Trọn Đời Dành Hết Cho Em - Chương 4
19.
Có người kiểu gì cũng sẽ giày vò trái tim người khác, quấy rầy khiến bạn ăn không ngon ngủ không yên.
Khi mùa hè kia sắp hết thúc, tôi cũng rơi vào trạng thái như vậy.
Tình hình dịch bệnh chuyển biến tốt đẹp, trường được gỡ phong tỏa.
Nhiệt độ không khí tăng cao, gió đêm cũng vậy.
Câu lạc bộ âm nhạc tổ chức hoạt động offline, có thể cùng ca hát liên hoan trên bãi cỏ vào ban đêm.
Mặc dù là trong sân trường nhưng cuối cùng vẫn là có không khí.
Bạn cùng phòng là hội trưởng câu lạc bộ âm nhạc, tôi giúp cô ấy treo đèn nhấp nháy, sạp hàng trong góc sân tập cũng bắt đầu có người.
Tiếng ghita dần vang lên.
Tôi và một người khác bê ghế từ trong phòng học ra, bia cũng được bổ sung vì dịch bệnh, nắp chai được bật mở, vừa nghe người khác ca hát vừa uống một ngụm lớn.
Ban nhạc hát một bản nhạc buồn.
Cô ấy hát: “Rốt cuộc em đã làm gì khiến anh đau khổ.”
Sân tập trống trải lộng gió, đèn đường mờ ảo và một nhóm người rộn ràng.
Âm thanh của mic không tốt, giống như người nào đó bị níu lấy cổ áo hỏi không ngừng.
“Gần đây có phải tâm trạng của cậu không được tốt không?”
Người bên cạnh nằm sấp xuống ghế hỏi tôi, sao trên trời đêm sau lưng cô ấy rơi xuống.
Đúng vậy, thiếu chút nữa tôi đã quên.
Tôi suýt quên những chuyện khiến tôi đau khổ.
Bên cạnh Lục Dật Lâm đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ.
Là giảng viên ngữ văn mới đến trường chúng tôi, độ tuổi ngang anh, rất dịu dàng, hơn nữa không hiểu sao, tin đồn họ ở bên nhau cũng ngày càng nhiều.
Ngay cả bạn cùng phòng tôi cũng nói, Lục Dật Lâm và giảng viên ngữ văn mới đến rất đẹp đôi.
Tôi cũng không biết lúc anh thật sự có bạn gái tôi nên đối mặt với anh như thế nào, rõ ràng tôi đã chiếm lấy anh từ rất lâu.
Cuộc trò chuyện với anh vẫn còn dừng ở một tuần trước.
Tôi nói với anh, không cần mang cơm mẹ nấu lên giúp tôi nữa, gần đây tôi đã làm phiền anh rồi.
Chắc lúc đó anh đang lên lớp, nửa tiếng sau mới trả lời tôi.
Một dấu chấm hỏi.
Tôi không trả lời, một lúc lâu sau anh mới hỏi tôi: [Sao vậy?]
Tôi tắt màn hình điện thoại, không trả lời lại anh.
Tôi không quá thích uống bia, cho nên khi người bên cạnh đã uống đến lon thứ sáu, tôi mới mở đến lon thứ hai.
Cô ấy cũng đã say, chỉ vào mũi tôi, khiến tôi không thể uống được nữa.
“Này, Lâm Nghiêu, cậu thử nhìn đi, kia có phải thầy Lục không?”
Tôi nhìn theo hướng tay cô ấy chỉ, trừ gặp qua lớp học online, đã rất lâu rồi tôi chưa gặp anh.
Anh vẫn mặc áo somi trắng như cũ, khuỷu tay khoác áo khoác, dáng người cao lớn đứng trước câu lạc bộ âm nhạc.
Ánh sáng chiếu vào mắt kính tạo nên tia sáng chói mắt, nhưng như vậy cũng không đẹp mắt bằng ánh sáng trong ánh mắt anh.
