Trọn Đời Yêu Anh - Chương 1
1.
Tôi xuyên không rồi, xuyên vào một quyển truyện cẩu huyết ngược tâm, lại còn trói buộc với một hệ thống trí tuệ nhân tạo.
[Kiểm tra đo lường hoàn thành, người chơi Ôn Thư Ý đã vào kịch bản, mời lập tức hoàn thành nhiệm vụ công lược liên quan đến nhân vật phản diện Lục Hoài Thanh.]
Âm thanh lạnh lẽo của hệ thống điện tử vang lên trong não, tôi hỏi nó: “Không hoàn thành sẽ thế nào?”
Một chữ chết to đùng xuất hiện trước mặt tôi.
Cùng lúc đó, đối tượng nhiệm vụ Lục Hoài Thanh của tôi đang nổi giận đùng đùng trong phòng đọc.
Là nhân vật phản diện mạnh nhất trong truyện, người tên Lục Hoài Thanh này là kẻ điên độc ác nham hiểm nhất, cả ngày không nghĩ đến chuyện muốn phá hủy thế giới thì cũng là muốn các đại lão trong giới kinh doanh đồng quy vu tận cùng mình, sai lầm duy nhất mắc phải là bị lừa cưới tôi.
Tôi nhanh chóng thấy Lục Hoài Thanh đi ra khỏi phòng đọc, cánh cửa gỗ khắc hoa bị anh đóng thật mạnh.
“Ôn Thư Ý.”
Lục Hoài Thanh đứng trên cầu thang, nhìn tôi từ trên cao xuống, ánh mắt vừa hung ác vừa nham hiểm.
“Đừng tưởng rằng cô liên hợp với mấy lão già kia tính kế tôi cưới cô thì có thể kê cao gối ngủ.”
“Cô là người vợ thứ ba của tôi, cô có đoán được những bà Lục trước đi đâu không?”
Tôi nhìn chằm chằm anh không nói chuyện, ánh mắt di chuyển từ gọng kính vàng xuống cơ ngực như ẩn như hiện sau lớp vải.
Hệ thống nhắc nhở tôi: [Nói gì đi kí chủ! Tính cách Lục Hoài Thanh sáng nắng chiều mưa, cô đừng có chọc điên anh ta!]
Tôi nuốt nước miếng, thuận mồm khen một câu.
“Oa, đây là cơ bắp sao? Em chưa từng thấy bao giờ, có thể sờ thử không?”
Nếu hệ thống có mắt, nhất định bây giờ nó sẽ trừng mắt to bằng quả trứng vịt.
[Kí chủ! Cô đang nói gì thế!]
Lúc này tôi mới lấy lại tinh thần, nhìn Lục Hoài Thanh đang nhíu mày nhìn mình đầy ngượng ngùng.
“Ôi chao anh vừa nói cái gì thế, mấy bà Lục trước không thấy sao? Vậy các cô ấy không thể sờ cơ bắp rồi, không được hưởng phúc, thật đáng tiếc.”
“Ôn Thư Ý, bọn họ để cô đến làm vợ tôi nhưng không nói cho cô biết tôi là người thế nào sao?”
Lục Hoài Thanh nhìn tôi mấy giây, môi nở nụ cười tàn nhẫn.
“Hay là cô cố ý giả ngây giả ngô ở trước mặt tôi là vì có mục đích gì không thể cho người khác biết?”
Mục đích?
Vốn là không có, nhưng nhìn anh trai cao ráo cool ngầu cơ bắp chân dài trước mặt, tôi đột nhiên rất có mục đích!
Nhưng sau khi đối mặt với đôi mắt lạnh lùng của Lục Thanh Hoài, tôi nuốt ngay câu nói háo sắc này vào trong bụng, ngược lại còn ra vẻ “bị anh nhìn thấu rồi”.
“Em cũng không lừa anh nữa, hôm nay em bị trói buộc với một hệ thống, em không dám làm trái với lời nó, nếu không chúng ta sẽ xong đời!”
Lục Hoài Thanh hơi nhíu mày, dường như có hơi bất ngờ.
“Hệ thống? Nó yêu cầu cô làm gì?”
