Trọn Đời Bên Nhau - Chương 5
“Tại sao thằng khốn Hoắc Thành Du lại luôn may mắn như vậy? Rõ ràng không cách nhau mấy tuổi, chỉ dựa vào việc thân phận lớn hơn tao đã có thể ngồi mà có thể ngồi vững ở vị trí cầm quyền của Hoắc thị, Tây Sơn rõ ràng là một mảnh đất hoang tàn, thế mà nó lại khai thác được ra kim loại hiếm để bán cho chính phủ, kiếm được đầy túi tiền, còn có được cả quan hệ, mày nói đi, rốt cục tại sao nó lại luôn may mắn như vậy?”
“Những điều đó không phải đều dựa vào năng lực cả sao?”
Tôi thề tôi không hề có ý định chọc điên hắn, nhưng mà cmn tôi không kiểm soát được, mồm nhanh hơn não mất rồi.
Hoắc yến càng thêm điên cuồng, mũi dao găm vào da thịt tôi, để lại một vệt máu.
Hắn cười lạnh một tiếng: “Dựa vào năng lực? Nếu chỉ dựa vào vị trí người nắm quyền của Hoắc thị, tao thua kém hắn nhiều lắm sao? Nếu không phải vì con chó liếm nhà mày, hắn có thể thuận lợi ngồi vào vị trí đó sao?”
Thật là oan cho tôi quá.
“Tôi chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, liên quan gì đến tôi?”
“À, tao quên mất cái đầu óc của mày không được thông minh lắm, nghe nói mày rối loạn tâm thần, quên luôn cả việc bản thân là con nuôi nhà họ Hoắc.
“Từ nhỏ mày đã lảm nhảm rằng thế giới này là tiểu thuyết, còn nói tao là nam chính, Hoắc Thành Du là phản diện, còn mày là nữ chính.”
“Từ khi bố mẹ mày mất, ông nội đưa mày về nhà họ Hoắc, mày đã nói với tao như vậy. Mày còn dặn tao đừng đến gần Hoắc Thành Du, hắn ta là kẻ xấu.
“Nhưng sau này thì sao, mày lại càng ngày càng thân thiết với nó? Còn mắng chửi tao là nam phụ hèn mọn, không xứng đáng sánh vai với mày, chỉ vì tao lột da một con mèo con, có đáng không?
“Sau khi trưởng thành, mày thừa kế cổ phần nhà họ Hoắc mà bố mẹ mày để lại, khi tao cạnh tranh vị trí nắm quyền nhà họ Hoắc với nó, mày lại không chút do dự lựa chọn nó.”
“Dư Chi Ý, mày đúng là đáng ch*t!”
Tôi bị một tràng dài lời nói của Hoắc yến làm cho choáng váng, nhưng cuối cùng cũng coi như đã lý giải được thắc mắc của bản thân trong suốt thời gian qua.
Vậy nên, tôi không phải nữ phụ đỡ đạn, mà là nữ chính của truyện, thậm chí còn không hài lòng với nam chính nguyên tác, tự tay thay đổi CP cho bản thân.
Đúng là tôi có khác, làm tốt lắm!
Tôi khinh thường nhìn Hoắc yến cuồng loạn trước mặt, rồi lại nhớ đến dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo của Hoắc Thành Du, trong lòng mừng thầm vì bản thân vẫn coi như là có mắt.
“Mày còn dám lơ đễnh, đến giờ vẫn còn dám coi thường tao?”
Tôi quay sang nhìn anh ta, ánh mắt lướt qua đám vệ sĩ sắp xông lên giải cứu, giọng nói bình tĩnh.
“Đương nhiên rồi – vì anh chỉ là một kẻ yếu đuối mà thôi!”
Tôi dùng khuỷu tay đánh mạnh vào bụng anh ta, vệ sĩ bên cạnh nhân lúc anh ta cúi người vì đau đớn, vội vàng kéo tôi ra khỏi phạm vi tấn công của anh ta.
Cảnh sát không biết từ đâu xuất hiện, đá một cú vào người Hoắc yến, chỉ trong chớp mắt đã khống chế được hắn ta, áp giải lên xe cảnh sát.
Không lâu sau, Hoắc Thành Du mặt tái nhợt vội vã chạy đến, kéo tôi kiểm tra từ trên xuống dưới một lượt, xác nhận được tôi không bị sao rồi liền ôm tôi vào lòng, giọng nói còn mang theo sợ hãi: “May mà em không sao.”
Tôi vỗ vỗ vai hắn: “Không sao, anh đừng lo.”
Vừa dứt lời, tôi liền cảm thấy đầu đau nhói, đau đến mức suýt thì đứng không vững.
“Giờ thì…có sao rồi, mau, mau đưa em đến bệnh viện, hình như em sắp ngất rồi…”
Nói xong, tôi đau đớn đến mức mất đi ý thức.
20.
Lần nữa tình lại, tôi đã ở trong bệnh viện.
Hoắc Thành Du thấy tôi mở mắt liền vội vã chạy đi gọi bác sĩ.
“Không sao, chỉ là bị hoảng sợ thôi, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi.”
Nghe bác sĩ nói vậy, Hoắc Thành Du mới bớt lo lắng.
Đợi đến khi mọi người ra ngoài hết, hắn ôm chặt tôi vào lòng.
