Trọn Đời Bên Nhau - Chương 3
Nam chính phiền phức, nữ chính hoàn toàn khác với mô tả.
À, và thêm cả phản diện dịu dàng bất thường với tôi dạo này nữa.
Cái thế giới tiểu thuyết này sao mà sai trái thế nhỉ?
Hay là tôi đã xuyên vào tiểu thuyết bản lậu rồi chăng?
12
Không kịp chần chừ, cuộc họp đã bắt đầu.
Ban đầu tôi định đứng cạnh trợ lý tổng giám đốc, sau lưng Hoắc Thành Du, nhưng bất ngờ bị hắn ấn ngồi xuống vị trí bên trái phía dưới chỗ ngồi chính, còn hắn thì ngồi lên ghế chủ tọa.
Tôi có thể ngồi vị trí này sao?
Lúng túng, tôi nhìn Hoắc Thành Du cầu cứu.
Nhưng tên khốn nạn đó phớt lờ lời cầu cứu của tôi, trực tiếp gõ lên bàn, ra hiệu cuộc họp bắt đầu.
May mắn là những người tham dự cuộc họp không tỏ ra phản ứng gì với sự xuất hiện của tôi, chỉ liếc tôi một cách thờ ơ.
Ngược lại, Hoắc Yến đối diện tôi cười tươi đến mức nhướng mày nhìn tôi khi vô tình chạm mắt nhau.
Hừm?
Không hiểu sao nhìn nam chính cứ khó chịu kiểu gì?
Tôi không thể nhìn thẳng nữa, quyết định rời mắt.
Rõ ràng Hoắc Yến trông không hề thô tục hay lố lăng, nhưng nhìn thấy anh ta lại khiến tôi thấy buồn nôn, chán ghét vô cớ.
Thật kỳ lạ, tôi càng lúc càng nghi ngờ đây là thế giới tiểu thuyết ngôn tình ăn c*p bản quyền.
Lúc tôi đang suy nghĩ miên man, Hoắc Thành Du bỗng nhiên nhắc nhở tôi.
“Dư Chi Ý, ý kiến của cô thế nào?”
Tất cả mọi người trong phòng họp lập tức dồn ánh mắt về phía tôi. Tôi nghiêng đầu bối rối, vẻ mặt ngơ ngác.
“Hả?”
Trợ lý đứng sau Hoắc Thành Du nhẫn nại lặp lại một lần nữa.
“Cô Dư, hiện tại đang tiến hành biểu quyết việc đầu tư vào Tây Sơn Địa sản ở thành phố A, xin hỏi ý kiến của cô là gì?”
Hả?
Việc của tập đoàn Hoắc thị các anh cũng hỏi ý kiến tôi sao?
Không đúng, đây không phải là nguyên nhân giúp nam chính lật đổ Hoắc Thành Du sao?
Trong cuộc họp cổ đông, Hoắc Thành Du đề xuất phát triển khu du lịch tại khu vực Tây Sơn. Tuy nhiên, nam chính lại phản đối gay gắt, cho rằng thị trường bất động sản đã bão hòa, đầu tư vào ngành du lịch với tỷ suất lợi nhuận thấp là không khôn ngoan.
Tuy nhiên, Hoắc Thành Du là CEO của Hoắc thị, với uy tín lâu đời cùng thành tích không thể phủ nhận trong việc đưa ra các quyết định sáng suốt kể từ khi nhậm chức. Do đó, mặc dù các cổ đông còn nhiều nghi ngờ, dự án du lịch khu vực Tây Sơn vẫn được thông qua dưới sự bảo trợ của hắn.
Nhìn bề ngoài, cuộc chiến giữa nam chính và phản diện dường như đã kết thúc với chiến thắng thuộc về Hoắc Thành Du.
Thực tế, chính nam chính sau này đã trở thành ngòi nổ khiến cho phản diện thất bại và phá sản.
Bởi vì kết quả khảo sát địa chất ban đầu cho thấy khu vực Tây Sơn không có vấn đề gì, có thể xây dựng các công trình du lịch tham quan.
