Trọn Đời Yêu Anh - Chương 2
5.
Chín giờ rưỡi, tôi và Lục Hoài Thanh đúng giờ xuất hiện ở công ty.
Vì có quá nhiều hạng mục ban giám đốc cần phải đưa ra quyết định nên cũng chưa đến lượt tôi xuất hiện, Lục Hoài Thanh để tôi ở ngoài hành lang chờ.
Ngay cả ghế anh cũng không đưa cho tôi, tôi ngồi xổm đến mức bắp chân run lên, lúc đi vệ sinh cũng khập khiễng.
“Mẹ nó, Lục Hoài Thanh cưới người thọt sao.”
Có người xì xào sau lưng tôi.
Ai, ai dám tung tin đồn nhảm sau lưng bà đây thế!
Tôi lập tức quay đầu, vô cùng vừa ý với một anh chàng đẹp trai tuấn tú như ánh nắng lại giống như chó săn nhỏ.
Ánh mắt sáng lên, tôi không ngừng hỏi hệ thống: “Có thể đối tượng công lược không?”
Hệ thống do dự: [Đổi thì có thể, nhưng…]
“Còn cái gì mau nói cho tôi…”
[Nhưng anh ta không giàu bằng Lục Hoài Thanh.]
“…Mau giới thiệu người này cho tôi, tôi không thể để darling của mình mất mặt được.”
Hệ thống đã chết lặng, bình tĩnh giới thiệu.
[Lục Hoài Nghĩa, em trai cùng cha khác mẹ của Lục Hoài Thanh, nam chính quyển truyện này.]
Ồ? Hóa ra là nam chính của chính nghĩa, vậy không phải người này sẽ xử lí vợ của nhân vật phản diện Lục Hoài Thanh để giết gà dọa khỉ sao?
Tôi vừa lo lắng đoán mò vừa nuốt nước miếng trước khuôn mặt đẹp trai kia.
Lục Hoài Nghĩa nhìn động tác của tôi, chần chừ vài giây.
“Chị bị bệnh gì sao?”
Tôi thẹn thùng cười một tiếng: “Ừm, loại bệnh chỉ cần gặp trai đẹp sẽ…”
“Chị dâu nhỏ bị Parkinson sao?”
Lục Hoài Nghĩa ngắt lời tôi, ánh mắt lo lắng.
“Sao lại vừa què vừa chảy nước miếng thế này, anh tôi rất giàu, chị không ổn thì nói anh ấy tìm bác sĩ chữa cho mình đi.”
Hả? Sao em trai lại không bất lịch sự như những gì tôi nghĩ nhỉ?
“Anh tôi không dễ dàng gì mới có người thích.”
Lục Hoài Nghĩa cảm thán.
“Tôi cho rằng anh ấy sẽ mẹ góa con côi cả một đời, không ngờ cuối cùng lại vì tình yêu mà cưới một người tàn tật.”
Anh ta nói rồi lấy một tấm chi phiếu ra, viết năm trăm vạn rồng bay phượng múa lên trên sau đó đưa cho tôi.
“Đây là chút tâm ý của người làm em như tôi.”
Ôi cmn! Tiền này còn dễ lấy hơn đội nồi cho hệ thống đó!
Tôi còn chưa kịp vui mừng đã nghe thấy giọng nói nhỏ của Lục Hoài Nghĩa.
“Mặt khác, tôi hi vọng chị có thể giúp tôi một chuyện.”
Đến rồi đến rồi, tôi biết anh em tình thương mến thương là chuyện không thể mà!
Tôi nín thở nhìn anh ta, đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần nghe anh ta nhờ hạ độc, chụp ảnh nude gì đó thường thấy trong tiểu thuyết ngược tâm ngược thân.
Lục Hoài Nghĩa nói tiếp: “Giúp tôi tưới một bình nước nóng cho cây phát tài của anh ấy.”
Tôi: “?”
Thấy tôi không nói gì, Lục Hoài Nghĩa hơi do dự.
“Chuyện này đâu có khó? Hay đổi cá rồng của anh ấy thành cá trắm cỏ?”
Tôi không hiểu tại sao người này lại có thể nghĩ ra mấy chiêu trò ngây thơ như vậy trong cuộc chiến đấu đá thương nghiệp này.
Lục Hoài Nghĩa giải thích: “Những năm nay anh tôi làm việc không ngừng nghỉ, không có thời gian nghỉ ngơi, tôi muốn anh ấy thả lỏng một chút, không cần quản lí nhiều công ty như vậy.”
