Trốn Chạy - Chương 4
11
Nói là chồng cũ cũng không chính xác.
Không ai trong chúng tôi chính thức ly hôn cả.
Quán cà phê đêm khuya.
Tư Trạm ung dung đến chậm: “Em rốt cuộc cũng đồng ý gặp anh.”
Hôm nay có mưa hắn chống gậy bên ngoài mặc một cái áo khoác sẫm màu, khí chất so với quá khứ càng thêm nho nhã.
Tôi đi thẳng vào vấn đề: “Đừng nói chuyện kỳ lạ với con trai tôi.”
“Ví dụ như?”
“Loài người tìm được người ngoài hành tinh!”
Tư Trạm dừng lại, chậm rãi nói, “Hoặc là, em hy vọng anh nói với thằng bé là trên thế giới này căn bản không có người ngoài hành tinh là mẹ của con bỏ rơi ba con, bịa ra lời nói dối để lừa con?”
“Tôi nào có vứt bỏ anh? Anh đừng ăn nói hàm hồ.”
“Em có. Anh đi công tác về, em liền không cần anh nữa.”
“Tư Trạm.” Tôi cũng không hiểu hắn đang dây dưa cái gì, thở dài, “Anh biết rõ vì sao. Là anh nói, anh không muốn có con.”
Lời vừa nói ra xung quanh liền im lặng.
Seattle mưa to hơn, sương mù lờ mờ giống như nước mắt con người.
Tư Trạm nhìn tôi thật lâu, trầm mặc thật lâu, trong mắt lại một lần nữa hiện lên sự đau khổ.
Nhưng lần này, giống như là hắn đã hạ quyết tâm.
Hắn nói:
“Niệm Niệm, anh không điên. Nhưng anh có một câu chuyện, em nhất định phải nghe hết.”
“Anh nói đi.”
“Chúng ta sống trong một quyển tiểu thuyết.” Hắn chậm rãi thấp giọng nói, “Anh từng bị hệ thống bắt phải bằng mọi giá chinh phục được nữ chính cũng chính là Diêu An An.”
12
Tư Trạm thức tỉnh vào năm đầu tiên gặp tôi.
Năm đó tôi học lớp 10.
Khai giảng học kỳ mới liền đến muộn phải trèo tường, vừa hay gặp được hắn đang trực ban.
Người đứng trong ánh nắng sớm, trong trẻo lạnh lùng còn rất sạch sẽ.
Vô cùng lạnh lùng hỏi tôi: “Tên gì?”
Tôi tò mò: “Cậu không biết tôi?”
Tư Trạm nhướng mí mắt: “Tôi cần phải biết?”
Tôi đẩy hắn ra, xoay người bỏ chạy: “Vậy sao tôi lại phải nói tên cho cậu biết? Tôi cũng không phải ngốc.”
Kết quả ngày đó vào giờ nghỉ trưa.
Hắn mang theo giáo viên chủ nhiệm đi tìm từng phòng một.
Cứng rắn lôi tôi ra.
“Là cô ấy.” Hắn mặt không chút thay đổi dùng ngón tay chỉ tôi, “Đến muộn, trèo tường, chạy trốn.”
Tôi: “……”
Tôi bị phạt đứng.
Tư Trạm đi ngang qua, đám bạn xấu của tôi nhân cơ hội chặn hắn không cho đi.
Tôi hỏi: “Sao cậu lại cố chấp như vậy, không phải cậu thầm mến tôi đấy chứ học thần?”
Khi đó, Tư Trạm nổi tiếng là con cưng của trời gia thế tốt thành tích học tập thì khỏi bàn.
Hắn không biết tôi.
Nhưng chúng tôi đều biết hắn.
Hắn lãnh đạm: “Nhàm chán.”
Tôi vén tay áo lên: “Giữ cậu ta lại cho tôi, hại tôi bị phạt đứng, liền muốn bỏ đi như vậy sao?”
Tư Trạm nhướng mí mắt, thản nhiên nhìn tôi.
Có ông trời mới biết, trong một giây kia tôi như chìm đắm trong đôi mắt tuyệt đẹp của hắn.
Tim tôi đập thình thịch:
“Tư Trạm, nể tình cậu thầm mến tôi, thì tôi sẽ phấn đấu theo đuổi cậu?”
Tư Trạm nhíu mày: “Cậu…”
“Cứ quyết định như vậy đi! Tư Trạm! Tôi muốn bắt đầu theo đuổi cậu!”
“Chờ tôi đuổi kịp cậu, cậu phải cùng tôi leo tường ở trường!”
Chính là vào đêm này.
Trên đường Tư Trạm về nhà, trong đầu vang lên tiếng hệ thống máy móc:
“Cảnh báo, cảnh báo!”
