Trọn Đời Yêu Anh - Chương 5
12.
Lại lần nữa mở mắt ra, chúng tôi đã ở trong một nhà kho cũ, quanh mũi đều là mùi cá tanh nồng.
Hệ thống vội la lên: [Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi! Cô mà không tỉnh nữa tôi đang định giật điện cô đây!]
Tôi xoa mắt: “Đã ngủ thì phải ngủ cho đủ tám tiếng, nếu không thì đừng ngủ nữa, còn chưa đủ tác dụng dưỡng nhan của mỹ phẩm.”
Hệ thống lạnh nhạt nói: [Mỹ phẩm dưỡng nhan của cô, Lục Hoài Thanh đã hủy cả thuyền và bến cảng đi rồi.]
“Cái gì?”
Tôi kinh ngạc.
“Anh ấy, anh ấy vậy mà lại hủy…”
[Cảm động không?]
Hệ thống cảm thán: [Tôi cũng không ngờ Lục Hoài Thanh lại để ý đến cô nhanh như vậy…]
“Bến cảng đó là của nhà chúng ta mà!”
Trái tim tôi đau đến mức muốn ngạt thở.
“Năm mươi tỷ! Năm mươi tỷ cứ như vậy đổ xuống sông xuống biển rồi?”
Hệ thống cạn lời.
[Cô vẫn nên lo cho bản thân đi!]
Dứt lời cửa nhà kho mở ra, một người phụ nữ khá giống Lục Hoài Thanh đi vào, người phía sau lại là người tôi không chút xa lạ, là Lục Hoài Nghĩa.
“Cô tỉnh rồi.”
Người phụ nữ kia cười.
“Tôi là mẹ Lục Hoài Thanh.”
Tôi không nói gì.
Người phụ nữ kia quay đầu nhìn Lục Hoài Nghĩa, vẻ mặt có hơi lo lắng.
“Tiểu Nghĩa, con nói thế này thì Hoài Thanh sẽ quay về bên dì thật sao?”
“Đương nhiên.”
Lục Hoài Nghĩa lúc này đã không còn dáng vẻ ngốc nghếch ngày xưa, nụ cười mang theo sự âm hiểm.
“Dì, dì và chị dâu đợi ở đây, con sẽ cho ba người đoàn tụ với nhau dưới suối vàng.”
Tôi nghe vậy thì trợn tròn mắt.
“Thằng nhãi cậu đang giả ngu cơ mà, sao lại không giả nữa rồi?”
Lục Hoài Nghĩa cười lạnh.
“Giả nữa thì nhà họ Lục còn chỗ cho tôi sao? Đều là con trai nhà họ Lục, tại sao Lục Hoài Thanh lại được nhiều như vậy?”
Tôi chân thành đặt câu hỏi.
“Cậu cảm thấy cậu tưới chết cây phát tài của người ta trong cuộc chiến thương mại thì có thể sống thêm hai tập trong kịch bản sao?”
Khóe miệng Lục Hoài Nghĩa giật giật.
“Tôi khuyên chị đừng nên chọc giận tôi, nếu không chị không đợi được đến lúc Lục Hoài Thanh đến đâu!”
Anh ta vừa dứt lời, ở phía xa đã có mấy chiếc xe con chạy đến, phanh gấp trước nhà kho, tạo nên âm thanh chói tai.
Là Lục Hoài Thanh, anh đến thật rồi.
“Không ngờ nha, người anh trai không có tình người này của tôi lại đến đây vì chị thật.”
Nhìn người đàn ông xuống xe, Lục Hoài Nghĩa cười lạnh.
“Anh, chuyện đến nước này thì em cũng không nói nhiều nữa, hai người, anh chỉ có thể chọn một.”
“Hơ, thời đại nào rồi còn chơi tình tiết một chọn hai máu chó này nữa.”
Tôi phàn nàn với hệ thống.
“Hơn nữa có phải thằng nhãi này vừa quên nó nói muốn để ba người chúng tôi chết chung không?”
Hệ thống đã bị kịch bản đi chệch này làm cho chết lặng.
[Yên tâm, dựa theo kịch bản hiện tại, ba người các cô mới là nhân vật chính của phe chính diện, không thể chết được đâu!]