Cũng có sinh viên nhận ra anh, lên tiếng chào hỏi.
Tôi à một tiếng, cồn lên não hơi nhiều.
Tôi đã phiền não rất lâu rồi.
Tôi đột nhiên đứng lên, lon bia trống không dưới chân tôi đung đưa qua lại, cuối cùng đổ nghiêng đổ ngả.
Tôi đứng giữa đám đông nhìn anh, tôi cho rằng anh không phát hiện ra tôi.
Kết quả anh không chỉ phát hiện mà còn đi về phía tôi.
“Cô ấy uống bao nhiêu bia rồi?”
Tôi trừng mắt nhìn anh xoay người nhặt lon bia từ dưới đất lên, hỏi người bên cạnh tôi.
“Hai, còn uống không bằng em đâu.” Người bên cạnh xua tay.
Tôi đưa tay lau mạnh vệt nước đọng bên khóe miệng, hung dữ trừng mắt với anh.
Ánh mắt hơi mơ màng, ánh đèn sặc sỡ lướt qua ánh mắt.
Tôi níu lấy cánh tay anh, kéo anh đi chỗ khác.
Anh để yên cho tôi kéo anh đi, gió lướt qua tai, đêm nay rất sáng, không phải trắng sáng, mà là mở nhiều đèn.
Là ánh sáng của ngọn đuốc vô danh không biết thắp lên từ đâu.
Tôi kéo anh đến góc tường, dùng hết sức lực để chặn anh lại.
Anh hạ ánh mắt nhìn tôi, mũi cao thẳng, môi mỏng hình như hơi nâng lên.
Cho đến khi lòng bàn tay ấm áp đụng nhẹ lên khuôn mặt tôi.
“Rốt cuộc anh đã làm gì khiến em đau khổ?”
Vừa là lời bài hát ban nãy, cũng là lời anh hỏi tôi.
Tôi ngẩn người một lúc lâu.
“Có phải anh yêu rồi không? Lục Dật Lâm.”
Tôi muốn giọng mình ổn định lại, nhưng tôi không làm được, tôi muốn bình thản, nhưng gió đêm lại không ngừng vương vấn.
“Không có.” Anh trả lời vừa nhẹ nhàng vừa dứt khoát.
“Nhưng tại sao anh lại không yêu đương với cô ấy, cô ấy tốt như vậy…”
“Em rất muốn anh yêu đương với cô ấy sao?” Trong giọng nói của anh nhiễm ý cười.
Tôi lại không cười nổi, điên cuồng lắc đầu.
“Cho nên em…” Anh nhắm mắt lại, cúi người dựa sát vào tôi.
“Em muốn ở bên anh!” Tôi đột nhiên nói, đại não chắc chắn đã ngừng suy nghĩ.
Đến mức tôi và anh đều đồng loạt sững người.
Thật ra tôi có thể thấy được sự kinh ngạc từ trong ánh mắt anh, giống như hổ phách được mạ thêm một tầng sáng vậy.
Trái tim trong lồng ngực không ngừng nhảy, giống như tiếng trống vang lên bên tai.
Một lúc lâu sau vẫn không có câu trả lời.
Tôi vò đã mẻ không sợ rơi.
“Được, được, em hiểu rồi, anh từ chối em cũng không sao cả, dù sao anh cũng là thầy của em, anh xem em là em gái đúng không, hức, em hiểu, là em tự mình đa tình, em…”
Tôi nói không hoàn chỉnh cả câu, chỉ cảm thấy mũi chua xót, lúc này anh mới lấy lại tinh thần gọi tên tôi.
Tôi không muốn nghe lời giải thích của anh, phải nói là não tôi không xử lí được tình huống lúng túng như thế này.
Tôi quay người muốn đi, anh túm mạnh lấy tay tôi.
Vẻ mặt tôi nhìn anh lúc này còn khó coi hơn cả khóc.
“Không sao, Lục Dật Lâm, em biết, quan hệ của chúng ta sẽ bị rất nhiều người đồn đại.”
