Trọn Đời Bên Nhau - Chương 1
1
Khi tôi vừa xuyên vào thế giới ngôn tình máu chó, thì nguyên chủ đã bị người ta hạ thuốc và theo chân phản diện Hoắc Thành Du vào phòng tổng thống.
Lúc đó, tôi không tỉnh táo, tưởng rằng mình vẫn đang mơ.
Nhìn người đàn ông trên giường với khuôn mặt đỏ ửng, tuấn tú phi phàm, nước mắt chảy từ miệng tôi liền tuôn ra ồ ạt.
Sau đấy, tôi thở dài thườn thượt, tự nhủ rằng mình chắc là đang trải qua một giấc mơ tuyệt đẹp đây mà.
Bàn tay không chút do dự, mân mê lên cơ ngực săn chắc của người đàn ông, dù cách một lớp sơ mi trắng cũng không thể che giấu được.
Ôi, nam thần mặc vest cơ ngực khủng, thật yêu anh quá đi mất!
Chưa đầy một phút, dưới “bàn tay tàn bạo” của tôi, mỹ nam đã gần như bị lột sạch quần áo.
Cũng trong phút giây đó, một cốt truyện tiểu thuyết ngôn tình ồ ạt tràn vào đầu tôi, và tôi nhận ra rằng mình đã xuyên không.
2
Trên giường, người đàn ông đang bị tôi âu yếm chính là phản diện trong truyện, Hoắc Thành Du.
Bàn tay đang “phá hoa” của tôi bỗng chốc khựng lại.
Thấy tôi dừng lại, Hoắc Thành Du ngay lập tức diễn cái nét không cam tâm.
Hắn ngẩng cao đầu, khuôn mặt điển trai với đường nét rõ ràng vô thức cọ xát vào cổ tôi, nơi đang kề sát hắn.
Hơi thở nóng hổi, mày nhíu lại, khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ không kiên nhẫn, trán còn lấm tấm mồ hôi khó chịu, mùi hương nam tính phả ra tấn công đầu óc tôi …
Tôi nào đã từng trải qua mỹ cảnh bực này? Nước miếng chỉ thiếu điều chảy ròng ròng.
Dù cho người đẹp ở trước mắt, nhưng mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn.
Cuối cùng, tôi nhẫn tâm đẩy hắn ra.
Dùng cà vạt trói chặt đôi tay đang giãy giụa rồi vội vàng cúi người xuống run rẩy cài cúc áo cho hắn.
Lúc tháo cúc áo, tay tôi nhanh nhẹn bao nhiêu, thì bây giờ cài cúc áo, lòng tôi lại bồn chồn bấy nhiêu.
Tôi thì thầm lời sám hối bên tai Hoắc Thành Du đang hôn mê bất tỉnh, người vẫn vô thức cọ quậy vào người tôi.
“Đại ca, thành thật xin lỗi anh rất nhiều.”
“Tôi chỉ nghĩ là mơ thôi, hoàn toàn không cố ý sàm sỡ anh đâu.
“Dù có ý đồ thì tôi xin thề là tôi cũng không dám!”
Vất vả lắm mới mặc quần áo cho hắn xong, tôi đứng dậy thở dài thườn thượt.
Lén lút mừng thầm mọi chuyện vẫn còn kịp, suýt nữa thì giống như nguyên chủ phạm tội, đi ăn cơm nhà nước.
Tôi cầm lấy điện thoại của Hoắc Thành Du, mở khóa, nhắn tin cầu cứu cho trợ lý của hắn.
Sau khi nhận được hồi âm rằng sẽ đến ngay, tôi mới thực sự thở phào nhẹ nhõm, thuận tay cầm ly nước trên bàn lên uống cho đỡ khát.
Tôi ngồi vắt vẻo trên mép giường, nhìn Hoắc Thành Du mặt đỏ bừng quằn quại trên giường, có chút áy náy an ủi.
“Tôi đã gọi trợ lý rồi, cậu ấy sẽ đến ngay, anh cố chịu nhé.
“Tối nay chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, chúng ta coi như không có chuyện gì xảy ra được không?
“Anh không nói gì, vậy tôi coi như anh đồng ý rồi đấy nhé …
“Vậy tôi đi trước…”
Tôi chưa kịp dứt lời, người trên giường bỗng dưng mở mắt, đôi mắt sâu thẳm và u ám. Hắn cố gắng ngồi dậy, khiến tôi hoảng hốt đến mức suýt hét lên.