“Nội dung truyện xuất hiện biến cố, mời ký chủ lập tức trở về mạch truyện chính!”
“Tự động nhập cốt truyện của tiểu thuyết!”
Tư Trạm ở ven đường đứng từ hoàng hôn cho đến khi bầu trời đầy sao.
Ở trong đầu, thấy trước hết cuộc đời của mình.
Ngay từ đầu hắn rất bình tĩnh: “Tôi không biết người tên Diêu An An.”
Hệ thống: “Đúng rồi, nữ chính phải mười năm sau mới có thể xuất hiện. Trước khi cô ấy xuất hiện, cậu không thể có tình cảm với bất cứ người nào.”
“Nếu không?”
“Thế giới này là vì nữ chính mà tồn tại, cậu thích người khác thế giới sẽ sụp đổ.”
“Sụp đổ là như thế nào?”
“Sẽ chết rất nhiều người.”
Tư Trạm cười lạnh căn bản không tin: “Nói ngươi là Tần Thủy Hoàng chắc tôi cũng dám nói.”
Kết quả ngày hôm sau, tôi ngay trước mặt hắn từ lầu ba ngã xuống.
Đầu đập xuống đất.
Tất cả đều rõ mồn một trước mắt hắn.
13. – (1)
Chuyện hắn nói, tôi có ấn tượng.
Vì lần đó, tôi suýt chết.
Tôi đang ở hành lang.
Không biết như thế nào, không hiểu sao lại rơi xuống lầu.
Sau đó tôi hôn mê trong phòng ICU trong ba tuần và được thông báo hai lần về tình trạng nguy kịch.
Sau khi chuyển biến tốt ngay cả bác sĩ cũng không thể tưởng tượng nổi.
Gọi đó là một kỳ tích trong lịch sử y học.
Khi đó, ông nội còn hỏi tôi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Có người đẩy con sao?”
Tôi lắc đầu:
“Không có. Nhưng rất kỳ lạ, trong đầu con bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều thanh âm, làm cho con lập tức nhảy xuống.”
Nó khiến cho ông nội tôi sợ chết khiếp, bắt tôi ở trong nhà trừ tà 7 ngày.
Sau đó tôi thức tỉnh ký ức nhân vật nữ phụ, còn đặc biệt đi xem đoạn này.
Nhưng trong tiểu thuyết gốc không hề đề cập đến.
Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao bản gốc không có.
Bởi vì đây không phải là kịch bản gốc.
Đây là trừng phạt Tư Trạm vì không chịu nghe lời.
Và cũng là lời cảnh báo.
Hắn ngồi trước cửa phòng ICU, suốt đêm cầu nguyện cho tôi.
Đến cuối cùng cũng chỉ có thể bất lực hỏi: “Tôi phải làm như thế nào, mới có thể làm cho ngươi hài lòng?”
Hệ thống nói cho hắn biết: “Đừng phản kháng, ngoan ngoãn làm theo cốt truyện đi.”
“Vậy thì.”
“Tư Trạm.”
– Hắn yên lặng nghĩ.
“Mười năm tiếp theo.”
“Trước khi nữ chính xuất hiện.”
“Cậu không thể cho Cố Niệm bất cứ câu trả lời nào nữa.”
“Hãy nhớ lấy.”
“Bất cứ thứ gì.”
13. – (2)
Seattle, tiếng mưa rơi triền miên.
Tôi sửng sốt một chút:
“Nhưng bây giờ anh không ở bên Diêu An An, thế giới cũng không sụp đổ chứ?”
“Bởi vì năm năm trước.” Tư Trạm nhìn tôi, ánh mắt rất sâu, “Anh thật sự cho rằng em đã chết.”
Lúc đầu là hắn không tin.
Nhưng không tìm thấy tôi.
Không tìm thấy tôi ở khắp mọi nơi.
Hắn từ Hồng Kông trở về, bác sĩ nói tình trạng chân của hắn chuyển biến xấu rất nhanh phải lập tức nhập viện điều trị.
Hắn nhớ tới, lúc mười lăm tuổi cô gái từ lầu ba nhảy xuống.
Có lẽ hệ thống có biện pháp triệt để xóa bỏ một người.
Hắn bỗng nhiên sụp đổ: “Cút.”
Bác sĩ: “Tư thiếu?”
“Cút hết cho tôi! Trị cái rắm, không trị! Cút!”
Hắn đập vỡ các dụng cụ trong phòng.
Say xỉn suốt đêm.
Diêu An An sợ hãi, chạy tới an ủi.
Bị hắn đẩy ra: “Đều tại cô hết đấy!”
Diêu An An không hiểu vì sao, hốc mắt đỏ bừng.