Lục Hoài Thanh bước đến, bước chân không còn thong dong như ngày thường, vẻ mặt cũng căng thẳng.
“Lục Hoài Nghĩa, thả họ ra, cậu muốn gì tôi cũng đưa cậu!”
“Tôi muốn gì sao?”
Khóe miệng Lục Hoài Nghĩa hơi nâng lên, nụ cười vừa tà ác vừa nham hiểm.
“Tôi muốn để anh thống khổ, tôi muốn anh sụp đổ, tôi muốn từng người anh yêu rời khỏi anh!”
“Lục Hoài Thanh, từ nhỏ anh làm gì cũng chèn ép tôi, nhưng bây giờ, cho dù anh có quỳ xuống cầu xin tôi tôi cũng sẽ không để anh toại nguyện.”
Lục Hoài Thanh không nói gì mà chỉ nhìn tôi, sắc mặt anh tái nhợt như người chết, ngay cả lồng ngực cũng không ngừng lên xuống.
Một lúc lâu sau, anh khàn giọng nói: “Thả mẹ tôi.”
Trái tim tôi hơi trùng xuống, hệ thống vừa định an ủi tôi thì nghe thấy giọng của tôi và Lục Hoài Thanh đồng thời vang lên.
“Anh ấy muốn chết với tôi.”
“Tôi và Ôn Thư Ý cùng chết.”
Hệ thống ngây người.
[Không phải chứ, hai người, hai người bắt đầu tâm đầu ý hợp từ khi nào, tình sâu như nước biển từ khi nào???]
Tôi cảm thán: “Cậu không thể hiểu được đâu, người trưởng thành chúng tôi bình thường đều rất kiềm chế, lúc không có chuyện gì thì chơi chiêu tiền bạc, lúc có chuyện là bài tình yêu.”
Đầu hệ thống đầy dấu chấm hỏi.
[Hả???]
13.
Mẹ Lục Hoài Thanh bị người áo đen kéo ra khỏi nhà kho, bà ấy nhìn Lục Hoài Thanh như muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ cười nói một câu.
“Mẹ chờ con nha.”
Lục Hoài Thanh đỏ mắt cười: “Vâng.”
Hệ thống thông báo hai lần.
[Độ công lược +5, thế giới hoàn thiện, cô bây giờ có muốn đọc về bệnh trầm cảm của mẹ Lục Hoài Thanh không?]
Tôi ngoài cười nhưng trong không cười.
“Cậu đúng là hệ thống tốt của tôi, cậu cảm thấy lúc này tôi còn đọc nổi thứ đó sao?”
Hệ thống nói thầm.
[Còn mười phần trăm cuối cùng là thế giới sẽ lại lần nữa vận hành, thế giới này sẽ hoàn toàn được bảo vệ, nhưng nhìn tình hình lúc này… Kí chủ, cô chuẩn bị làm gì đây?]
Tôi nhìn qua Lục Hoài Thanh đang chạy về phía mình, nhẹ nhàng hỏi hệ thống.
“Thuốc nổ bên cạnh tôi, cậu có thể cho nổ không?”
Hệ thống dừng lại: [Có thể thì có thể, nhưng kí chủ, như vậy cô cũng sẽ chết.]
Tôi lắc đầu.
“Cho nổ đi, bây giờ luôn.”
Giọng hệ thống cao vút.
[Cô điên à? Nếu như cô chết, Lục Hoài Thanh không chết cũng phát điên, tất cả những gì chúng ta làm đều thành công cốc! Chúng ta sẽ phải làm lại thêm một lần nữa!]
Tôi chăm chú nhìn Lục Hoài Thanh, chậm rãi nói: “Đúng vậy, lại lần nữa, cậu có biết đây là lần thứ mấy tôi làm lại không?”
“Lần thứ ba.”
Lục Hoài Thanh kéo tôi vào lòng, nước mắt khó có thể giữ lại nữa, giọng tôi buồn bã.
“Sao lần nào anh cũng có thể nhận ra em vậy?”
Tôi là mối tình đầu của Lục Hoài Thanh, là thế thân của anh, đối tượng kết hôn của anh cũng là tôi.
