Trọn Đời Dành Hết Cho Em - Chương 1
1.
Lục Dật Lâm gửi tin nhắn cho tôi.
Tôi cài chế độ tự trả lời, thế là có cuộc đối thoại sau đây:
Lục Dật Lâm: [Chuyện hôm nay là thế nào? Giải thích một chút.]
Tôi: [(Tin nhắn tự động) Ông đây không rảnh.]
Lục Dật Lâm: [?]
Tôi: [(Tin nhắn tự động) Ông đây không rảnh.]
Lục Dật Lâm: [Muốn rớt tín đúng không?]
Tôi: [A a a a a a a a, thầy ơi em xin lỗi, em cài tự trả lời…]
Lục Dật Lâm: [Quá muộn rồi.]
2.
Chuyện là thế này, vì tình hình dịch bệnh, trường học đóng cửa, nhà trường tiến hành giảng dạy online.
Tôi ở trong kí túc, chán ăn cơm ngày ba bữa đến từ nhà ăn.
Tôi đưa tay lên thề, tôi chỉ đột nhiên nghĩ ra, chuẩn bị tự mình nấu cơm.
Chỉ một lần mà thôi.
Sau đó không hiểu sao mà camera của tôi mở.
Vẫn luôn, mở.
Tôi đứng trước mặt Lục Dật Lâm thái thịt, anh còn nói tôi bỏ quá nhiều thịt ức.
Hu hu hu, một sinh viên như tôi ăn hơi nhiều thịt thì làm sao!
3.
Tôi bị “mời” đến văn phòng giảng viên nói chuyện.
Tất cả mọi người đều đeo khẩu trang, nhưng như vậy cũng không che được khuôn mặt đẹp trai mang tính sát thương cao của Lục Dật Lâm.
Anh hạ ánh mắt xuống nên không thấy tôi, không có gì làm ngồi nghịch chìa khóa xe của mình.
Giảng viên xoa trán hỏi tôi.
“Em lấy rau củ quả ở đâu?”
“Mua chỗ bác gái nhà ăn.”
“Gia vị thì sao?”
“Xin dì quản túc.”
“…”
“Không phải chứ, vòng xã giao của em cũng quá rộng rồi đấy Ngô Lâm Nghiêu? Từ bác gái nhà ăn đến dì ký túc em cũng quen được?”
Tôi cười ha ha hai tiếng.
“Đừng có cười, về viết kiểm điểm, sau này không thể làm như vậy nữa.”
Giảng viên quay đầu nhìn về phía Lục Dật Lâm.
“Thầy Lục, thầy có muốn nói gì không?”
Lúc này anh mới ngẩng đầu lên, đôi mắt đen như mực nhìn về phía tôi, đánh giá tôi từ trên xuống dưới.
“Tôi? Tôi không muốn nói gì thêm.”
“Dạy học không hay khiến bạn học này không muốn nghe, là lỗi của tôi.”
Mặc dù giọng hơi kỳ quái nhưng thật ra từ khi đến đây, mọi chuyện đã kết thúc.
Kết quả tôi như bị co não, trả lời anh: “Nhưng thầy Lục, thầy rất xinh đẹp nha…”
Ánh mắt của giảng viên và Lục Dật Lâm đồng thời nhìn về phía tôi.
Một lúc sau, giọng nói ưu nhã mà lạnh lùng vang lên.
“Tôi đổi ý rồi, em cũng viết bản kiểm điểm một ngàn chữ cho tôi.”
“Bằng tiếng anh.”
4.
“Are you OK?”
Bạn cùng phòng Tiểu F đẩy ghế ra, vẻ mặt quan tâm nhìn tôi.
“Đừng, bây giờ một chữ mình cũng không muốn nghe.”
Tôi ngã nhào lên giường.
Tôi, rốt cuộc, tại sao, không quản được miệng của mình?
Nếu như thượng đế cho tôi năng lực quay lại thời gian, tôi nhất định phải quay lại sáu tiếng trước để đóng kĩ mồm tôi lại.
Cũng thu hồi lại tính năng trả lời tự động của mình.
Và không phát điên trong văn phòng giảng viên.
“Có lẽ đây chính là cuộc đời.”
Tiểu F ghé vào giường tôi.
“Vô thường?”
“Tuyệt vọng.”
5.
Điện thoại ở bên cạnh vang lên bảy tám tiếng, tôi thở dài, vừa thoáng nhìn qua tên trên màn hình đã ngồi thẳng dậy.
Tôi cẩn thận nhận máy.
Người bên kia đầu dây im lặng một chút rồi nói: “Xuống lấy cơm mẹ em làm cho em.”
Sau đó lưu loát cúp máy.
…
Tôi mặc xong quần áo rồi lao xuống dưới tầng.