Hắn nhắm hờ mắt tựa vào thành giường, liếm đôi môi khô khốc, yết hầu gợi cảm chuyển động.
“Là cô hạ thuốc tôi à?”
Cái nồi này nhất định không thể đội.
Hoảng sợ, tôi vội vã xua tay, lắp bắp nói: “Không, không dám.”
Hắn khẽ cử động, ngước mắt lên nhìn tôi từ trên xuống dưới một cách chậm rãi, sau đó lắc lắc đôi tay bị trói buộc, như nhớ ra điều gì đó mà cong môi lên, nở nụ cười quyến rũ.
“Thích kiểu này hả?”
Tôi không khỏi nuốt nước bọt.
Ủa? Sao tự dưng tên phản diện này lại có vẻ … lả lơi thế nhỉ?
Ngay sau đó, hắn lật mặt như lật bánh tráng, bỗng chốc nghiêm túc trở lại:
“Mở trói cho tôi!”
Hắn thay đổi thái độ quá nhanh khiến tôi ngớ ra, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh lùng ấy.
Mặc dù khuôn mặt hắn vẫn đỏ ửng một cách khiến người ta suy nghĩ miên man, nhưng có vẻ người đã tỉnh táo lại.
Tôi do dự bước đến cởi trói cho hắn, vừa nhẹ nhàng vừa lúng túng thanh minh:
“Tôi thấy anh bước đi lảo đảo, tưởng anh có chuyện gì cần giúp nên mới đi theo, ai ngờ lại phát hiện ra… nhưng mà, tôi đã gọi trợ lý cho anh rồi.”
Trong lúc gỡ dây trói, cơ thể vô tình chạm vào thân hình nóng bỏng của Hoắc Thành Du. Khiến hắn không kìm được mà rên lên một tiếng.
Giọng nói khàn khàn gợi cảm, khiến mặt tôi đỏ bừng.
Một khoảnh khắc say mê, tôi như bị Hoắc Thành Du mê hoặc. Vẻ đẹp của hắn khiến tôi say đắm, khát khao trong tôi dâng trào. Thân thể tôi nóng rực, như có lửa đốt.
Không thể kiềm chế bản thân, tôi lao vào hắn.
Hoắc Thành Du ban đầu cố gắng kháng cự, nhưng rồi cũng ôm tôi vào lòng, xoay người đè tôi xuống dưới.
Hơi thở của người đàn ông dồn dập phả bên cổ tôi …
Trước khi bất tỉnh, tôi chợt nhớ đến cốc nước mình vừa uống.
Nếu bất cẩn, rất có thể là nước này đã bị bỏ thuốc.
Trong lòng than thở, rốt cuộc cũng không tránh khỏi kịch bản làm này làm kia với phản diện rồi khóc ròng sau song sắt sao.
3
Không thể khóc sau song sắt được.
Khi trợ lý của hắn đến, gọi hắn từ ngoài cửa, tôi đã cố gắng vùng dậy để mở cửa cho trợ lý, nhưng Hoắc Thành Du lại lôi tôi trở lại giường.
Hắn thô lỗ ném chiếc cốc vào cửa rồi gầm lên “Cút đi!” đầy giận dữ vì bị quấy rầy.
Kể từ đó, tôi mang trên mình vỏ bọc của một kẻ chịu tội.
4
Khi nhìn vào số dư trong tài khoản ngân hàng chỉ vỏn vẹn bốn chữ số sau khi phát hiện bản thân mang thai, tôi đã mạnh dạn nhắn tin cho Hoắc Thành Du.
“Tôi mang thai rồi.”
Chưa đầy nửa tiếng sau, một chiếc xe sang trọng đắt tiền đã xuất hiện trước khu nhà tập thể cũ kỹ nơi tôi ở.
Nhìn xuống chiếc xe từ cửa sổ, điện thoại của tôi rung lên với âm thanh quen thuộc, du dương nhưng mang tính mệnh lệnh của Hoắc Thành Du.
“Xuống đây.”
Tự dưng tôi nuốt nước bọt ừng ực.
Sao đằng ấy đến nhanh thế, lại còn đích thân đến đây nữa? Chẳng lẽ hắn định cùng tôi đến bệnh viện?
Tôi chậm rãi bước xuống cầu thang, dưới ánh mắt ghen tị của hàng xóm, lên chiếc xe sang trọng.
Xe lăn bánh, Hoắc Thành Du vẫn đang gõ phím laptop, ánh mắt tập trung, vẻ mặt lạnh nhạt.
Tôi co rúm người ở góc xe, không khỏi cảm thán.