Tuy nhiên, thực tế bên dưới khu vực Tây Sơn phần lớn là các tầng hang động rỗng, chứa đầy đất mềm. Nếu phát triển theo kế hoạch, chi phí sẽ vượt xa dự kiến khoảng 1,5 lần.
Do sự ngoan cố của Hoắc Thành Du muốn phát triển khu vực này, tập đoàn đã thiệt hại hàng trăm tỷ đồng.
Sau đó, do chính sách thay đổi từ trên xuống, tập đoàn còn phải đối mặt với tình trạng các dự án đầu tư khác bị đình trệ và thua lỗ.
Hàng loạt sự kiện khiến tập đoàn Hoắc thị thua lỗ nặng nề, tài sản sụt giảm rõ rệt, các cổ đông vô cùng bất mãn với Hoắc Thành Du.
Tập đoàn quyết định từ bỏ đầu tư vào khu vực Tây Sơn, nhưng Hoắc Thành Du lại lấy hết số tiền tích lũy của mình để độc quyền khai thác khu vực này.
Các cổ đông cho rằng dự án không còn cứu vãn được nên đã hoàn toàn từ bỏ hắn để rồi chuyển sang ủng hộ nam chính Hoắc Yến lên nắm quyền.
Sau khi tách khỏi Hoắc thị, Hoắc Thành Du đầu tư ngày càng nhiều vào việc phát triển khu vực Tây Sơn, nhưng cuối cùng dự án vẫn thất bại và hắn buộc phải tuyên bố phá sản.
Nam phản diện cũng hoàn toàn thua dưới tay nam chính, mất hết tiền bạc, nữ chính cũng kết hôn với nam chính, cuối cùng hắn đã đánh mất cả cuộc đời.
13
“Cô Dư, xin hỏi ý kiến của cô về việc phát triển khu vực Tây Sơn như thế nào?”
Tôi im lặng rất lâu, đến nỗi trợ lý phải lên tiếng nhắc lại câu hỏi.
Tôi cũng không quan tâm đến việc bọn họ coi tôi như con tốt thí mạng, vội vã lắc đầu: “Tôi phản đối.”
“Phụt!”
Nam chính ngồi đối diện nhếch miệng cười, ánh mắt đầy khiêu khích hướng về phía Hoắc Thành Du đang ngồi ở vị trí chủ trì.
“Chú à, có vẻ lần này người của chú cũng không ủng hộ chú nhỉ?”
Hoắc Thành Du lạnh lùng liếc nhìn anh ta, bình tĩnh đáp: “Cô ấy từ trước đến nay luôn có chính kiến riêng, tôi tôn trọng mọi lựa chọn của cô ấy.”
Đúng vậy đúng vậy, tên xấu xa độc ác nhà anh lắm miệng làm gì?
Tôi thầm liếc nhìn Hoắc yến một cái đầy khinh bỉ.
…..
Cuộc họp kéo dài hơn hai tiếng, cuối cùng Hoắc Thành Du vẫn quyết định thông qua dự án phát triển du lịch Tây Sơn.
Tôi cũng chẳng buồn quan tâm đến màn kịch ngôn tình của nam chính và nữ chính, lẳng lặng theo chân Hoắc Thành Du trở về văn phòng của hắn.
Tôi phịch một cái nằm dài trên sô-fa, thở dài thườn thượt nhìn Hoắc Thành Du đang miệt mài xử lý công việc.
Cứ qua một phút tôi lại thở dài một tiếng, làm cho Hoắc Thành Du cũng mất hết tập trung.
Hắn bỏ văn kiện trên tay xuống, giọng nói mang theo vẻ bất đắc dĩ: “Em thở dài cái gì?”
Tôi lại thở dài một tiếng não nề, giọng điệu mang đầy vẻ thương cảm:
“Về nhà anh sang tên biệt thự đó cho em nhé, à mà em thấy khoản trả trước ba mươi triệu lúc trước em có nhắc về có hơi ít, có thể góp đủ 50 triệu cho em không?”