Quả nhiên, tôi nhìn thấy chiếc xe của anh ở dưới một gốc cây lớn cách đó không xa, một chiếc Phaeton màu trắng, lịch sự và sang trọng.
Lục Dật Lâm ngồi trong xe, áo sơ mi xắn lên gọn gàng, để lộ cánh tay tinh tế.
Phần cơm mẹ tôi làm nằm trong tay anh.
Đúng vậy, anh không chỉ là giảng viên tiếng anh đại học của tôi.
Anh còn là hàng xóm của tôi nữa.
Hơn nữa còn là kiểu từ nhỏ đến lớn kia.
6.
Tôi vùi đầu ăn cơm, Lục Dật Lâm ở bên cạnh tôi lướt di động.
Khi bỏ kính ra anh vẫn khá sắc bén, nhưng vẫn là khuôn mặt khiến phái nữ rung động.
Nói thật, đồ ăn ngon có thể khiến lòng người yên ổn.
Đặc biệt là hương vị mẹ nấu.
“Ăn một bữa cơm mà cảm xúc lên xuống thất thường như thế, em đúng là hợp làm diễn viên.”
Người bên cạnh đột nhiên lên tiếng.
“Vậy mà anh còn bắt em viết kiểm điểm.”
Tôi bĩu môi, đậy nắp hộp cơm lại.
“Anh không bắt, là do giảng viên của em tự vào lớp học của anh.”
Khóe môi đột nhiên xuất hiện xúc cảm khác thường, tôi ngẩng đầu, anh rút giấy ra, đang định lau vết bẩn ở khóe môi cho tôi.
Chạm phải ánh mắt tôi, động tác dừng lại.
Ánh mắt lơ đãng hạ xuống.
“Tự em lau đi.”
“…”
“Em có thể không viết bản kiểm điểm tiếng anh một ngàn chữ không?”
“Không được.”
“Xin anh đó, Lục…”
“Làm nũng? Vô ích.”
7.
Mấy ngày sau mẹ tôi cũng thỉnh thoảng nhờ Lục Dật Lâm mang cơm đến cho tôi.
Viết bản kiểm điểm tiếng anh một ngàn chữ thì thà giết tôi đi còn hơn, tôi có ý định lừa gạt cho qua.
Sau đó anh đột nhiên gửi cho tôi một tin nhắn vào hôm thứ sáu.
[Anh không giục không có nghĩa là anh đã quên.]
[…]
Tối thứ sáu, vừa lên xe tôi đã nhét hai tờ giấy viết bản kiểm điểm dúm dó vào tay anh.
Mặc dù không cười nhưng tôi cảm thấy anh khá hài lòng.
Đồ ăn hôm nay cũng rất phong phú.
Ăn được một nửa, tôi đột nhiên ngẩn ra.
“A!”
“Sao thế?”
Anh hơi nhíu mày, gục trên tay lái nhìn tôi.
Vẻ mặt mệt mỏi, biểu cảm “Để anh xem em định làm gì”.
“Không phải mẹ em đi leo núi với bạn rồi sao?”
“Ừm.”
“Vậy cơm này là…”
“Anh làm.”
“…”
Khó trách, tôi nói mà, người mẹ trung thành với đồ ăn Trung như mẹ tôi sao có thể đột nhiên làm bít tết cơm tây được.
“Khó ăn sao?”
Mặc dù người bên cạnh nói vậy nhưng vẻ mặt lại không tự ti chút nào.
“Ăn ngon!” Tôi điên cuồng gật đầu.
“Vậy bạn học ngốc này, bạn có thể im lặng ăn cơm không?”
“…”
Đang yên đang lành sao lại nói tôi ngốc.
Anh thở dài, giống như biết được tôi đang nghĩ gì.
“Vì anh vừa mới liếc qua bản kiểm điểm của em thôi cũng phát hiện em có ít nhất bốn lỗi ngữ pháp.”
“Chuẩn bị vượt cấp sáu như quỷ à?”
“…”
8.
“Lục Dật Lâm.”
Tôi đóng nắp hộp cơm, nghiêm túc gọi tên anh.
Anh ừ một tiếng, đôi mắt đen nhìn về phía tôi, mắt kính cũng không che được sự bất đắc dĩ trong mắt anh.
“Ống nước ký túc em hỏng, không tắm được.” Tôi vân vê mép váy.
“Cho nên?”
“Cho nên… Em có thể đến nhà anh tắm nhờ không?”
9.
Tôi rất thích nhà Lục Dật Lâm.
Ừ, vì rất tinh tế, vô cùng tinh tế.
Không có đồ vật dư thừa, vừa nhìn đã cảm thấy thoải mái dễ chịu.