Tôi liếc mắt nhìn áo ngủ tơ tằm của Lục Hoài Thanh, lại nhìn đồng hồ Vacheron Constantin trên cổ tay anh.
“Đầu tiên, cho em một ngàn vạn tiền tiêu vặt.”
Hệ thống: [Hả???]
2.
[Không phải chứ, cô đây là đang vu oan đó!]
Hệ thống kêu lên trong đầu tôi: [Tôi nói lời này lúc nào?]
Tôi không thèm để ý đến giọng gào thét của hệ thống, giả vờ như sắp khóc.
“Anh Lục, em không muốn chết, một ngàn vạn mà thôi, đối với anh cũng chỉ như bọt nước thôi mà, đúng không?”
“Huống hồ không thể không trả thù lại những người đã kéo anh xuống, anh cam tâm bị hệ thống này chơi chết sao?”
Quả nhiên ánh mắt hoài nghi của Lục Hoài Thanh dần trở nên sắc bén.
Anh nhìn tôi, nở nụ cười nham hiểm hung ác.
“Lúc nào tôi cũng có thể cấp cho cô một ngàn vạn, nhưng tôi có một vấn đề muốn hỏi hệ thống kia của cô.”
Tôi gật đầu: “Anh nói đi.”
Lục Hoài Thanh nở nụ cười lạnh lẽo.
“Nếu đã có thể chơi chết tôi thì nó cũng có thể chơi chết những người khác, đúng không?”
Đã đến nước này rồi còn muốn đồng quy vu tận với cả thế giới, không hổ danh là nhân vật phản diện vừa điên vừa ác của thế giới này.
Tôi thở dài: “Đúng.”
Hệ thống cạn lời: [Không phải chứ, tôi nói? Cô trả lời thay tôi mà?]
Lục Hoài Thanh hài lòng gật đầu: “Tôi cần làm gì mới có thể chơi chết bọn họ?”
Ánh mắt tôi nhìn vào không trung, làm như đang nghe hệ thống nói, thật ra một chữ cũng không thèm nghe.
Mấy giây sau, tôi ngẩng đầu nhìn về phía Lục Hoài Thanh, ánh mắt kiên định: “Chăm chỉ đi làm!”
Lục Hoài Thanh còn chưa kịp cười tôi đã vươn tay về phía anh: “Give me five!”
Nụ cười của Lục Hoài Thanh dừng lại: “Cái gì?”
Tôi nói vô cùng hùng hồn: “Phí trưng cầu ý kiến đó, hệ thống ra giá, năm trăm vạn một vấn đề.”
Hệ thống muốn chết máy: [Mặc dù tôi không phải người, nhưng kí chủ, cô sống quá chó!]
Lục Thanh Hoài im lặng mấy giây, sau đó tiện tay lấy từ trong túi ra một tấm thẻ, kiêu ngạo đưa cho tôi.
“Căn phòng đầu tiên ở tầng ba cho cô ở, từ nay trở đi, cô nhất định phải gọi là đến, hỏi là đáp.”
Tôi cung kính nhận thẻ bằng hai tay: “Được nha chồng yêu.”
Bước chân Lục Hoài Thanh cứng đờ: “Không cho phép gọi tôi như vậy.”
Tôi nháy mắt với anh: “Vậy sao? Biết anh thẹn rồi nha darling~”
Tôi đưa mắt nhìn bóng lưng dần đi xa của Lục Hoài Thanh, âm thanh của hệ thống lại vang lên trong não.
[Nhiệm vụ hoàn thành: ngủ lại nhà họ Lục, giá trị công lực +5. Cách hoàn thành nhiệm vụ của cô đúng là khiến tôi được mở rộng tầm mắt.]
Tôi vui vẻ nghịch thẻ đen: “Cảm ơn đã khen.”
3.
Đêm đó, Lục Hoài Thanh gọi tôi đến phòng đọc.
Trên bàn có mấy tập tài liệu về dự án, anh nhìn tôi bằng ánh mắt sâu xa.
“Đến đây, hệ thống hỏi gì đáp nấy, nói cho tôi, nên chọn cái này?”