Hứa tổng thân mến, em chỉ có thể giúp anh đến đây thôi.
Bây giờ chỉ có thể kiếm thật nhiều tiền, sau này em mới có thể bao nuôi anh được!
Nghĩ đến đây, khóe miệng tôi không nhịn được khẽ cong lên.
Hoắc Thành Du không hiểu sao tôi đột nhiên lại cười, hắn nhặt tài liệu trong tay lên xem tiếp, giọng điệu cũng thả lỏng hơn nhiều.
“Chỉ có chuyện đó thôi ư? Chiều nay anh sẽ bảo Trợ lý Trương xử lý cho em, em đừng thở dài nữa, muốn gì cứ nói.”
Trời ạ! Tôi thật sự không cực kỳ thích bộ dạng vung tay quá trán này của hắn chút nào.
Bởi vì bộ dạng ch*t tiệt đó khiến tôi bắt đầu cảm thấy hối hận vì bản thân đòi hỏi quá ít.
Nhưng mà hehe, làm chim hoàng yến sướng thật đấy!
14.
Đêm, tôi cầm cuốn sổ đỏ trong tay, miệng lẩm nhẩm đếm những con 0 vô tận trên tấm thẻ ngân hàng, cười ngốc suốt cả đêm.
Hoắc Thành Du mặc áo ngủ lụa ngồi tựa vào mép giường, thai giáo cho đứa con hai tháng tuổi trong bụng tôi như mọi khi.
Nhìn thấy tôi cười tít mắt, hắn có chút khó hiểu.
“Vui đến vậy sao?”
Tôi hôn lên tấm sổ đỏ, khóe miệng không kìm được cong cong.
“Đó là tiền đấy, tụi nó sẽ chống lưng cho hạnh phúc nửa đời sau của em.”
Biệt thự đắt đỏ, số tiền để nuôi con còn có những khoản chi tiêu nho nhỏ của Thành Du.
Tôi lén nhìn trộm Hoắc Thành Du, hắn không nói gì, tôi trộm hôn tấm sổ đỏ thêm mấy cái nữa.
Thấy tôi mải mê hôn sổ đỏ, Thành Du đành tạm dừng “khóa học thai giáo”, đưa bàn tay thanh mảnh xương cốt rõ ràng về phía tôi.
“Cho anh mượn sổ đỏ một lát.”
Tôi ôm chặt nó vào lòng, cảnh giác nói: “Đã sang tên rồi, mượn cũng vô dụng.”
Hắn tức đến bật cười, giọng điệu mang theo chút bực bội.
“Anh chỉ mượn để ngắm thôi, ngắm thôi!”
“Được rồi.”
Tôi lưu luyến đưa tấm sổ đỏ qua.
Hoắc Thành Du đứng dậy, buông một câu: “Chờ anh.”
Sau đó cầm sổ đỏ đi ra khỏi phòng, bỏ lại tôi nằm trên giường đầy nghi hoặc.
Một lát sau, Hoắc Thành Du quay lại, trên tay cầm cuốn sổ đỏ đã được bọc kín trong màng bọc thực phẩm.
Hắn đưa tấm sổ đỏ cho tôi: “Đây, hôn đi, như này ít vi khuẩn hơn.”
Tôi ngây người nhận lấy cuốn sổ, trong lòng dâng lên một cảm giác mềm mại khó có thể nói thành lời.
Ở cùng Hoắc Thành Du hơn một tháng, tôi nhận ra hắn có một ưu điểm rất đáng quý.
Cho dù hắn không tán thành một hành vi nào đó của bạn, hắn cũng sẽ không bao giờ can thiệp hay càm ràm thuyết giáo gì.
Hắn sẽ chọn cách phù hợp hơn, tinh tế hơn để bạn không mất hứng.
Nói thật, hắn thực sự là một người dễ dàng có thể làm cho người khác rung động.
Tôi không kìm được mà kéo tay áo hắn, ra hiệu cho hắn ghé lại gần.
