Trọn Đời Dành Hết Cho Em - Chương 2
12.
Lúc tắm rửa, tôi vẫn nghĩ đến hai câu nói kia của anh.
“Phản ứng sinh lí của một người đàn ông bình thường”, rõ ràng là giọng nói vô cùng lạnh lùng nhưng tôi nghe xong lại cảm thấy vành tai bốc hỏa.
Nước từ vòi hoa sen không ngừng chảy xuống, khó khăn lắm mới khiến tôi dừng nghĩ lung tung.
Sau khi mặc đồ xong, tôi nhìn vào trong gương, quả nhiên mặt đỏ bừng.
Lúc tôi mặc váy ngủ ra khỏi phòng tắm, Lục Dật Lâm đã ngồi trên sopha đọc sách.
Ánh sáng ấm áp từ đèn sàn chiếu lên sườn mặt anh, đường cong hàm của anh còn rõ ràng hơn cả tương lai cuộc đời tôi.
Anh vừa cởi kính ra, ngẩng đầu lên đã thấy tôi, tôi cảm giác được anh bất ngờ mấy giây rồi mới chuyển ánh mắt sang chỗ khác.
Đôi mắt đen nhánh, vừa sâu vừa đẹp.
“Mặc ít như vậy không lạnh sao?”
“Hả? Lúc ở kí túc em đều mặc thế này, ít lắm sao?”
Tôi xích lại gần anh, anh đột nhiên gấp sách lại.
Gõ nhẹ lên trán tôi, anh hạ ánh mắt xuống.
“Vừa tắm xong đừng dựa vào người anh, bẩn.”
“Anh đi tắm, nếu em ở lại thì cứ ở, không thì tự về.”
Tôi gật đầu, đưa mắt nhìn anh đi vào phòng tắm.
Sau đó mới nhận ra mình không mang chìa khóa phòng.
13.
Phòng khách nhà Lục Dật Lâm cơ bản là thuộc về tôi.
Dù sao chăn điều hòa hình ngôi sao của tôi còn được anh gấp gọn để ở góc giường.
Tôi không phải người lạ giường, nơi nào cũng có thể ngủ được.
Nhưng hôm nay làm thế nào cũng không ngủ được.
Đang yên đang lành thì đau bụng, lúc cảm giác được cơn đau ngày càng quen thuộc, tôi đột nhiên nhận ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
Bà dì của tôi… có khả năng là… đến sớm.
Tôi không biết nói chuyện này với Lục Dật Lâm như thế nào, không nói thì tôi không thể chịu được nữa.
Lúc đang do dự ở trong khung chat với anh, tay tôi run một cái, ấn nhầm gửi sticker.
Sticker con mèo uất ức.
Nửa đêm, mười hai giờ bốn mươi phút, anh lập tức trả lời lại bằng một dấu chấm hỏi.
Tôi còn đang suy nghĩ xem nên nói tiếp thế nào, anh đã trực tiếp gọi điện đến.
Rõ ràng là ở ngay cạnh phòng.
“Lục Dật Lâm.” Tôi gọi tên anh, anh ừ một tiếng, giọng điệu mệt mỏi uể oải.
“Em, em em em, cái kia đến…”
“Ừm? Sao vậy…”
Anh rõ ràng không để ý đến lời tôi đang giải thích, giọng vẫn khàn khàn lạnh nhạt.
“Đúng rồi, là chuyện mà con gái sẽ gặp một tháng một lần ấy…”
“…”
Im lặng trong đêm khuya càng khiến mọi thứ khó khăn hơn, một lúc lâu sau giọng anh mới vang lên bên kia điện thoại.
“Đau bụng?”
Tôi nắm chặt điện thoại, cửa phòng bị ai đó gõ.
Tôi ôm gối, bụng ngày càng đau, đây là bệnh cũ của tôi, mấy ngày đầu sẽ rất đau.
“Sao lại nằm trên sopha?”
