Trọn Đời Bên Nhau - Chương 4
Vào một ngày giữa tuần nọ, tôi đột nhiên háo hức nảy ra ý định đi mua sắm đồ dùng cho em bé.
Tôi bảo tài xế đưa tôi đến trung tâm thương mại gần đó, sau đó vui vẻ đi dạo.
Đang đi chọn yếm cho bé, tôi vô tình đụng phải Hoắc yến.
Anh ta đã đổi gu sang style mỹ nhân thanh thuần, đi về phía tôi, mắt nhìn chằm chằm vào bụng bầu của tôi, đuôi mắt đào hoa cũng không kiếm chế được cong lên.
Anh ta cười lạnh nói: “Bụng cô to đến vậy rồi, vậy mà hắn vẫn chưa chịu cho cô một cái danh phận, tôi sớm đã nói rồi, Hoắc Thành Du là một kẻ lưu manh đạo đức giả.”
Thái độ của anh ta không hề có chút thiện ý nào, tôi ôm bụng lùi lại vài bước, đáp trả lại: “Việc có kết hôn hay không liên quan gì đến anh? Hơn nữa, tôi chính là thích kiểu lưu manh đạo đức giả như vậy đấy!”
“Dư Chi Ý, mọi người đều nói rằng đầu óc có vấn đề, nhưng tôi lại thấy không giống lắm. Kỹ năng nịnh nọt của cô vẫn không khác gì trước đây. Tôi không hiểu, Hoắc Thành Du có gì tốt, vậy mà cô lại chọn hắn ta?” Hoắc yến tức giận mắng.
Tôi vừa nghe đã thấy rất không vui, hai tay chống nạnh phản bác.
“Cái cơ thể ẻo lả như con gà bệnh của anh có cửa so sánh với vóc dáng cao lớn của anh ấy chắc? Hay là khuôn mặt giả dối của anh có thể bì được với vẻ lạnh lùng quý phái của anh ấy? Hay là năng lực làm việc của anh qua được anh ấy?”
Lúc đầu Hoắc yến tức giận đến mức đỏ bừng cổ.
Nhưng cuối cùng anh ta lại cười lạnh một tiếng, dáng vẻ tiểu nhân đắc ý.
“Năng lực công việc, ý cô là việc hắn ta nhất quyết muốn đầu tư vào khu vực Tây Sơn ấy à?
“Hắn vẫn chưa nói với cô phải không, hắn đã bị dự án đó kéo chân, trong tập đoàn đã xuất hiện tin đồn hắn sẽ bị sa thải.”
“Cô đợi mà xem, hắn ta sắp xong đời rồi, hahaha.”
Nói xong, anh ta khoác tay người đẹp, nghênh ngang đi mất.
Bàn tay đang ôm túi của tôi vô thức siết chặt lại.
Đây là thời điểm cao trào trong sách, cuối cùng vẫn phải đến bước được này.
Nhưng tôi từ đầu đến cuối vẫn không thể giúp được gì cho Hoắc Thành Du.
16.
Không mua được gì, tôi bảo tài xế lái thẳng về nhà.
Hôm nay Hoắc Thành Du về nhà sớm hơn bình thường.
Hắn ngồi trên sô-fa, nhìn chăm chú vào chiếc laptop trên đùi, thậm chí tôi đã đến gần mà vẫn không nhận ra.
Tôi ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy cánh Hoắc Thành Du, nghiêng đầu dựa vào vai hắn.
Hắn vội vàng đặt chiếc laptop sang một bên, nghiêng người ôm lấy tôi, giọng nói dịu dàng.
“Hôm nay đi chơi không vui à?”
Tôi nhếch môi: “Đụng phải Hoắc yến.”
Bàn tay đang vuốt ve mái tóc đen của tôi của Hoắc Thành Du khựng lại: “Hắn nói gì?”
Tôi nhịn không được trợn mắt: “Anh ta nói anh sắp bị sa thải, sắp phá sản rồi.”
“Em tin à?”
Tôi tin hay không thì có ích gì đâu.
Tôi thở dài, không bỏ cuộc dò hỏi thêm lần nữa: “Dự án Tây Sơn nhất định phải làm à?”
Hoắc Thành Du ngồi thẳng người, mặt đối mặt nắm lấy tay tôi.