Tư Trạm cười khổ: “Quên đi, không phải lỗi của cô, cô cái gì cũng không biết.”
Hắn thì thào: “Cmn không phải cô ấy… Là tại tôi. Cô ấy chết rồi, tất cả những gì tôi làm đều không có ý nghĩa nữa rồi.”
“Diêu An An.” Hắn chán nản nói, “Tôi chưa từng thích cô, cô đi đi, đi đâu cũng được, đừng bao giờ trở lại.”
Diêu An An trầm mặc một lát rồi đi thật.
Tư Trạm tựa vào cửa sổ, im lặng chờ đợi thế giới sụp đổ.
Nhưng hôm sau mở mắt ra, ánh mặt trời vẫn tươi sáng như cũ.
Diêu An An đi vào nhà, hỏi: “Anh tỉnh chưa?”
Tư Trạm: “Ừ.”
Cô ấy nói “Về những gì anh nói tối qua sau khi say rượu… nếu đúng là sự thật, tôi có một cách.”
“Cái gì?”
“Trong bản gốc này, còn có ba nam chính. Anh giúp tôi tìm được bọn họ tôi sẽ trả tự do cho anh.”
Cô ấy dí dỏm bổ sung: “Đây là quyết định của nữ chính, là nữ chính không cần anh nữa.”
14
Tư Trạm đồng ý giao dịch này.
Kế hoạch ban đầu của hắn cũng là sau khi tới gần Diêu An An, nghĩ biện pháp thuyết phục cô sau đó sửa lại nội dung vở kịch.
Chỉ là bởi vì cái chết của tôi, Tư Trạm muốn phá hỏng hủy bỏ kế hoạch.
Nhưng hôm nay, Diêu An An chủ động đưa ra.
Hắn vẫn quyết định giúp cô.
Chỉ là trong tiểu thuyết, miêu tả về ba nam chính còn lại vô cùng qua loa.
Hắn tìm được bọn họ liền mất hơn ba năm.
Năm thứ tư, hắn nhận được hai tin nhắn:
“Cố Niệm không chết.”
“Cố Niệm có một đứa con.”
15
Tôi nghe xong, thật lâu mới hồi phục được tinh thần.
“Niệm Niệm.” Tư Trạm đưa tay qua, ngón cái chạm vào má tôi, “Theo anh về nhà đi, được không?”
Tôi mới phát hiện trên mặt tôi đầy nước mắt.
Cho nên, là lỗi của ai đây?
Diêu An An cũng không làm gì sai.
Cô ấy cũng không biết gì cả.
Cái sai là do hệ thống.
Là định mệnh.
Đêm đã khuya, Tư Trạm kiên trì muốn đưa tôi về nhà: “Muộn thế này, một mình em, anh không yên tâm.”
Tôi không ngăn cản: “Chân anh làm sao vậy?”
Hắn rất bình tĩnh: “Tai nạn xe cộ, gặp phải lang băm, không chữa khỏi.”
“A? Nhưng sao tôi lại nghe đồng nghiệp nói, anh mang thương tích theo đuổi vợ trước mới để lại di chứng.”
Tư Trạm mất tự nhiên dời ánh mắt “Nói về chuyện của Kiên Cường đi, em có cân nhắc đổi tên cho con không?”
“Không được, con cũng rất thích tôi gọi là Kiên Cường. Hơn nữa, con còn kiên cường hơn chân của anh.”
“… Niệm Niệm, em như vậy sẽ khiến người khác cho rằng anh không được.”
“Vốn là vậy.” Tôi nháy mắt mấy cái, “Làm sao tôi biết anh có được hay không.”
Tôi bị Tư Trạm khiêng vào nhà.
Xương bả vai hắn có vết thương cũ nhưng sức lực không hề giảm so với năm đó.
Hôn nhau một lúc, tôi bỗng nhiên nghĩ đến: “Con ở phòng ngủ ngay sát vách, anh đừng đánh thức con.”
Tư Trạm ghé vào tai tôi khàn giọng: “Vậy lát nữa vợ kêu nhỏ một chút nha.”
Ngón tay của hắn rơi xuống cổ áo tôi, tôi bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện quan trọng khác, “Còn nữa, hệ thống của anh sẽ nghe thấy chúng ta… Cái kia sao?”
Tư Trạm bất đắc dĩ: “Hệ thống ngủ đông đã lâu, từ năm năm trước khi em biến mất nó đã không xuất hiện nữa.”
Cũng chính sự thay đổi này đã khiến Tư Trạm cảm thấy như vậy.
Nội dung truyện thật sự đã bị thay đổi.
Tôi: “Được, vậy anh tới đi.”