Trong màn đêm đen, dáng người cao ráo của anh bước vào, phía sau là ánh đèn trong phòng, bàn tay ấm áp chạm nhẹ lên trán tôi.
“Không muốn làm bẩn ga giường của anh…”
Còn chưa nói xong đã bị anh bế lên, mất trọng lượng một cách đột ngột khiến tôi vô thức nắm chặt cổ áo anh, trong bóng tối, hình như anh thấp giọng cười khẽ.
“Làm bẩn ga giường của anh?”
“Ga giường của anh là để em làm bẩn.”
“Nằm yên.”
14.
Lục Dật Lâm ra ngoài mua băng vệ sinh cho tôi.
Rất khó tưởng tượng hình ảnh anh đi mua băng vệ sinh.
Nhưng anh lại rất bình tĩnh đeo khẩu trang đi ra ngoài, thậm chí lúc sau còn video call cho tôi.
“Em có đang nằm trên giường không?”
“Có, có.”
“Em dùng loại nào?”
Anh hơi nheo mắt, ống kính điện thoại thay đổi, tôi không thể làm gì khác là đỏ mặt chỉ loại mình thường dùng cho anh.
…Mặc dù đã cúp máy nhưng tôi vẫn không được mà nghĩ dáng vẻ chững chạc đàng hoàng của anh khi mua thứ này cho tôi.
Anh về rất nhanh, ôm một túi lớn quay về.
Lúc đầu tôi còn nghi ngờ, cho đến khi thay xong quay lại phòng thì thấy một cốc trà gừng đường đỏ ở bên cạnh.
Sờ vành cốc, vẫn còn nóng.
“Uống xong ngủ tiếp.” Người kia dựa vào cửa nhìn tôi, duy trì một khoảng cách không xa không gần.
Tay tôi chạm vào vành cốc, mím môi: “Em không thích gừng.”
“Không thích đến mức đau bụng cũng không muốn uống?”
Bụng dưới vẫn quặn đau, sau khi suy nghĩ một chút, tôi ôm chăn cầm cốc uống một ngụm nhỏ.
“Khó uống vậy sao?” Dường như động tác của tôi quá chậm, anh đi đến trước mặt tôi nhướng mày.
“Nhiều gừng lắm…”
Tôi vốn nghĩ anh chỉ nhìn gừng ở trong cốc, không ngờ anh lại đột nhiên cúi người cầm cốc lên uống một ngụm.
Mặc dù chỉ là một ngụm nhỏ.
Mặc dù ngay cả vị trí uống cũng không trùng nhau.
Nhưng lòng tôi vẫn như bắn pháo hoa trong đêm tối an tĩnh.
15.
Ngày hôm sau, Lục Dật Lâm đưa tôi về trường học.
Trường chúng tôi không quá lớn nên việc cách ly nhân viên công chức cũng khá khó khăn.
Ừ, quen biết một giảng viên đúng là một việc rất thuận lợi, mặc dù tôi trốn trong xe anh để vào trường cũng không phải một việc đúng đắn.
Bạn cùng phòng cho rằng tối hôm qua tôi không về kí túc xá vì đến phòng tự học cả đêm.
Tôi ngoan ngoãn để cô ấy nghĩ thế là đúng.
Trước khi đi, Lục Dật Lâm đưa bản kiểm điểm lại cho tôi.
Rõ ràng giấy cũng đã nhăn nhúm, rõ ràng biết có rất nhiều câu là tôi dùng phiên dịch trên mạng nhưng anh vẫn rất chân thành ghi chú phê bình.
Tiếng anh anh viết cũng rất cứng cáp, ở trên giấy nhìn rất đẹp mặt.
Khiến tôi cảm thấy vô cùng áy náy với bản kiểm viết lung tung của mình.
…
Lúc nghỉ trưa, giảng viên khoa kiến trúc gọi điện thoại cho tôi.
Bà ấy nói tôi và một bạn học khác cùng nhau hợp tác hoàn thành thiết kế một dự án, nội dung là lịch sử phát triển kiến trúc phương tây.