Tôi nghe xong không khỏi cảm thán, nam chính này đúng là thông minh, khó trách đây là truyện cẩu huyết.
Vừa tạm biệt Lục Hoài Nghĩa, Lục Hoài Thanh cũng đúng lúc gọi điện thoại cho tôi lên giải thích dự án, trong thang máy chuyên dụng, ánh mắt Lục Hoài Thanh dừng lại trước ngực tôi.
Tôi chớp mắt, ra vẻ xấu hổ: “Darling, trong công ty đừng như vậy, người ta ngại đó.”
Lục Hoài Thanh trực tiếp đưa tay lấy chi phiếu ra từ túi áo trước ngực của tôi, ánh mắt dần lạnh xuống.
“Lục Hoài Nghĩa đến tìm cô? Năm trăm vạn, cô để hệ thống trả lời câu hỏi gì của nó rồi?”
Tôi ăn ngay nói thật.
“Không thể tưới chết cây phát tài của anh, cũng không thể đổi cá rồng của anh thành cá trắm cỏ.”
Lục Hoài Thanh nhíu mày.
“Ôn Thư Ý, cô nghĩ tôi là đồ đần sao?”
Tôi vô cùng chân thành hỏi lại.
“Lục Hoài Thanh, anh không nghi ngờ em trai anh bị ngốc sao?”
Ánh mắt của Lục Hoài Thanh hơi cứng lại.
Một lúc lâu sau, anh im lặng nhét chi phiếu lại vào túi tôi.
“Đi thôi, vào giải thích dự án.”
6.
Dựa theo câu trả lời của hệ thống, tôi trước mặt Lục Hoài Thanh không khác gì cá gặp nước.
Một tháng trôi qua, tôi đưa ra quyết định sách lược cho ba dự án, dự án lớn chục tỷ tôi cũng có thể nói chen vào hai câu.
Đương nhiên, đi cùng với việc này, mức độ công lược Lục Hoài Thanh cũng không ngừng tăng cao.
Tôi từng lén hỏi hệ thống độ công lược này dùng để làm gì, chẳng lẽ làm anh yêu tôi thật sao?
Hệ thống bây giờ đã thành tinh, nhả một ngụm khói ảo ra rồi sâu xa nói.
[Theo phân tích của chúng tôi về thế giới kịch bản, thế giới này hoàn toàn sụp đổ vì trùm phản diện Lục Hoài Thanh hắc hóa, sau đó đồng quy vu tận với tất cả mọi người, nhiệm vụ công lược của cô chính là để anh ta không hắc hóa, dùng việc này để đảm bảo lấy sự sống cho thế giới này.]
Tôi ồ một tiếng dài: “Tôi là Thánh mẫu đi cảm hóa người ác sao.”
Hệ thống cười lạnh: [Cô không phải, cô là Thần thú nuốt vàng.]
Lời này thật khiến người ta xấu hổ mà, tôi thẹn thùng cúi đầu, thưởng thức nhẫn kim cương ba mươi carat vừa mua.
Buổi tối, tôi đang uốn éo trong phòng mua tòa nhà mới thì nghe thấy tiếng ồn ào bên dưới.
Nghĩ đến thiết lập người điên của Lục Hoài Thanh, tôi nhanh chóng đứng dậy đi xem, đừng có chướng mắt ai rồi đi chém người ta đấy nhé?
Trong phòng khách tầng một, quản gia và người giúp việc đang cúi thấp đầu, thở mạnh cũng không dám, Lục Hoài Thanh đứng tại chỗ ném vỡ cốc chén, cười gằn nói liên tục ba chữ tốt.
“Nhà họ Vương cũng dám tính kế lên đầu tôi sao, xem ra gần đây tôi tốt tính quá rồi chứ gì?”
Tôi hỏi hệ thống: “Chuyện gì vậy?”
Hệ thống nói tôi nhìn hầu gái mặc váy siêu ngắn lại vô cùng xinh đẹp trước mặt.
[Nhà họ Vương muốn dùng mỹ nhân kế thổi gió bên gối, đánh cắp bí mật của Lục thị.]
Đúng là to gan! Lục Hoài Thanh ngã rồi tôi đòi tiền ai bây giờ?
Nghĩ đến chuyện này, tôi lập tức đứng ra.
“Darling, anh đi lên tầng thay quần áo, ở đây để em xử lý!”
Lục Hoài Thanh hơi nheo mắt lại, nhìn vẻ mặt chính nghĩa của tôi mấy giây sau đó đi vòng qua đống mảnh vỡ.