Đúng là nam chính phản diện cuồng công việc, đi khám thai cũng không quên làm việc nữa.
Nhưng điểm đến cuối cùng của chiếc xe không phải là bệnh viện mà là một căn biệt thự xinh đẹp, đắt đỏ.
Khi tôi bước vào căn phòng khách rộng lớn, tôi vẫn còn hơi choáng váng.
Tôi nhỏ giọng hỏi: “Không phải đến bệnh viện sao?”
Hoắc Thành Du đã cất máy tính xách tay, vẻ mặt khó đoán: “Có bác sĩ gia đình, đến bệnh viện phức tạp.”
Tôi hoảng hốt: “Không được, nhất định phải đến bệnh viện hạng nhất, tôi không muốn ph* thai rồi ch*t ở một nơi không tên đâu.”
Lúc đó, sắc mặt Hoắc Thành Du bỗng trở nên tối sầm, giọng nói nguy hiểm.
“Em không muốn đứa bé?”
Ừm, ý là giữ lại hả?
Tôi ngẩng đầu, giọng điệu thăm dò: “Chỉ là hiểu lầm thôi, không phá bỏ sao?”
Phải chăng anh đã quên mình còn một nữ chính mà anh yêu sâu sắc?
5
Trong nguyên tác, Hoắc Thành Du là chú của nam chính Hoắc Yến. Cả hai đều đem lòng yêu thương cô con gái nuôi hoạt bát đáng yêu của nhà họ Hoắc là Lê Gia Gia.
Tình địch gặp nhau, ắt hẳn sẽ đỏ mắt.
Họ tranh giành nữ chính, tranh giành tài sản, tranh giành công việc kinh doanh.
Cho đến khi Hoắc Thành Du bại dưới tay Hoắc Yến – kẻ mang hào quang nam chính, dẫn đến phá sản hoàn toàn, và nam chính cùng nữ chính hạnh phúc bên nhau, thì câu chuyện mới kết thúc.
Trước đó, việc Hoắc Thành Du bị hạ thuốc cũng chính là kế hoạch do nam chính Hoắc Yến bày ra.
Nguyên chủ vốn dĩ lợi dụng lúc say xỉn của Hoắc Thành Du để toan tính leo lên giường hắn.
Nhưng không may, kế hoạch thất bại thảm hại. Khi Hoắc Thành Du tỉnh rượu, đã trực tiếp đưa nguyên chủ vào đồn cảnh sát.
Bây giờ, mọi chuyện đã hoàn toàn đảo ngược. Tôi đã thành công lên giường Hoắc Thành Du, thậm chí còn mang thai con của hắn.
Điều ngạc nhiên hơn là hắn lại muốn tôi giữ lại đứa bé.
6
Hoắc Thành Du tức giận vì tôi muốn ph* thai, lạnh mặt phất tay áo bỏ đi.
Bỏ lại tôi một mình trong căn biệt thự lạnh lẽo, vui không thể tả.
Có ăn có uống có chơi, còn có hai chuyên gia chăm sóc.
Ban đầu tôi định ở đây một đêm mai sẽ đi bệnh viện.
Nhưng tối hôm trước khi ngủ, tôi nhận được điện thoại của Hoắc Thành Du.
“Một trăm triệu, sinh đứa bé ra.”
Tôi ngoáy tai, không thể tin được.
“Một trăm triệu?”
Giọng nói đối diện cứng nhắc, xen lẫn chút van xin khẽ khàng.
“Cộng thêm căn biệt thự em đang ở, sinh đứa bé này ra đi!”
Tôi sững sờ.
Mang thai khi chưa kết hôn, hắn còn có quyền theo đuổi nữ chính sao?
Kẻ phản diện trong nguyên tác mà nguyên chủ lỡ va phải suýt phải vào tù đâu rồi?
Đại ca à, anh đừng OOC chứ!
Hoắc Thành Du bất mãn với sự im lặng của tôi, hắn tiếp tục nói: “Em cũng có thể kết hôn với tôi …”
“Tôi đồng ý, trước tiên anh chuyển khoản cho tôi ba mươi triệu, còn lại sau khi sinh con sẽ thanh toán, sau đó tôi sẽ rời đi.”
Trời ạ, ai mà biết được tôi xuyên vào thế giới này làm phục vụ ở khách sạn một tháng đã mệt mỏi đến mức nào.
Nguyên chủ vốn là cô nhi, không cha không mẹ, trình độ học vấn cũng không.
Ngoài một khuôn mặt xinh đẹp, cô ấy chẳng có gì cả.