Trọn Đời Bên Nhau - Chương 2
Sau khi xuyên vào, những ngày qua tôi luôn phải chịu khổ sở.
Giờ đây, chỉ cần sinh con cho phản diện là có thể thoát khỏi cảnh khốn cùng này, tôi đồng ý.
Hơn nữa, do ảnh hưởng của hormone, tôi cũng không nỡ lòng bỏ rơi đứa bé.
Dù sao ở thế giới ban đầu, tôi cũng là một người không vướng bận.
Hoắc Thành Du ở bên kia lại có phần tức giận: “Em dám không nhận con? Lại còn bán đứt với giá một trăm triệu?”
Tôi: “…”
Chẳng phải anh nói sao?
Hơn nữa, sau này anh phá sản.
Ba mươi triệu anh cũng không có, còn đòi một trăm triệu làm gì chứ?
Quan trọng nhất là anh sắp phá sản, không có tiền, cuối cùng thằng bé cũng phải trở về bên tôi thôi mà.
7
Từ khi tôi đồng ý mang thai con của phản diện, Hoắc Thành Du mỗi ngày đều chạy đến biệt thự.
Hắn dường như rất coi trọng đứa bé trong bụng tôi, từ mọi phương diện đều bảo vệ sức khỏe của đứa bé một cách toàn diện.
Bao gồm nhưng không giới hạn ở việc không cho tôi chạy nhảy, giám sát tôi ăn uống đầy đủ chất dinh dưỡng, đọc cho bụng tôi nghe những thứ bằng tiếng nước ngoài mà tôi không hiểu, mỗi tối còn đúng giờ đến nhắc tôi ngủ…
Cuộc sống như vậy kéo dài hơn một tháng, tôi thực sự chịu không nổi nữa, bèn bùng nổ.
“Hoắc Tổng, ngài không bận à?”
Ánh sáng dịu nhẹ từ đèn ngủ rọi xuống, Hoắc Thành Du ngồi tựa vào mép giường, một tay khẽ đặt lên bụng tôi, tay kia cầm một quyển “Phiêu Vũ Chi Cát”.
Nghe vậy, hắn khẽ gật đầu, khép sách lại, dùng ngón trỏ đẩy đẩy cặp kính vàng đang trượt trên sống mũi cao, giọng nói nghiêm túc.
“Làm cha mẹ, bận rộn đến mấy cũng không thể lơ là việc giáo dục con cái.”
Tôi: “…”
Giáo dục cho một phôi thai mới 2 tháng tuổi là cái quỷ gì vậy?
Nhân tiện, nhiệm vụ ban đầu của phản diện không phải là đánh bại nam chính sao?
Vậy mà giờ đây, phản diện lại ở nhà chăm sóc con cái, làm thai giáo, mục đích là gì?
Tôi lại đặt câu hỏi một cách tế nhị.
“Công ty anh dạo này không bận rộn gì sao? Dưới kia có ai rục rịch muốn lật đổ anh không thế?”
Hiện tại Hoắc Thành Du vẫn là người đứng đầu Hoắc thị, nhưng nam chính liên tục gây rối hắn, luôn tìm cách lật đổi hắn ra khỏi vị trí này.
Hoắc Thành Du đặt cuốn sách trong tay xuống, khẽ nheo mắt, cười khẽ một tiếng.
“Lật đổ? Có gan thì cứ đến.”
Đúng vậy, nghe đã đủ hả dạ.
Nhưng tôi thực sự không thể chịu đựng được cảnh bị hắn theo dõi ở nhà suốt ngày.
Tôi đưa ra yêu cầu, ở nhà quá ngột ngạt, muốn hắn đi cùng tôi ra ngoài hóng gió.
Hoắc Thành Du xoa bụng tôi, lại thuận tay xoa đầu tôi, trầm ngâm nói:
“Chán à?”
“Vậy mai tôi dẫn em đi làm cùng. Hoắc Yến với Lê Gia Gia cũng sẽ có mặt, em không phải thích lén lút quan sát hai người họ nhất à?
Ai muốn đi làm cùng anh chứ?
Sai rồi, xem cảnh nam chính cùng nữ chính diễn xuất ở cự ly gần như vậy, cái này được!
“Được thôi, được thôi!”
Tôi vội vàng đồng ý, hai mắt sáng rực nhìn Hoắc Thành Du.
Hắn mỉm cười gật đầu, giơ tay nhìn đồng hồ một cái, cuối cùng vô tình nhắc tôi nên đi ngủ.
Bất chấp sự phản kháng vô ích của tôi, hắn đắp chăn cho tôi rồi đột ngột tắt đèn.
Chỉ chốc lát sau, tôi đã cảm thấy buồn ngủ.
Khi cánh cửa phòng được Hoắc Thành Du khẽ khàng đóng lại, chìm vào giấc ngủ, đầu óc tôi mơ hồ lóe lên một câu hỏi.
Làm thế nào mà hắn biết tôi biết nam chính với nữ chính chứ?