“Là anh không tốt, chỉ mải tập trung vào việc truy cứu việc tham ô, hối lộ của Hoắc yến mà không đề phòng tên chó điên đó sẽ đến tìm em. Lần này anh nhất định phải khiến hắn phải rục tù.”
Tôi tựa vào vai hắn, an ủi: “Không sao, nhưng điều em thắc mắc là, hắn nói em rối loạn tâm thần, chuyện đó là sao.”
Hoắc Thành Du vuốt ve mái tóc tôi, lảng tránh: “Chuyện đó không có gì to tát, dạo này em hay bị rối loạn trí nhớ. Lúc em tỉnh táo đã từng nói với anh, bảo rằng sau khi mọi chuyện kết thúc sẽ không bị như vậy nữa.”
Tôi há hốc miệng, ngây người.
“Cái gì?”
Hoắc Thành Du đút cho tôi chút nước:
“Từ nhỏ em đã nói với anh, em là người xuyên không. trước khi cốt truyện kết thúc, bởi vì em không tuân theo thiết lập nhân vật nên bất kể lúc nào cũng có thể bị rối loạn trí nhớ, nhớ nhầm thân phận của bản thân và người khác, sau đó đến chạy đi ‘hóng hớt’ tình tiết của bộ phim thần tượng nam chính nữ chính mà em hay nhắc đến. Mỗi lần mất trí nhớ, em lại đặc biệt thích lén lút theo dõi Hoắc yến và thư ký của hắn ta, Lê Gia Gia, vì em cho rằng hai người họ là nam chính và nữ chính.”
Tôi im lặng, hóa ra tôi lại mắc căn bệnh này ư?
Tôi lẳng lặng nhìn Hoắc Thành Du: “Anh không sợ sao?”
Hoắc Thành Du hôn lên trán tôi, mỉm cười: “Sợ gì chứ? Chúng ta quen nhau từ nhỏ, yêu nhau nhiều năm. Hơn nữa, cho dù em có nhận nhầm bản thân thành ai, đó vẫn là em, và lần nào em cũng đều sẽ yêu anh, vậy là đủ rồi.”
Sau đó, hắn lại dùng giọng điệu đùa nghịch nói thêm: “Ví dụ như lần diễn xuất này, không phải rất thích sao?”
“Vậy nên lần ở khách sạn đó, là anh cố ý sắp xếp mọi chuyện à?” – tôi hỏi.
Hoắc Thành Du nghe vậy, vành tai đỏ bừng, ho một tiếng, hắng giọng.
“Ừm… anh không uống nhiều, nhưng thấy em chơi vui vẻ trên người anh như vậy, nên không dám quấy rầy em. Nhưng anh không ngờ em cũng uống rượu, rồi sau đó không kiềm chế được…”
Được rồi, thoải mái ăn đậu hũ người ta, kết quả là người ta chỉ giả vờ ngủ, cuối cùng lại bị người ta ăn sạch từ đầu đến cuối, còn mang thai con của người ta.
Tôi tức giận xấu hổ, lớn tiếng nói: “Hay thật đấy, lúc đầu còn hứa cho em một trăm triệu để giữ con bỏ mẹ, giờ anh đã lấy được Tây Sơn rồi, mau chuẩn bị tiền đi!”
Hắn ngoan ngoãn ôm lấy tôi, quỳ gối xin lỗi.
“Vợ ơi, anh sai rồi, lúc đó em là người lạ trong mắt anh, anh chỉ có thể dùng tiền để dụ dỗ em thôi.”
“Đừng gọi lung tung, ai là vợ anh?”
“Em, mẹ của con anh, vợ của anh, người duy nhất mà anh yêu.”
Hắn lại tủi thân nói tiếp: “Anh mặc kệ, cho dù có tiền rồi em cũng đừng hòng bỏ chồng bỏ con.”
Nói xong, hắn lấy chiếc nhẫn không biết từ đâu ra, quỳ một chân xuống, nhân lúc tôi không kịp phòng bị, đeo vào ngón áp út của tôi, ánh mắt đong đầy tình cảm, tỏ tình với tôi.
“Từ rất lâu về trước anh đã tỏ tình với em rồi, em cứ nói anh hãy đợi đến khi tình tiết kết thúc. Anh không biết ‘tình tiết”’ là gì, anh chỉ biết em nói Tây Sơn là điểm then chốt của câu chuyện, Vậy nên, anh không thể thua. Anh đã rất cố gắng, ông trời cũng rủ lòng thương, để anh chiến thắng.
“Vì vậy, Chi Ý, ở bên anh cả đời nhé?”
Tôi im lặng một lúc, nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Ngay cả khi em vẫn chưa lấy lại được đoạn ký ức yêu đương với anh?”
Anh dịu dàng nở nụ cười: “Không sao cả, anh nhớ là đủ rồi.”
Tôi chầm chậm vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay, khóe miệng cong cong.
Cuối cùng, dưới ánh mắt mong chờ của anh, tôi nhẹ giọng nói: “Được, em đồng ý.”
Bởi vì ở thế giới này.
Bất kể tôi là nữ chính, hay là một nữ phụ đỡ đạn, cho dù ký ức có bị rối loạn hay mất đi ký ức trước kia.
Anh sẽ luôn xuất hiện bên cạnh, dốc hết lòng yêu tôi.
May mắn biết bao.
Có anh ở bên.
– Hết –