“Em dừng lại, nghe anh nói đã.”
Anh nắm tay tôi khá chặt, lông mày cũng nhíu lại.
“Có lẽ anh cũng không thể nào thích em được, ở bên cạnh em đúng là chuyện khó hơn lên trời, người khác sẽ nói, là em phá hỏng công việc của anh…”
“Haiz.” Tôi nghe thấy anh thở dài một tiếng.
Sau đó tôi không nói ra lời.
Vì anh nâng cằm tôi lên hôn xuống, những lời nói vỡ vụn đều bị nuốt xuống, tất cả đều bị một hành động làm cho rối loạn.
Tôi không nghĩ được gì nữa.
Thật sự.
Anh buông tôi ra, lúc trán anh chạm vào trán tôi, tôi cũng không suy nghĩ được gì.
Giọng anh vang lên rõ ràng, hòa vào với nhịp tim đập bên tai.
“Anh chưa từng quan tâm đến lời người khác đánh giá về mình.”
“Nhưng anh không thể không để ý đến lời họ nói về em.”
20.
“Bây giờ anh không muốn giải thích thêm gì với em, vì em uống say rồi.”
“Đợi ngày mai em tỉnh lại, chúng ta nói chuyện rõ ràng.”
Tôi ngồi trên giường, trong đầu đều là những lời tối qua anh nói.
Đây không phải là giường của tôi.
Không phải của tôi, là của Lục Dật Lâm, anh, tôi, tôi đang ở trong nhà anh.
Đại não bắt đầu hoạt động, đầu đau như muốn nứt ra, lúc nhìn ra ngoài cửa sổ tôi mới phát hiện bên ngoài đang mưa tầm tã.
Khó trách đã là buổi sáng mà trời vẫn tối đen.
Trong lúc xúc động đã tỏ tình với anh khiến tôi không khỏi hối hận, rõ ràng tôi có cách tốt hơn mà không hiểu sao tôi lại xúc động như vậy.
Rõ ràng tôi đã rất nhiều lần nói với bản thân, đừng mong chờ gì với anh.
Thật ra ngày hôm đó, lời mà Lục Dật Lâm nói với Tiểu L tôi đều nghe được.
“Vĩnh viễn đừng đặt mong đợi của mình lên một chuyện không thiết thực…”
“Và làm những chuyện vô nghĩa.”
Vì càng mong chờ nhiều thì càng thất vọng.
Chấp niệm càng sâu càng khó kiềm chế bản thân.
Lục Dật Lâm là mặt trăng trên bầu trời, là tín ngưỡng trên cao của tôi.
Tôi đã lún sâu, sau đó không thể kiềm chế được chính mình.
Tôi nghe được tiếng cửa đóng mở.
Lúc ngẩng đầu nhìn về phía cửa ra vào, tôi thấy dáng vẻ mặc đồ ở nhà lỏng lẻo của anh mà đã rất lâu rồi không thấy, trong ánh đèn lờ mờ, chiếc áo màu đen càng làm nổi bật lên làn da trắng nõn của anh.
“Ngủ lâu như thế có đau đầu không?”
Giọng anh vẫn lạnh nhạt như cũ, giống như một thứ gì đó xóa tan sương mù hư ảo.
Tôi lắc đầu, thật ra tôi uống cũng không nhiều bia lắm.
“Tối hôm qua…”
Tôi đột nhiên trùm chăn lên trốn bên trong, không muốn nhớ đến kí ức đẩy anh vào tường rồi tỏ tình đầy xấu hổ của mình.
Một lúc lâu sau cũng không có tiếng động.
Tôi thắc mắc thò đầu ra, trùng hợp đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của anh.
“A…”
Tôi rụt vào chăn không thành công, vì anh đã nhanh tay túm lấy cổ áo của tôi trước.
“Nghe anh nói xong rồi ngủ tiếp, em nghe xong em ngủ bao lâu cũng được.;
“…”