Mỗi một lần tôi đều chỉ thiếu một chút, thiếu một chút là có thể khiến thế giới quay về với quỹ đạo ban đầu, thiếu chút nữa là giúp Lục Hoài Thanh trở về làm nhân vật chính.
“Anh không cần làm nhân vật chính, anh cũng không quan tâm quỹ đạo của thế giới này.”
Lục Hoài Thanh ôm chặt lấy tôi, giọng khàn khàn.
“Anh chỉ cần em.”
Tôi vỗ lưng anh.
“Tin em không?”
Lục Hoài Thanh nức nở nói: “Tin em, em nói gì anh cũng tin, chỉ cần em đừng rời xa anh là được.”
Tôi nhẹ nhàng ừm một tiếng, nói với hệ thống: “Nổ, nhất định phải nổ chết con rùa đen Lục Hoài Nghĩa kia cho tôi!”
Lần đầu tiên giọng của hệ thống trở nên phức tạp như vậy.
[Nhưng kí chủ, vậy thì cô cũng…]
Tôi giơ ngón tay lên, vẻ mặt sâu xa.
“Bro, nghe câu không phá thì không xây được bao giờ chưa?”
Sau mấy giây im lặng, tiếng nổ vang vọng chân trời.
Lời nhắc nhở cuối cùng của hệ thống cũng vang lên.
[Độ công lược +10! Hoàn thành mong muốn của Lục Hoài Thanh, vĩnh viễn không chia lìa người mình yêu, hoàn thành công lược nhân vật phản diện Lục Hoài Thanh! Thế giới kịch bản thiết lập lại, tuyến thế giới trở về quỹ đạo, chúc mừng người công lược hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ, thành công nhiệm vụ công lược chính!]
14.
[Cho nên cô mới là trùm thế giới này?]
Trong căn phòng nhỏ thần bí, hệ thống lẩm bẩm với tôi.
[Mấy lần trước cô không công lược thành công sao?]
Tôi suy nghĩ rồi trả lời: “Tình huống khi đó không giống hiện tại lắm.”
Lúc đó kịch bản thế giới chưa bị chệch, Lục Hoài Thanh là nhân vật chính, tôi đến cạnh anh không phải vì ngăn cản anh hắc hóa, mà là để anh yêu tôi.
Hai lần tôi đều gần thành công, nhưng đều vì Lục Hoài Nghĩa ác ý xuyên tạc mà thất bại, bị ép phải thoát khỏi thế giới kịch bản,
“Gặp được cậu đúng là tốt thật.”
Tôi lo lắng nói với hệ thống.
“Cậu có biết khi đó tôi vì khiến Lục Hoài Thanh yêu tôi mà khó khăn thế nào không?”
Hệ thống nhỏ giọng nói: [Đúng là rất khó, dù sao cô cũng đắm chìm luôn rồi.]
Tôi dừng lại, hiếm khi nghiêm túc.
“Không yêu Lục Hoài Thanh rất khó đấy có biết không hả?”
Ai có thể không yêu trai đẹp vừa đẹp trai vừa nhiều tiền lại còn ngây thơ được chứ?
Lần đầu tiên gặp Lục Hoài Thanh anh mới chỉ mười tám tuổi, là người kéo cờ chói mắt nhất trong nghi lễ bế mạc của buổi huấn luyện quân sự.
Vì để hoàn thành nhiệm vụ, tôi cố ý tiếp cận anh, ôm anh, thậm chí còn vì điểm thiện cảm cuối cùng mà cùng anh bước vào nấm mồ hôn nhân.
Khi đó tôi cho rằng mình không yêu anh, làm tất cả chỉ vì muốn hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng khi tôi gặp nạn trên biển, trong tiếng khóc khàn đặc của Lục Hoài Thanh, tôi mới giật mình ý thức được, hóa ra tôi cũng không nỡ.
Thế là tôi lại chọn một lần nữa, lại lần nữa thay đổi thân phận rồi tiếp cận anh.
Không ngờ Lục Hoài Thanh rất nhanh đã chấp nhận tôi, cưới tôi làm người vợ thứ hai.
