mạnh.
Tôi véo lòng bàn tay, nhẹ tiếng nói: “Tôi biết, Văn Hác sẽ mở dự án làm giàu mới, không để Thẩm Hoài Anh tham gia.”
“Anh yên tâm, tôi sẽ giữ chặt anh ấy, qua hai ngày chúng tôi đi tuần trăng mật, anh ấy sẽ không làm hỏng việc của anh.”
Lục Ngạn nhìn chằm tôi, bỗng dưng cười bình tĩnh hỏi tôi:
“Lâu không gặp, em không còn gì khác muốn nói với tôi.”
“Không trả lời tin nhắn của tôi, không nghe điện thoại, gan em to lắm đấy Lâm Tiêu Ngọc.”
“Tuần trăng mật…ba chữ này thật nực cười, em thật sự trở thành vợ hắn?”
Anh ta càng nói càng tức, ném cốc rượu trong tay, giơ tay tát tôi.
Thẩm Hoài Anh đúng lúc ở đó, mặt lạnh, sải bước về phía tôi.
Hội trường đột nhiên yên lặng xuống, tất cả mọi người đều nhìn qua.
Thẩm Hoài Anh kéo tôi vào lòng, mặt tôi vùi vào ngực anh ấy.
Tôi không nhìn thấy biểu cảm của anh ấy, chỉ nghe thấy anh ấy cười nói: [Ngài Lục, ngài làm gì dọa vợ tôi?”
“Hôm nay là sinh nhật cô ấy, nếu cô ấy bị dọa đến khóc, tôi sẽ đau lòng lắm.”
Tôi chưa từng nhận được hoa, một bông cũng chưa.
Những bông hoa đỏ rực kia nhuốm đỏ lên mắt tôi.
Nước mắt tôi bỗng dưng không cần tiền mà rơi.
Lục Ngạn nhấc chân, dập tàn thuốc trong tay, nhìn Thẩm Hoài Anh rồi lại nhìn tôi.
Anh ta đột nhiên đưa tay kéo tôi ra từ trong cái ôm của Thẩm Hoài Anh.
Tôi ngã vào lòng anh ta, anh ta đưa tay lau nước mắt của tôi, cười hỏi tôi:
“Vì một đóa hoa mà khóc thành như vậy?”
“Trước đây theo tôi, để em chịu thiệt thòi?”
“Cái đồ không có lương tâm…”
Anh ta chưa nói xong, Thẩm Hoài Anh ngắt lời anh ta: “Ngài Lục, ngài ôm nhầm người rồi, cô ấy là người phụ nữ của tôi.”
Anh ấy hướng tôi đưa tay, không ép tôi, chỉ nói: “Em muốn đi theo anh không?”
Lục Ngạn kéo lưng tôi, hung hăng dùng sức không cho tôi động đậy.
Anh ta nói bên tai tôi: “Lâm Tiểu Ngọc, con mẹ em dám đi theo hắn, tôi sẽ giết chết hắn ngay bây giờ.”
Tôi một bên khóc, một bên cười anh ta, nhẹ giọng nói: “Lục Ngạn, nói anh yêu tôi, tôi sẽ ở lại.”
Con ngươi của anh ta từ từ chuyển động, im lặng giây lát, thả lỏng tay ôm chặt tôi.