Với cả tôi bảo tôi thích lén lút quan sát hai người họ khi nào?
8
Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy đã là chín giờ.
Nhớ đến lời hứa tối qua của Hoắc Thành Du sẽ dẫn tôi đi tham quan phim trường của nam chính nữ chính trong phim thần tượng, tôi vội vàng lao ra khỏi phòng khách mà không kịp rửa mặt.
Khi nhìn thấy Hoắc Thành Du đang đeo kính vàng, dáng vẻ thư sinh tao nhã ngồi đọc báo trên bàn ăn, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Chuyến du lịch phim trường phim thần tượng của tôi vẫn còn kịp.
Nghe thấy tiếng động, Hoắc Thành Du ngước mắt khỏi trang báo đang chăm chú đọc, vẻ mặt không mấy tán thành.
Hắn buông tờ báo xuống, sải bước lớn về phía tôi, trong lúc tôi còn đang ngơ ngác, hắn đã trực tiếp bế tôi lên như công chúa, nhíu mày, khóe môi khẽ mím lại, phàn nàn.
“Đi chân trần cũng không sợ lạnh à?”
Tôi ngơ ngác nép trong vòng tay hắn, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Cho đến khi hắn bế tôi về phòng, quỳ gối xuống mang giày cho tôi, rồi đẩy tôi vào phòng tắm, nhét cái bàn chải đánh răng đã bóp kem vào tay tôi, mặt tôi mới bừng đỏ bừng vì nhận ra.
Tên phản diện này ôn nhu quá mức rồi!
Không được, phải bình tĩnh!
Hắn dù đẹp trai đến đâu cũng là phản diện, không thể vì vậy mà bị mê muội!
Hắn chính là kẻ muốn cướp mẹ khỏi con đó!
Hắt một gáo nước lạnh lên mặt, cơn nóng trên mặt tôi mới hạ xuống.
Mục tiêu của tôi là kiếm tiền điên cuồng, sau đó đợi khi phản diện phá sản, cướp lại con.
9
Trên đường đến công ty, tôi cố tình nép mình vào góc khuất, cố gắng giữ khoảng cách với Hoắc Thành Du.
Thỉnh thoảng, tôi lại lén lút nhìn Hoắc Thành Du đang dùng laptop xử lý công việc.
Lần thứ n nhìn nhau, Hoắc Thành Du bất lực thở dài.
“Nói đi, lại muốn bày trò gì đây?”
Tôi vô tình cố ý cong môi lên, tìm cớ thoái thác.
“Không có, chỉ nhìn bừa thôi.”
Giọng hắn cưng chiều, tôi trả lời hờ hững.
Cuộc trò chuyện giữa chúng tôi vô cùng tự nhiên.
Hoàn toàn không giống như hai người bị buộc phải ràng buộc với nhau vì sự vô ý dẫn đến mang thai.
Nhưng tôi hoàn toàn không nhận thức được vấn đề này.
…
Đến dưới chân tòa nhà công ty, tôi theo chân Hoắc Thành Du vào trong.
Đúng như trong sách miêu tả, đây là tập đoàn lớn hàng đầu, lễ tân đều là những cô gái xinh đẹp như hoa, chuyên nghiệp và có tố chất cao.
Nhìn thấy Hoắc Thành Du vốn dĩ không gần phụ nữ lại dẫn theo một người phụ nữ xa lạ như tôi vào công ty, trên mặt vẫn nở nụ cười thân thiện không chút tì vết không chê vào đâu được.
“Chào buổi sáng, cô Dư!”
“Chào buổi sáng, tổng giám đốc Hoắc!”
“Hả? Các cô quen tôi sao?”
Tôi vừa gật đầu vừa mỉm cười với họ, vừa nghiêng đầu ra hiệu với Hoắc Thành Du: “Họ sao lại quen tôi?”
Hoắc Thành Du chặn cửa thang máy lại, ra hiệu cho tôi vào, miệng lơ lửng nói: “Có lẽ em đã từng đến đây rồi.”
Tôi nhếch mép, nói dối.
Nguyên chủ vốn dĩ không có quyền thế, chỉ có trình độ học vấn cấp 3, vậy làm sao lại xuất hiện ở Tập đoàn này được chứ, nơi không thuộc về tầng lớp của cô ấy?
Nhưng Hoắc Thành Du không nói, tôi cũng không thể moi móc được gì từ miệng hắn.
Hoi kệ đi, dù sao tiền cũng có rồi, trong bụng cũng đang mang thai.
Đến lúc hắn phá sản, van xin tôi, muốn hỏi gì chẳng lẽ không dễ dàng sao?
10
Tôi được hắn dẫn lên văn phòng tầng thượng, bố trí trên chiếc sofa cách bàn làm việc không xa.
Vị trợ lý tổng giám đốc là một người chu đáo, vừa lúc tôi ngồi xuống, cậu đã cầm theo một tập truyện ngôn tình bìa màu mè bước vào, tiện tay dựng cho tôi chiếc máy tính bảng.
