Trọn Đời Dành Hết Cho Em - Chương 5
Tôi có thể cảm nhận được hai má mình đang dần nóng lên.
“Anh, là một người đàn ông trưởng thành.”
Anh thở dài, ánh mắt hạ xuống, lông mi tạo thành bóng râm chiếu xuống dưới mí mắt.
“Thật xin lỗi, anh vẫn luôn dùng cách của anh đã suy nghĩ mọi chuyện.”
“Có quá nhiều chuyện anh muốn cân nhắc, nên anh vẫn hơi do dự.”
“Lúc đầu anh suy nghĩ nên làm thế nào để lại gần em hơn, nên làm thế nào để lấy lòng em, nên làm thế nào để em quên đi thân phận lúng túng của chúng ta.”
“Anh muốn lấy em, nhưng nếu như có em rồi, những chuyện anh cần suy nghĩ càng nhiều hơn.”
“Bố mẹ em sẽ đồng ý cho chúng ta ở bên nhau sao? Bố mẹ anh thì sao?”
“Việc học của em sẽ bị ảnh hưởng như thế nào?”
“Anh lớn hơn em bảy tuổi, nếu không thể ở bên cạnh em thì sao đây?”
“Em bị người khác chỉ trích, bị người khác chỉ trỏ, anh nên làm sao bây giờ?”
Anh ngẩng đầu nhìn tôi từ trước đến nay tôi vẫn rất thích ánh mắt của anh, lúc này nó đã thành màu nâu sẫm, giống như lá mùa thu đang đung đưa sắp rụng.
Trán anh đột nhiên tì lên cổ tôi, hơi thở ấm áp thuộc về anh khiến cần cổ tôi ngứa ngáy.
“Cuối cùng anh phát hiện, tất cả mọi thứ đó đều là lí do để anh trốn tránh mà thôi.”
“Có thể nào, là em căn bản cũng không thích anh?”
“Anh sợ anh nói rõ với em, em sẽ nói, Lục Dật Lâm, anh bớt tự mình đa tình đi, em căn bản không thích anh.”
Lúc này anh lại cười khẽ một tiếng.
“Vậy anh nên bắt em xử lý thế nào đây, hả?”
“…”
Từ trước đến nay tôi không biết anh lại nghĩ nhiều như vậy.
Mưa vẫn tí tách không ngừng, trong căn phòng mờ tối không mở lấy một bóng đèn.
Tôi gọi tên anh, từng chữ từng chữ một.
“Lục Dật Lâm.”
“Anh cho em rất nhiều dũng khí.”
“Em cũng muốn cho anh một chút, dũng khí của em.”
Tôi đưa tay ôm lấy anh, hơi thở của anh dần bao trùm lấy tôi. Tôi nghĩ, nếu một ngày nào đó tôi phải chịu trừng phạt thì đó cũng có nghĩa là do tôi không thể kiềm chế được bản thân mình.
Thích anh đến mức không thể kiềm chế.
Thích đến mức dây thần kinh cũng rung động.
Trong tiếng mưa rơi, dường như tôi nghe được tiếng anh cười.
Không biết là ai hôn ai trước, cũng không biết ai trêu chọc ai trước.
Triền miên như cơn gió ôm lấy chúng tôi, phần tua rua của đèn ngủ rung lắc không ngừng.
Ồn ào hỗn loạn.
21.
Tôi vẫn chưa quen với việc ở bên Lục Dật Lâm.
Tôi chưa từng nghe những lời đồn thổi, hoặc có thể sẽ nghe phong phanh được vài câu.
Hình như tôi đã dùng một cách khác để trở nên nổi tiếng hơn.
Đương nhiên cũng có chỗ tốt, đó chính là có thể quang minh chính đại đi ăn cơm với anh, không cần kiêng nể nắm lấy tay người mình thích.
Tiết cuối cùng của thứ sáu là tiết tiếng anh của anh, thầy Lục căn giờ rát chuẩn, tuyên bố tan học trước khi kim đồng hồ chỉ đến số năm trước một giây.
Tôi chậm chạp cùng anh đến văn phòng.
Đồ anh cần lấy không quá nhiều, giáo án và laptop, lúc anh thu dọn tôi ngồi trên ghế chơi đến khi anh giữ tay nắm lại.
Sau đó vây tôi lại với lưng ghế.
“Đói bụng không?”
“Vẫn ổn.”
Anh gật đầu, đưa cho tôi một chiếc hộp nhỏ được đóng gói xinh đẹp.
Là socola.
“Anh mua từ khi nào vậy?”
Lục Dật Lâm không thích đồ ngọt, tôi biết, nhưng anh biết tôi thích thứ đồ ngọt ngào này gần chết.
“Sáng nay, tiện đường mua.”
Nhìn kĩ mới thấy trong tay anh còn mấy túi như quà tặng.
Tôi đuổi theo bước chân của anh.
“Đêm nay chúng ta ăn cơm ở đâu?”
“Nhà em.”
“Ồ, em… Cái gì? Nhà em?”
Ánh mắt người đàn ông nhìn về phía trước, anh ừ nhẹ một tiếng, ô tô từ từ lái ra ngoài hầm để xe.
…
Tôi ngồi bên ghế phó lái, một lúc lâu sau mới phản ứng lại kịp.
“Mẹ em biết chúng ta yêu đương?”
Anh cười khẽ một tiếng: “Sao, không nghĩ đến ngày hôm nay sao?”