“Được, vậy bọn họ để cô xử lý.”
Đuổi cô gái nhỏ xinh đẹp đi, tôi lên tầng tìm Lục Hoài Thanh.
Gõ cửa phòng anh nhưng không có ai trả lời, tôi lo lắng anh bị hành động của nhà họ Vương chọc cho ngất xỉu nên lo lắng đẩy cửa xông vào: “Lục… Oa~”
Trong phòng ngủ, Lục Hoài Thanh đang thay đồ, một chân ngoài quần dài, quần lót lộ ra, tư thế vừa gợi cảm vừa xinh đẹp.
“Ôn, Thư, Ý!”
Lục Hoài Thanh tức đến tái cả mặt: “Cút ra ngoài!”
Tôi nâng tay đầu hàng: “Được được được, anh đừng kích động, lắc qua lắc lại hơi đau mắt.”
Khuôn mặt đang tái xanh của Lục Hoài Thanh lập tức đỏ bừng, anh nhắm mắt lại, chỉ vào cửa: “Cút.”
“Được.”
Tôi lập tức chạy ra, vừa chạy vừa ồn ào với hệ thống.
“Cmn, cậu có thấy không! Cmn vốn liếng của chồng yêu nhà tôi kìa! Cmn!”
Hệ thống tuyệt vọng: [Cô trong sáng lên, tôi bị report mất!]
Tôi than thở: “Điên mất, sao ở đâu cũng có kiểm duyệt vậy.”
Về đến phòng chưa được bao lâu, cửa phòng bị ai đó gõ mạnh, tim tôi nhảy lên một cái, mở cửa ra nhìn, quả nhiên là Lục Hoài Thanh.
“Cô không muốn nói gì với tôi sao?”
Giọng anh lạnh nhạt.
Tôi cẩn thận nói.
“Darling thật hùng vĩ?”
“Ôn Thư Ý!”
Ánh mắt Lục Hoài Thanh lạnh lùng nhưng tai lại đỏ bừng.
“Tôi nể mặt cô quá rồi có phải không?”
Tôi nhỏ giọng thì thầm: “Đàn ông đúng là đồ hai mặt.”
Hệ thống run rẩy.
[Kí chủ cô đừng nói nữa, cô có biết giá trị cảm xúc của Lục Hoài Thanh bây giờ thành cái gì rồi không? Giá cổ phiếu cũng không lên xuống nhiều như anh ta đâu!]
Mặt Lục Hoài Thanh hết đỏ lại đen, nghiến răng nói ra mấy chữ.
“Thích nhìn đến thế sao?”
Tôi lập tức hưng phấn trở lại: “Anh sẽ cho em nhìn đủ sao?”
Lục Hoài Thanh không chỉ không cho tôi nhìn đủ mà còn tước đoạt tư cách ngủ trên giường của tôi, đuổi tôi ra sofa ngủ để xem xét lại bản thân.
Hệ thống lẩm bẩm: [Đây là cô tự rước lấy.]
Tôi cười lạnh: “Cậu thử nói với tôi độ công lược không tăng đi.”
Hệ thống lập tức ngậm miệng, vì điểm không chỉ tăng mà còn tăng đến 20 điểm.
[Tôi hiểu rồi.]
Hệ thống suy nghĩ một đêm, ngày hôm sau đột nhiên nói với tôi.
[Lục Hoài Thanh chính là kiểu người có máu M mà con người hay nói! Cô càng đối xử biến thái với anh ta thì anh ta càng thích!]
Tôi từ chối cho ý kiến, tiếp tục lướt trang sức.
Chạng vạng tối, bình thường lúc này Lục Hoài Thanh đã tan làm về nhà nhưng bây giờ vẫn chưa có dấu hiệu quay lại, tôi nhoài người ra ban công thở dài.
“Anh ấy không phải là ngại tôi nên mới không về đấy chứ?”
Vừa dứt lời, trong não đột nhiên vang lên tiếng chuông báo động, lần đầu tiên tôi thấy hệ thống nói bằng giọng nghiêm túc thế này.
[Kí chủ! Kiểm tra thấy tâm trạng Lục Hoài Thanh đang rất bất ổn, còn hai phút nữa là hắc hóa!]
“Cái gì?” Tôi vội vàng chạy xuống tầng: “Anh ấy đang ở đâu?”
[Ở công ty! Kí chủ, cô phải nhanh lên! Nếu không thế giới này sẽ bị hủy diệt!]