Môi hắn nhẹ nhàng chạm vào trán tôi một lúc lâu rồi mới tách ra.
“Phải, anh có lý do không thể không làm.”
Bỏ đi, không thay đổi nổi suy nghĩ của kẻ phản diện.
Vẫn nên tìm cách an ủi hắn khi thất bại thì hơn.
Tôi đẩy Hứa Thành Du đang quấn lấy tôi ra, chạy lạch bạch về phòng lấy chiếc hộp nhỏ yêu quý ra.
Tôi đưa hộp cho hắn: “Cho anh.”
“Đây là cái gì?”
Tôi mở hộp ra, lấy tấm thẻ ngân hàng bên trong nhét vào tay hắn.
“Năm mươi triệu anh cho em lúc trước, anh cầm lấy bù vào dự án đi.”
“Em chỉ có thể đưa cho anh từng này thôi, tiền tiêu vặt anh cho em mấy tháng qua em không trả lại cho anh đâu.”
“Nếu anh thực sự phá sản, em vẫn phải giữ số tiền đó để nuôi anh và con.”
Câu cuối cùng tôi tự nhận là mình đã nói rất nhỏ.
Tôi thừa nhận tôi là một người rất không lý trí, mặc dù biết cuối cùng hắn sẽ phải đối mặt với thất bại, nhưng tôi cũng không muốn khuyên nhủ hắn quá nhiều.
Hắn không phải là một nhân vật lạnh băng băng trên trang giấy, mà là người đàn ông đứng sau lưng làm chỗ dựa cho tôi, yêu thương tôi.
Chính vì cảm nhận được tình yêu của hắn, nên dù có nhiều nghi ngờ về thân phận thực sự của mình, tôi cũng không hỏi.
Càng đến gần các những nhân vật trong truyện, tôi càng hoài nghi thân phận nữ phụ bia đỡ đạn của mình.
Nhận thức của tôi dường như khác với họ.
Tôi không thể phân biệt được tất cả chỉ là ảo giác của mình hay họ thực sự đã coi tôi là một nhân vật quan trọng nào đó, vì vậy cách nhìn nhận thế giới của tôi mới trở nên kỳ lạ.
Nhưng không hiểu vì sao tôi lại rất tin tưởng Hoắc Thành Du.
Nếu như hắn đã không nhắc đến, vậy thì cũng sẽ không gây gì nguy hại cho tôi.
17.
Cuối cùng Hoắc Thành Du cũng không cầm lấy 50 triệu của tôi.
Hắn tùy tiện tháo chiếc kính gọng vàng trên mũi xuống, ngón tay thon dài chống vào trán, bật cười:
“Không cần lo anh phá sản, sẽ không đến mức đó đâu.”
“Hơn nữa, cho dù anh có phá sản, anh vẫn thừa khả năng để nuôi em, không cần phải đưa tiền cho anh, em tự giữ lại đi.”
Tôi không chớp mắt nhìn bộ dáng thờ ơ, tư thế ưu nhã nghiêm túc của hắn khi tháo kính ra,
Hôm nay Hoắc yến đã nói đúng một câu, Hoắc Thành Du quả thật quả thật là một tên lưu manh có vẻ ngoài nghiêm túc lịch sự.
Mà tôi cũng thực sự thích kiểu người này, ha ha.
Tôi hít một hơi thật sâu, tựa vào ngực hắn, khóe miệng không tự chủ được cong lên.
Đến mức Hoắc Thành Du nó cái gì cũng không phản ứng kịp, chỉ qua loa đáp lại lời hắn.
“Ừm ừ.”
“Tin anh đến vậy à?”
“Ừm ừ, tin!”
Tôi vẫn đang đắm chìm trong lồng ngực săn chắc của anh, đột nhiên lại bị hắn kéo từ trong lòng ra.
Hắn như cười như không hỏi tôi: “Thích không?”
“Thích lắm.”
Nhìn nụ cười nguy hiểm của hắn, tôi lập tức hiểu ra, lắc đầu lia lịa.
Hắn cũng không tính toàn với tôi mà lại nhắc lại một lần nữa: “Anh không thiếu tiền, cũng sẽ không để em thiếu tiền.”