Khi đó tất cả mọi người đều nói tôi là thế thân của người trước.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, là Lục Hoài Thanh nhận ra tôi nên mới nhanh chóng đồng ý như vậy.
Tiệc vui thì chóng tàn, không biết vì sao nhân vật phản diện Lục Hoài Nghĩa đã thức tỉnh ý thức của bản thân từ khi nào, muốn thay thế Lục Hoài Thanh làm nhân vật chính nên mới khiến kịch bản thay đổi.
Người bên ngoài đến công lược như tôi bị bắn ra khỏi thế giới trong kịch bản, tạo thành cái chết của người vợ thứ hai.
“Sau đó là như hiện tại.”
Tôi nhún vai.
“Nếu như muốn thế giới quay về quỹ đạo, vậy cũng chỉ có thể hủy diệt mọi thứ rồi thiết lập lại lần nữa.”
Hệ thống bình luận: [Nếu như thế giới bị hủy diệt rồi lại thiết lập lại, vậy thì không phải cô đừng công lược Lục Hoài Thanh, để anh ta hắc hóa sau đó đồng quy vu tận với mọi người thì tốt hơn sao?]
Tôi im lặng mấy giây, thành thật nói: “Không nỡ.”
Người thật sự yêu bạn sẽ không thể làm được.
Giống như Lục Hoài Thanh không nỡ đẩy tôi ra xa, không nỡ lật tẩy lời nói dối vớ vẩn của tôi.
Đương nhiên tôi cảm thấy anh cũng có chút không nỡ bỏ qua ba mươi năm mươi tỷ kia.
“Chuyện chính là như vậy, bây giờ chuẩn bị về ân ái ngọt ngào với darling nhà tôi nào!”
Tôi đứng lên nói với hệ thống.
“Tôi biết phần thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ chính là gì, tôi lựa chọn quay lại thế giới kịch bản, ở bên cạnh Lục Hoài Thanh mãi mãi!”
Hệ thống lại do dự.
[Kí chủ, tôi rất tán thưởng tinh thần bên nhau đến khi bạc đầu này của cô, nhưng vấn đề là sau khi thế giới thiết lập lại, tất cả đều sẽ quay lại điểm xuất phát, đến lúc đó đừng nói đến chuyện Lục Hoài Thanh có nhớ cô là ai không, có khả năng anh ta còn chưa chào đời đâu, có khả năng chỉ mới một hai tuổi thôi! Cô hai mươi tuổi làm gì cũng là phạm pháp đấy!]
Tôi cười: “Không sao, cậu biết mà, Lục Hoài Thanh thích chơi kiểu đó.”
Hệ thống thấy không khuyên nổi tôi thì thở dài.
[Vậy thì được, kí chủ, chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ, tôi chúc cô thuận buồm xuôi gió, hạnh phúc bên cạnh Lục Hoài Thanh!]
Tôi nhẹ nhàng ừm một tiếng.
“Rất vui vì cậu là hệ thống của tôi, có duyên gặp lại.”
Âm thanh hệ thống trong đầu tôi bắt đầu chập chờn.
[Kí chủ, tôi dùng câu chúc phúc mới học được để tạm biệt cô! Đây là lời chúc phúc cao quý nhất giữa hệ thống chúng tôi!]
[Awada… Quả dưa lớn đi nào!]
Đặc biệt dữ chưa? Đây mà cũng gọi là lời chúc phúc à?
Nếu như không phải ý thức đã dần trở nên mơ hồ, tôi nhất định sẽ ân cần hỏi thăm qua bố mẹ hệ thống.
Lần nữa mở mắt, thời tiết trong xanh, ánh nắng rực rỡ.
Cờ đỏ tung bay trên đầu, lời ca mạnh mẽ vang lên bên tai.
Tôi ngẩng đầu, thấy Lục Hoài Thanh năm mười tám tuổi.
Khuôn mặt anh vừa ngây ngô vừa quen thuộc, mặc đồng phục huấn luyện, anh tuấn đứng dưới sân khấu, ánh mắt nhìn về phía tôi.
“Ôn Thư Ý.”
Môi anh động đậy, nở nụ cười nhẹ nhàng rực rỡ: “Darling.”
[Hết]