Pause, chuyện này không làm khó được chụy đây đâu nhé.
Tôi hỏi hệ thống: “Chọn cái nào? Việc này liên quan đến tiến độ công lược của tôi, cậu trả lời cho cẩn thận.”
Hệ thống nghiến răng nói ra ba chữ: [Cái thứ hai.]
Tôi lặp lại, sau đó đưa tay về phía Lục Hoài Thanh đang suy nghĩ gì đó.
Ánh mắt Lục Hoài Thanh trầm xuống.
“Lại năm trăm vạn? Hệ thống như nó đòi tiền rồi làm được gì?”
Tôi mặt không thay đổi trả lời.
“Ai mà biết được, anh đừng có đoán suy nghĩ của hệ thống.”
Đôi mắt đen nhánh của Lục Hoài Thanh yên lặng nhìn tôi, sự hung ác dần xuất hiện trên mặt.
“Ôn Thư Ý, tốt nhất cô đừng lừa tôi.”
Anh đi về phía trước mấy bước, đôi mắt hiện lên sự uy hiếp, khóe môi nâng lên thành một nụ cười vừa tàn nhẫn vừa lạnh lùng.
“Nếu không, trước khi cô bị hệ thống chơi chết trước, tôi nhất định sẽ kết thúc đời cô.”
Tôi nhìn đôi mắt nặng nề của Lục Hoài Thanh, ấy đừng, sao lại thành bán buôn điên khùng rồi.
Hệ thống trong đầu tôi cũng đang gào thét.
[Lục Hoài Thanh có khuynh hướng hắc hóa! Kí chủ mau nghĩ cách đi!]
Nhìn đôi mắt đen nhánh đầy tàn nhẫn của Lục Hoài Thanh, tôi đột nhiên hét lớn một tiếng, cắt ngang tiến độ hắc hóa của anh.
Sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Lục Hoài Thanh, tôi lao về bàn sách, cầm lấy bút, kí tên Lục Hoài Thanh lên tài liệu dự án thứ hai, sau đó lại ngồi xuống ghế đần người.
Lục Hoài Thanh: “?”
“Xin lỗi darling.”
Vẻ mặt tôi đầy tội lỗi.
“Em cũng không muốn, nhưng vừa rồi hệ thống mới kiểm soát em!”
Lục Hoài Thanh dùng ánh mắt như nhìn đứa ngốc để nhìn tôi.
“Được rồi, cô đi đi.”
Tôi yếu ớt ngồi trên ghế.
“Vừa rồi bị hệ thống cưỡng ép sử dụng thân thể, bây giờ không động đậy được, anh có thể dìu em về không?”
Hệ thống cõng nồi cực đại trên người, bực tức chửi bới: [Trời má, tôi thật sự muốn báo cảnh sát bắt cô đấy!]
Lục Hoài Thanh không động đậy, chỉ lặng lẽ nhìn tôi: “Vậy cô cứ nằm đây đến khi có thể cử động đi!”
Thấy anh chuẩn bị rời khỏi thư phòng, tôi nhanh chóng gọi lại, giọng điệu đáng thương: “Darling!”
Bước chân Lục Hoài Thanh dừng lại, ánh mắt nhìn tôi đã lạnh thêm một chút: “Nếu như cô xin tôi…”
“Năm trăm vạn trưng cầu ý kiến của cô sẽ không được thanh toán.”
Trong phòng đọc trở nên yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, hệ thống kín đáo nói:
[Đến buổi đấu thầu, Lục Hoài Thanh chắc chắn sẽ nói cô mang mấy trăm vạn của cô đi.]
4.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng tôi đã bị Lục Hoài Thanh gọi dậy.
“Cùng tôi đến công ty.”
Anh đứng trong phòng thay quần áo thắt cà vạt, ý cười có phần cay độc.
“Để hệ thống nhỏ nói cho ban giám đốc xem tại sao lại chọn dự án thứ hai.”
Tôi lười biếng ngáp một cái, vươn tay về phía anh.
Lục Hoài Thanh mặt không biểu cảm: “Nói xong sẽ trả tiền cho cô.”