Mỗi một nơi đều ở nơi nó nên ở, ví dụ như, nếu như tôi đến nhà anh, giày sẽ ở vị trí trống hàng thứ hai trong tủ giày.
Đó là nơi để giày của tôi.
Tôi đã từng hỏi anh, nếu như trong nhà đột nhiên có rất nhiều khách đến thì người theo chủ nghĩa hoàn hảo như anh sẽ xử lý như thế nào.
Đôi mắt đen nhánh kia vẫn lạnh lùng nhìn tôi như cũ.
“Em cảm thấy ngoài em ra anh còn để người khác đến nhà anh sao?”
10.
Hệ thống điện nước ở kí túc chúng tôi thật ra không quá tốt, cho nên phòng tắm của ở nhà anh mang đến cho tôi rất nhiều niềm vui.
Chỉ là tôi vẫn chưa quen với cách chỉnh nhiệt độ nước.
Không biết phải xoay qua trái, qua phải hay lên trên xuống dưới, mặc dù nhiệt độ không quá lạnh nhưng đối với tôi mà nói, đó vẫn rất lạnh.
Tôi đứng trong phòng tắm gọi anh, anh nhanh chóng xuất hiện.
Vừa thấy tôi anh đã lập tức chuyển ánh mắt sang chỗ khác: “Mặc đồ lại cho tử tế.”
“Em mặc rất tử tế mà, cái này có làm sao đâu.”
Tôi không hiểu vì sao anh lại có phản ứng lớn như vậy, tôi quay đầu sang gương nhìn, tôi chỉ cởi áo len ngoài ra rồi mặc váy ngủ có áo choàng thôi mà.
Có lẽ là do lộ vai, cổ áo hơi rộng à?
Anh nhìn tôi một cái rồi đi qua tôi mở nước lên, thử lại nhiệt độ nước.
Im lặng một lúc: “Anh nhớ ra rồi.”
“Ừm?” Tôi nghiêng đầu nhìn anh.
“Lúc trước anh đã chỉnh nhiệt độ nước về ổn định nên em mới thấy không ổn.”
“Lục Dật Lâm, bình thường anh đều tắm nhiệt độ nước này sao?”
“Sao?”
“Hơi lạnh.”
“Nước kia của em thì sao, lần nào em tắm xong anh cũng nghi ngờ có phải là núi lửa sắp phun trào không.”
“…”
Lúc trước thỉnh thoảng tôi sẽ đến nhà anh tắm, nhưng tôi không ngờ anh lại có ý kiến với nhiệt độ nước mình tắm như vậy.
Nhưng rõ ràng tôi cảm thấy nhiệt độ vừa mà, sao anh lại cảm thấy nóng?
11.
Lục Dật Lâm nói anh phải ra ngoài mới có thể tắt máy nóng lạnh, tôi nghe lời nhường đường cho anh.
Có lẽ cũng đừng nên nghe lời như vậy.
Dép nhà anh hơi trơn, tôi đây là có sao nói vậy.
Nên khi tôi nghiêng người rồi không đứng vững, tôi đã nghĩ, có lẽ anh sẽ không thể đỡ lấy tôi trong trường hợp bất ngờ như thế.
Đầu tôi kiểu gì cũng sưng vù như cái muôi cho xem.
Nhưng anh vẫn kéo tôi lại kịp. Tôi nắm lấy tay áo anh, nặng nề ngã xuống đất cùng anh.
Nói chính xác hơn là tôi ngã trên người anh.
“Anh không sao chứ?”
Anh khẽ rên một tiếng khiến tôi hoảng hốt.
Trong nháy mắt đó cũng hiểu một đạo lí: Có lẽ nhiệt độ cơ thể của đàn ông vốn rất nóng nên nước họ tắm mới lạnh như vậy.
“Em sờ loạn cái gì?”
Mãi cho đến khi giọng nói nghiến răng, lành lạnh của người bên dưới vang lên tôi mới phát hiện tôi và anh đang trong tư thế rất kì quái.
Quá kì quái.
“Đúng đúng đúng, thật xin lỗi.”
Tôi nhanh chóng đứng dậy, lúc này mới cảm thấy tai nóng lên, đặc biệt là ánh mắt của anh, nhìn như muốn xuyên qua tôi vậy.
Anh thở dài, ung dung đứng lên.
“Anh không sao.”
Lần này anh đi qua tôi, tôi thấy hơi áy náy, muốn kéo ống tay áo anh, anh dừng lại.
Giọng nói lạnh lùng như cũ, kèm theo đó là giọng điệu không biết làm thế nào.
“Ngô Lâm Nghiêu, trong mắt em anh chính nhân quân tử vậy sao?”
“Hay em cho rằng, anh đối với em sẽ không có phản ứng sinh lí của một người đàn ông bình thường?”