Bà ấy nói tôi và bạn học kia đều là sinh viên ưu tú của bà ấy, hi vọng chúng tôi đừng khiến bà ấy thất vọng.
Bạn học kia, gọi cô ấy là Tiểu L đi.
Tiểu L rất nổi tiếng trong khoa, năng lực rõ như mặt trời ban trưa, hơn nữa còn thường xuyên tham gia hoạt động, quan hệ với các giảng viên trong khoa cũng rất tốt.
Đây là lần đầu tiên tôi hợp tác với Tiểu L, vì trường học cách ly nên chúng tôi hẹn gặp nhau ở nhà ăn.
Cô ấy là một nữ sinh hoạt ngôn, đối xử với mọi người cũng rất thân thiết, khuôn mặt trẻ con, lúc cười còn để lộ hai chiếc răng nanh.
Vì bài khá dài nên chúng tôi hẹn mỗi người làm một nửa rồi ghép lại với nhau.
Kết quả tôi về kí túc xá bật máy tính lên mới phát hiện một chuyện rất bi thương.
Máy tính tôi mua ba năm trước đã hoàn toàn không thể load được bản thiết kế của tôi.
Tôi cắn môi, trừng mắt nhìn nhau với chiếc máy tính ngay cả di chuyển chuột cũng khó của mình.
Từ bỏ.
16.
Văn phòng của Lục Dật Lâm là nơi cách kí túc xá của chúng tôi xa nhất, nhưng cũng rất tốt, anh là giáo sư bên ngoài, có văn phòng và máy tính riêng.
Tôi ló đầu nhìn qua khe cửa, bên trong không có ai.
Bây giờ đang giờ nghỉ trưa, rõ ràng anh nên ở trong văn phòng nghỉ ngơi mới đúng.
Phần gáy đột nhiên bị ngón tay lạnh buốt chạm vào.
“Quang minh chính đại vào phòng làm việc của anh khó lắm sao?”
Dưới ánh nắng chiều ấm áp, đôi mắt của Lục Dật Lâm đẹp như hổ phách vậy, tuy rằng trong mắt không có chút tình cảm nào.
“Máy tính của em hỏng.” Tôi kéo tay áo anh.
Anh liếc tôi một cái rồi đi vào phòng làm việc.
Tôi đi phía sau lưng anh, cho đến khi anh ngồi xuống ghế, ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Hình dạng yết hầu trở nên rõ ràng dưới ánh nắng, nhẹ nhàng lên xuống.
Bút máy kim loại trong tay anh, đốt ngón tay vẽ ra một đường cong hoàn mỹ.
“Có bản thiết kế em phải làm cùng với người khá, nhưng máy tính của em không load được phần mềm thiết kế, cho em mượn máy anh một chút được không?”
Tôi cố gắng để giọng mình trở nên đáng thương nhưng anh vẫn ngồi im bất động, mắt cụp xuống khiến tôi hoảng hốt không biết anh đang nhìn gì.
Cho đến khi đầu gối tôi đột nhiên lạnh buốt.
Anh chống bút vào đầu gối tôi, giọng nói khàn khàn miễn cưỡng.
“Đừng nhúc nhích.”
“Kẹp lấy.”
…
…?
Tôi vô thức làm theo lời anh nói, khoảng hai giây sau khi anh thả lỏng tay mới giật mình hoàn hồn.
Bút máy rơi xuống đất cạch một tiếng, nghe tiếng cũng biết rơi rất mạnh.
“Lục Dật Lâm, làm người không được như thế…”
“Váy ngắn như vậy mà em cũng mặc.”
Anh nhặt bút dưới đất lên, hơi khều mép váy của tôi lên, chỉ hơi chạm nhẹ vào một chút, không hoàn toàn tiếp xúc.
Mà anh thu tay về cũng rất nhanh.
Anh mở máy tính lên, trong lúc khởi động máy đột nhiên lên tiếng.
“Có phải anh làm gì em cũng không tránh đi không?”
“Hả?”