Hắn nương theo lực kéo của tôi sáp lại gần, bao bọc tôi trong vòng tay của hắn.
Tôi vươn tay ôm lấy vòng eo gầy nhưng lại vô cùng săn chắc mạnh mẽ, chôn đầu vào lồng ngực rắn chắc của hắn, khẽ lẩm bẩm: “Hoắc Thành Du, em sắp yêu anh mất rồi!”
Hoắc Thành Du sững người, trực tiếp cúi xuống ôm lấy tôi, giọng điệu vô cùng dịu dàng. “Anh cũng yêu em.”
Tôi hơi dùng sức đẩy hắn ra, nói một câu đầy tiêu chuẩn kép: “Chúng ta mới quen nhau được có hai tháng, thế mà anh đã nói yêu em rồi?”
Hoắc Thành Du khẽ vuốt ve lọn tóc trước trán tôi: “Có lẽ ở nơi nào đó mà em không biết, chúng ta đã quen nhau rất nhiều năm rồi.”
Giọng hắn dịu dàng, khiến tôi đỏ mặt đến tận mang tai.
Tôi ngại ngùng quay đầu, mắng hắn: “Dẻo mỏ.”
Hắn lại lần nữa ôm tôi vào lòng, bật cười.
Tôi gối đầu lên ngực hắn, cảm nhận lồng ngực hắn không ngừng rung lên khi cười.
Trong lòng tôi càng thêm kiên định, đợi hắn phá sản rồi, tôi nhất định sẽ bao nuôi hắn cả đời, để hắn không phải chịu cảnh cô độc khổ sở hết đời nữa.
Không khí trong căn phòng trở nên hòa hợp, nóng bỏng mang theo chút mờ ám.
Hoắc Thành Du ôm tôi, ngón tay khẽ luồn vào mái tóc tôi, vuốt ve từng chút một, sau đó bàn tay không nhịn được được mà lướt xuống eo tôi.
Tôi nép vào lòng hắn, gương mặt đỏ bừng.
Một lúc sau, hắn mới lên tiếng, giọng nói khàn khàn.
“Tối nay anh ngủ ở đây nhé?”
Cơ thể tôi mềm nhũn, suýt nữa đã “Ừ” một tiếng, đột nhiên lại nhớ đến đứa con của hắn vẫn còn đang trong bụng, tôi cắn lưỡi, khó khăn từ chối.
“Không được, trong bụng em còn có con.”
Hắn lại bật cười, giọng điệu trêu chọc.
“Anh không làm gì đâu, anh chỉ muốn ở cạnh em thôi, nhưng mà, em muốn rồi à?”
Mặt tôi đỏ bừng, luyến tiếc vuốt ve cơ ngực của hắn, sau đó mới xấu hổ đẩy hắn ra.
“Em không thèm.”
“Ừm ừm, bây giờ không thèm.”
Tôi càng tức giận hơn: “Sau này cũng không thèm!”
Hoắc Thành Du càng cười to hơn: “Được, sau này cũng không thèm.”
Tôi lật người sang phía bên kia giường, chừa ra một chỗ, nằm quay lưng lại với hắn.
Tên này thật đáng ghét.
Anh đợi đấy, đợi đến khi phá sản, tôi nhất định sẽ bắt anh mặc vest, đeo kính gọng vàng, trói anh lại trước mặt tôi, để cho tôi muốn làm gì thì làm!
15
Nghĩ đến việc không thể thay đổi được cốt truyện, tôi cũng không đòi đi xem phim thần tượng của nam nữ chính nữa.
Sáng sớm, Hoắc Thành Du thức dậy, đưa tôi đi dạo, ăn sáng cùng tôi rồi mới đến công ty.
Còn tôi thì vui vẻ ở nhà, xem tivi, chơi game hoặc mang theo sách đến quán cà phê ngồi cả ngày.
Mỗi ngày đều trôi qua đều đầy màu sắc, vô cùng hạnh phúc.
Thoáng cái đã ba tháng trôi qua, đứa bé trong bụng đã được năm tháng tuổi.