“Niệm Niệm, anh rất nhớ em.” Tư Trạm bóp eo tôi, khàn giọng, “Anh yêu em.”
16
Bánh bao nhỏ rất thích người cha mới này.
Mỗi lần gặp Tư Trạm, đều quấn quít hỏi:
“Chú ơi, khi nào chúng ta đi xem căn cứ vậy?”
Tư Trạm kiên nhẫn: “Chờ mẹ xử lý xong công việc, cả nhà chúng ta cùng về Bắc Kinh. Đến lúc đó, dẫn con đi xem trước luôn.”
Con trai: “Vâng ạ!”
“Có điều.” Tư Trạm hỏi, “Sao con còn gọi ba là chú?”
“Chú đâu có chính thức được công nhận.” Trong lòng nhóc con vô cùng rõ ràng, ” Mẹ nói, không thể tùy tiện nhận người thân.”
“Vậy, ba phải làm thế nào?”
“Tự chú nỗ lực đi.” Bánh bao nhỏ bĩu môi, “Người theo đuổi mẹ con rất nhiều, chú ngoại trừ lớn lên giống con, còn có ưu thế gì khác sao? Không có. Vậy chú càng phải cố gắng nha.”
Tư Trạm bật cười.
Ngay khi tôi bước ra khỏi công ty, tôi đã thấy hai người một lớn một nhỏ.
Trong tay Tư Trạm mang theo kẹo bông gòn và ba lô gấu nhỏ, con trai nghiêm trang đang giáo dục cha của nó.
Tôi đi qua, dắt tay bánh bao nhỏ: “Hôm nay con tan học sớm sao?”
“Rất thú vị, lần đầu có ba…… Chú ấy giống ba đi đón con vậy mẹ.”
Bánh bao nhỏ trông mong.
Tôi cười rộ lên: “Ừ, cảm ơn chú chưa.”
Đêm đó người chú trả thù tôi.
Nước mắt tôi lưng tròng: “Chuyện chân anh bị thương, có phải là giả vờ để tranh thủ sự đồng tình không?”
Tư Trạm cười nhẹ: “Có giả vờ hay không, em không cảm nhận được sao?”
Tôi có chút không chịu nổi: “Anh lấy đâu ra nhiều… cái mới như vậy?”
“Lần đó xem kịch bản gốc, anh đã nhớ hết những chuyện nam nữ chính trong tiểu thuyết đã làm.” Hắn dừng lại, “Chỉ có điều, thực tế giờ đã đổi nhân vật chính.”
“Cho nên. Lúc em mười lăm tuổi, đã suy nghĩ những thứ này?”
“Niệm Niệm.” Hắn khàn giọng, “Trong thế giới của anh, từ mười lăm tuổi trở đi em chính là nữ chính của anh.”
17
Năm sau, tôi và Tư Trạm trở lại Bắc Kinh một lần nữa kết hôn.
Hôn lễ vô cùng long trọng, tôi bất ngờ khi nhìn thấy Diêu An An.
Cô ấy đẹp hơn bao giờ hết.
Sau khi rời khỏi công ty, cô ấy đi học tiếp, nghiên cứu hai học vị, đồng thời dây dưa với ba nam chính kia.
Tôi cảm ơn cô ấy: “Cảm ơn cô đã đồng ý thay đổi kịch bản.”
Diêu An An lè lưỡi cười: “Chuyện nhỏ, tôi vốn cũng không thích kiểu của Tư Trạm, hắn quá kiêu ngạo. Tôi còn thắc mắc sao vừa tới gần hắn lại bị hấp dẫn? Sau đó mới biết hóa ra là có chuyện như vậy.”
“Hại người không ít.”
“Suy cho cùng, hiện tại tôi cũng rất vui vẻ.” Diêu An An dừng lại, “Nếu không theo cốt truyện thì tôi chính là vua.”
“Tôi không còn là công cụ nữa.”
“Quyền quyết định trở về tay tôi.”
Tôi thật lòng thành ý: “Thật tốt.”
“Mẹ ơi, mẹ ơi!” ngoài phòng trang điểm truyền đến tiếng gõ cửa, “Mẹ có ở bên trong không?”
“An An, tôi phải đi.” Tôi đứng dậy ôm cô ấy, “An An, chúc cô mãi mãi tự do.”
Diêu An An: “Tôi cũng chúc cô như vậy nhé.”
Ngoài cửa, trời cao mây nhạt, cỏ cây sum suê.
Tư Trạm mặc âu phục màu trắng, dưới ánh mặt trời quay đầu lại.
Cái nhìn này phải vượt qua thời gian mười năm.
“Cố Niệm, không cần đuổi theo.”
Hắn nói “Anh cũng thích em — thật lâu thật lâu rồi.”
-Hết-