Trên bàn còn bày đầy những món ăn nhẹ và một ly sữa ấm dành cho phụ nữ mang thai.
Tuyệt vời, thật chu đáo!
Chờ đến khi ông chủ của cậu phá sản, tôi sẽ chiêu mộ cậu về!
Có lẽ ánh mắt tôi quá nồng nhiệt, khiến vị trợ lý kia hoảng sợ, vội vã bước ra khỏi văn phòng.
Hoắc Thành Du ngồi trên ghế xoay, gõ bàn phím, nhìn chằm chằm màn hình, khẽ khàng hừ một tiếng.
“Đừng nhìn nữa, nhìn nữa cũng không thể khiến cậu ta thuộc về em đâu.”
Chưa chắc đâu, đến lúc đó anh cũng sẽ thuộc về tôi thôi, một cậu trợ lý cỏn con, dễ dàng chinh phục!
Tưởng tượng trong tương lai, Hoắc Thành Du bận chiếc áo sơ mi trắng bó sát, thắt cà vạt đen, đứng cạnh tôi như một trợ lý tận tâm, dù tôi có đổ nước lên áo hắn hay động tay động chân, hắn cũng chỉ đành cắn răng chịu đựng. Nghĩ đến đấy, tôi không khỏi mỉm cười đắc ý.
“Em nghĩ gì vậy? Sao cười tươi thế?”
Cười đến mức quên cả trời đất, mãi đến khi Hoắc Thành Du đến trước mặt tôi, móng vuốt chân chóa chạm lên đầu tôi, tôi mới giật mình nhận ra.
“Chẳng phải muốn đi xem Hoắc Yến với Lê Gia Gia sao? Đi theo anh, đi họp.”
“Họp… họp hả?”
Khóe miệng cong cong của tôi khẽ khép lại, có chút bối rối.
Hoắc Thành Du cứ thế công khai mang theo một phụ nữ xa lạ đi họp công ty?
Trước sự gật đầu nhẹ của hắn, bàn tay thon dài gầy gò đỡ tôi dậy, còn tiện tay đưa ly sữa đến bên môi tôi.
“Ừ, họp cổ đông, Hoắc Yến với Lê Gia Gia đều có mặt.”
Tôi ngoan ngoãn nhấp một ngụm: “Vậy tôi đi có phải phép không?”
Hoắc Thành Du đặt ly xuống, dùng ngón cái lau nhẹ trên môi tôi, giọng nói dịu dàng.
“Em… mẹ của con tôi đi, sao lại không được chứ?”
Hôm nay hắn mặc áo khoác vest đen, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng chất lượng tốt, mái tóc đen óng ánh như lụa, đôi mắt đen như đá thạch anh dưới hàng mi dài ẩn chứa nụ cười dịu dàng khi nói chuyện.
Làm cho trái tim tôi gợn sóng từng đợt.
Tôi ngại ngùng cúi mắt xuống, ấp úng nói: “Vậy đi thôi.”
Nhưng trong lòng lại nghĩ, đợi đến khi anh phá sản rồi, cho dù không dựa vào danh phận bố đẻ của con tôi, chỉ với nhan sắc này, tôi cũng sẽ đối xử tốt với anh hơn chút.
11
Tôi bám theo sau Hoắc Thành Du, tính toán trà trộn vào bên cạnh trợ lý của hắn giả vờ làm thư ký, quan sát nam chính nữ chính của cuốn sách từ gần.
Khi bước vào phòng họp, bên trong đã có hàng chục người đàn ông và phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng đang ngồi.
Nhưng người đàn ông ngồi bên phải vị trí chủ tọa lại trẻ trung khác thường.
Anh ta có xương mày nhô cao, đôi mắt phượng đào nhẹ cong, dưới chiếc mũi cao cao là đôi môi cười mỉm, là một tướng mạo khiến người ta nhìn vào liền sinh thiện cảm.
Nhưng ngay lần đầu tiên nhìn thấy, tôi đã vô cớ ghét anh ta.
Trợ lý ở bên cạnh ân cần nhắc nhở tôi bên tai: “Đây là cháu trai của Hoắc tổng – Hoắc Yến.”
Sau đó, cậu lại dùng ánh mắt ra hiệu cho cô gái mặc vest đang đứng sau Hoắc Yến, tóc buộc đuôi ngựa thấp, “Đó là Lê Gia Gia.”
Tôi lại quay đầu nhìn nữ chính Lê Gia Gia.
Khuôn mặt tròn đáng yêu, đôi mắt to đen láy, khí chất ôn hòa, nhìn không giống với vẻ ghét bỏ của Hoắc Yến.
Nhưng khuôn mặt lại mang dáng vẻ của một cô em gái nhà bên rụt rè, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng nữ chính hoạt bát, lanh lợi trong tiểu thuyết.
Tôi cau mày, một lần nữa xác nhận với trợ lý: “Cậu xác định đó là Lê Gia Gia?”
Trợ lý gật đầu khẳng định.
Tôi: “…”