“Không phải.” Tôi xoa mắt: “Cho em tiền tiêu vặt.”
Bàn tay đang thắt cà vạt của Lục Hoài Thanh dừng lại: “Cô đã tiêu hết một ngàn vạn rồi?”
Tôi ngượng ngùng cười một tiếng: “Tối qua mới lướt mạng một lúc, nó đoán em thích, quả nhiên em rất thích.”
Sắc mặt Lục Hoài Thanh cứng lại: “Đó là một ngàn vạn đấy.”
Tôi tiếp tục ngượng ngùng: “Thích kim cương lớn, thích bất động sản.”
Thấy Lục Hoài Thanh không động đậy, tôi thở dài.
“Em cũng không muốn, nhưng nuôi hệ thống cần tiền, hoàn thành nhiệm vụ cần tiền, lúc trước là anh nói muốn giữ hệ thống này lại, bây giờ anh không thể vứt bỏ em và hệ thống lăn lóc với nhau như vậy được.”
Hệ thống nghe xong muốn cháy máy.
[Có thể do tôi ít đọc sách nhưng đây là lần đầu tôi biết đòi tiền còn có thể thẳng thắn hùng hồn như thế này đấy.]
Tôi ngoài cười nhưng trong đầu không cười trả lời nó.
“Có thể do tôi ít kiến thức, lần đầu tiên tôi biết hệ thống còn đọc sách.”
Hệ thống thở dài.
[Tôi lo lắng cho cô luôn đấy, cô như thế này thì sao có thể công lược được Lục Hoài Thanh? Đến khi hết thời gian làm nhiệm vụ cô sẽ thẳng đường mà đi mất.]
Vẻ mặt tôi tự nhiên: “Làm người không thể quá tham lam, tôi được tiêu mấy trăm triệu, chết sớm một chút cũng không sao.”
Hệ thống cạn lời không trả lời được.
Nhưng Lục Hoài Thanh sau một lúc im lặng lại đột nhiên bật cười, hứng thú nhìn về phía tôi.
“Được, tôi có thể bỏ tiền cho cái hệ thống này, đương nhiên, nếu nó không thể làm được như những gì tôi kỳ vọng, cả cô và nó cũng không cần tồn tại nữa.”
Tôi nhìn anh lấy điện thoại của tôi rồi liên kết với thẻ ngân hàng của mình, nở nụ cười vô cùng chân thành tha thiết.
“Đương nhiên rồi darling ~ em và hệ thống đều sẽ hỗ trợ anh, làm bạn với anh, cho đến khi cái chết chia lìa chúng ta nha!”
Lục Hoài Thanh hơi ngẩn ra: “Hừ, lời lẽ xảo trá.”
Tôi vô cùng chân chó tiến lên chỉnh ống tay áo cho anh.
“Không phải xảo trá, từ lần đầu tiên nhìn thấy darling, tất cả tế bào trên người em đều đang nói…”
“Ngậm miệng.”
Lục Hoài Thanh đưa tay bóp chặt mặt tôi, dùng sức bóp miệng tôi thành mỏ vịt.
Tôi chớp chớp mắt, cong mắt cười với anh, cố gắng nói một câu hoàn chỉnh: “Darling thật dễ trêu ~”
[Ting, phát hiện tâm trạng Lục Hoài Thanh dao động, độ công lược +10.]
Hệ thống im lặng mấy giây, sau đó cẩn thận hỏi tôi.
[Có phải trên người cô còn một hệ thống khác không? Ví dụ như vừa gặp đã yêu, đụng vào là thêm điểm ấy?]
“Đương nhiên không có rồi.”
Tôi dạy dỗ nó.
“Cậu chỉ biết chú ý đến hiệu quả và lợi ích, căn bản không biết sự đáng quý của chân tình và thật lòng!”
Hệ thống tỏ vẻ đang nghe lời dạy.
[Cho nên lần đầu tiên cô gặp Lục Hoài Thanh, tế bào trên người cô đã nói gì?]
Tôi nhìn liên kết thanh toán thân mật trên điện thoại, say mê nghiêng đầu: “Đương nhiên là cây ATM thân yêu của tôi rồi!”
Hệ thống: […]