Mặc dù hắn nói vậy, nhưng theo tình tiết hắn đã sắp phá sản rồi.
Tôi sờ vào chiếc bụng bầu năm tháng, lo lắng hỏi: “Vậy một trăm triệu trước đó vẫn còn hiệu lực chứ?”
Hoắc Thành Du trợn mắt nhìn tôi, đâu còn bộ dáng ưu nhã nào nữa, hắn nghiến răng nghiến lợi:
“Đương nhiên còn, không thiếu của em đồng nào đâu.”
Sau đó, hắn lại nhấn mạnh thêm lần nữa: “Cho dù có thực sự phá sản, anh cũng sẽ góp đủ cho em.”
Tôi “Ừ ừ!” gật đầu, cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, xem ra dù hắn có phá sản cũng không thê thảm đến vậy.
Tôi thu thẻ ngân hàng lại, bàn tay hơi run run, cái thẻ vô tình trượt vào trong áo sơ mi của Hoắc Thành Du, vị trí khá nhạy cảm.
Tôi thề, tôi hoàn toàn không có ý trêu chọc hắn.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt ngơ ngác của hắn, tôi thấy hơi buồn cười, thuận nước đẩy thuyền, ngang ngược nói.
“Năm mươi triệu này coi như là khoản em đầu tư vào anh nhé.”
Ánh mắt Hoắc Thành Du trở nên sâu thẳm, nhìn tôi chằm chằm mấy giây.
Sau đó hắn kéo tôi vào lòng, giọng nói khàn khàn: “Cố ý?”
Tôi nhịn cười: “Thực sự không phải.”
“Xem ra em thực sự thích kiểu này.”
Tôi phủ nhận: “Em không có.”
Hắn dụi vào má tôi, thấp giọng uy hiếp: “Vậy tối nay em tự ngủ một mình.”
???
Tôi lập tức giơ tay đầu hàng.
“Phải, em siêu thích!!”
18
Quả nhiên, không lâu sau tôi nghe bên ngoài đồn rằng Hoắc Thành Du đã từ chức Chủ tịch Tập đoàn Hoắc thị, một mình tiếp quản dự án khu vực Tây Sơn.
Theo giới chuyên môn phỏng đoán, Hoắc Thành Du đã dùng toàn bộ tài sản để đổi lấy dự án này.
Thấy vậy tôi không khỏi nhắm mắt thở dài.
Tình tiết này cuối cùng cũng đến.
Nhưng mà cũng cũng chẳng sao cả, cho dù có mất hết mọi thứ, Hoắc Thành Du vẫn còn có tôi.
Số tiền tôi nắm giữ cũng hoàn toàn đủ để chúng tôi có thể có được một cuộc sống bình yên ổn.
Hơn nữa, có tôi và con ở đây, Hoắc Thành Du cũng sẽ không vì việc đó mà gục ngã, ai khóc ai cười vẫn chưa biết được.
Buổi tối, lúc Hoắc Thành Du trở về đã là gần mười một giờ.
Sau khi tắm rửa xong, hắn mang theo cả thân hơi nước, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.
Tôi xoay người đối mặt với hắn: “Sẽ thất bại ư?”
Hắn càng ôm tôi chặt hơn: “Tuyệt đối không.”
Thôi được rồi, hắn vui là được.
Tôi vùi đầu vào lòng hắn, vuốt ve cơ ngực săn chắc, âm thầm bổ sung thêm một câu.
“Nếu như đã không thất bại, vậy lúc rảnh rỗi anh đi tập thể dục đi, cảm giác hình như không được như trước.”
Hoắc Thành Du đẩy tôi ra, nhìn tôi chằm chằm một lúc, tức đến bật cười.
“Dư Chi Ý, lát nữa em đừng có khóc đấy.”
19.
Hoắc Thành Du nhờ vào dự án Tây Sơn mà kiếm được hàng chục tỷ lợi nhuận, hơn nữa còn thành công trở lại vị trí chủ tịch Hoắc thị, đây đều là tin tức Hoắc yến nói cho tôi.
Hắn nhân lúc bảo an không chú ý xông vào trong nhà, dí d*o găm vào cổ tôi, mắt đỏ ngầu, thần sắc đi*n cuồng.