“Em chỉ là, chậm không đến… Không ngờ bà ấy đã biết từ trước…”
“Không sớm nữa, em cũng hai mươi mốt rồi.”
Lúc đầu tôi không để ý đến lời anh nói.
Cho đến khi anh hơi cười, trong lời nói có chút hứng thú.
“Độ tuổi nước ta cho kết hôn, nữ là hai mươi mốt tuổi.”
“…”
22.
“Chuyện đó, mẹ anh có thái độ như thế nào?”
Lời nói ra rồi tôi lại thấy do dự.
“Thái độ? Bà ấy chỉ nói đã biết từ lâu, nói anh cuối tuần đưa em về ăn cơm.”
“Lục Dật Lâm.” Tôi gọi tên anh, anh vẫn kiên nhẫn trả lời như cũ.
“Em có cảm giác như yêu sớm thời cấp ba rồi bị bắt vậy.”
“Cấp ba em còn yêu sớm?” Anh nhướng mày.
“Em nói là cảm giác mà.”
…
Ánh trời chiều chiếu sáng hành lang, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi đồ ăn quen thuộc.
“Mẹ, con về thôi.”
Mẹ tôi mặc tạp dề, cầm nắp nồi đi ra khỏi nhà bếp.
Dáng vẻ bà vô cùng hứng khởi, khiến tôi đột nhiên cảm thấy áy náy vì bản thân không thường xuyên về thăm nhà.
Kết quả bà trực tiếp đi qua tôi để đến nhận quà từ tay Lục Dật Lâm.
“Ôi chao, Tiểu Lục, đến là được rồi, còn mang theo quà làm gì chứ, siêng qua gặp mặt là được mà…”
“…”
“Mau đến ngồi đi, con gái, rót nước cho Tiểu Lục đi.”
Dường như bây giờ bà ấy mới phát hiện ra tôi đứng bên cạnh.
…
Tôi còn đang lo lắng mẹ tôi không chấp nhận được Lục Dật Lâm.
Từ nhỏ đến lớn anh đã là “con nhà hàng xóm”, là bóng ma mà tôi muốn tránh đi cũng không được.
Quá trình ăn cơm còn thuận lợi hơn những gì tôi tưởng tượng.
Tôi lại lần nữa được chứng kiến năng lực “lấy lòng người lớn” của Lục Dật Lâm.
Mẹ tôi bị anh dỗ cho cười không khép được miệng, cho đến khi ăn cơm xong, anh chủ động đi vào phụ mẹ tôi rửa chén.
Tôi cũng muốn vào, kết quả vừa đi đến cửa đã bị anh nhấn đầu ra.
“Có mấy lời em không ở đây mới có thể nói được, hiểu không?”
…
Lục Dật Lâm và mẹ tôi ở trong phòng bếp nói chuyện một lúc lâu.
Dù sao người bình thường rửa chén chắc chắn không tốn nhiều thời gian như vậy.
Lúc Lục Dật Lâm đi ra, sắc mặt anh vẫn như ngày thường, tôi hỏi anh với mẹ tôi đã nói gì với nhau trong phòng bếp.
“Chăm sóc em thật tốt.”
Anh chỉ nói một câu rồi đưa tay lấy quyển sách tôi đang đọc đi.
“Bộ sưu tập những câu chuyện dở khóc dở cười? Ngô Lâm Nghiêu, em thú vị thật đấy.”
“…”
Còn không phải vì tôi chán quá sao.
“Lục Dật Lâm, em cưỡi một con ngựa, lúc giẫm qua nước trên mặt đất đã phát ra tiếng vang rất lớn, anh có biết tại sao không?”
Anh nhướng mày, một người rất cao như anh, lúc đứng lên nhìn tôi cũng đủ để che lấp cả người tôi.
“Vì nước rất ồn nha.”
“…”
Anh không cười, tôi rất buồn.
Một lúc sau, anh cúi người xuống, khoảng cách giữa chúng tôi dần ngắn lại, tôi có thể thấy được dáng vẻ ngẩn người của mình trong mắt anh.
“Thích nghe đồng âm như thế sao? Anh cũng có một câu, em có muốn nghe không?”
Không ngờ Lục Dật Lâm cũng sẽ kể chuyện cười, tôi gật đầu đồng ý.
Người đàn ông hơi nheo mắt nhìn tôi, hơi thở quanh quẩn bên tai tôi.
“Anh là một con cừu nhỏ.”
“Em có thể cho anh cỏ không?”
“…”
Một lúc lâu sau tôi mới phản ứng được.
Mặt đỏ như muốn nhỏ máu, anh, anh sao có thể như vậy chứ.
“Lục Dật Lâm, anh…”
Tôi trừng mắt nhìn anh, nhưng trong mắt anh cũng chỉ là đang giận dỗi, anh đưa tay xoa nhẹ đầu tôi.
“Cừu nhỏ thật ra muốn hỏi, ngày này năm sau còn có thể ở bên cạnh em không?”
“Không thể.”
Tôi hung dữ cắn miếng táo anh vừa cắt.
“Con cừu nhỏ chỉ có thể hàng năm ở bên cạnh em.”
Gió đêm thổi bay rèm cửa ngoài hành lang.
Tôi nhớ đến ánh mắt từng lần anh nhìn tôi.
Hóa ra sự bất lực và dịu dàng từ đầu đều dành cho tôi.
Anh nhẹ giọng hứa hẹn, giống cơn gió mang đi không khí nóng bỏng của mùa hè.
Cũng dành cho tôi.
[Hết]