Trốn Chạy - Chương 3
7
Mùa xuân năm sau Cố Kiên Cường sinh ra ở Seattle.
Nó là đứa cháu đầu tiên trong nhà tôi, ông bà nội anh chị họ đều tranh nhau đặt tên cho nó.
Nhưng tôi vẫn thích gọi nó là Kiên Cường.
Đứa bé này lúc ba tuổi cũng đã lớn lên rất đẹp mắt.
Da trắng, mắt đen và tròn, nhìn như một quý ông nhỏ.
Khuôn mặt với nét người phương Đông rất rõ ràng.
Nhưng tính cách so với cha ruột tốt hơn một vạn lần.
Trong nhà trẻ, các bạn nhỏ đều thích tìm nhóc con lập thành một đội để chơi trò chơi.
Nhưng cái cần tới chắc chắn sẽ tới.
Có một ngày khi đón con tan học, đứa bé đeo túi xách lo lắng hỏi tôi: “Mẹ.”
Tôi: “Hả?”
Đứa bé chần chừ: “Tại sao người khác đều có ba, nhưng con thì không?”
“Con, con nghe mẹ nói.” Tôi ôm con rất kiên nhẫn nói: “Con người chúng ta sinh mệnh đặc biệt mỏng manh. Khi sống đủ rồi sẽ chết và biến mất khỏi thế giới.”
“Chuyện đó có liên quan gì đến ba?”
“Ba con chết rồi.”
“Ý của mẹ chính là không thể gặp lại ba nữa.”
Bánh bao nhỏ nói chuyện lắp bắp, hai cánh tay nhỏ nhắn vòng trên cổ tôi bỗng nhiên cảm thấy có chút đáng thương.
Khuôn mặt đứa nhỏ và Tư Trạm có đến sáu phần giống nhau.
Tôi mềm lòng, thở dài: “Được rồi, có lẽ còn có thể. Ba con biến mất nhưng không hoàn toàn biến mất chỉ là đi lên với các vì sao.”
“Vậy chúng ta còn có thể gặp nhau?”
“Nói không chừng là vậy.” Tôi nghĩ nghĩ, chột dạ nói, “Chờ tìm được người ngoài hành tinh biết đâu ba con sẽ trở lại.”
Lúc này, tôi còn hoàn toàn không biết.
Cũng bởi vì tôi thuận miệng nói nhảm một câu như vậy.
Liền hình thành ước mơ làm một nhà thiên văn học của thằng bé.
Suy cho cùng đó là chuyện sau này.
Tiểu Tư tổng ba tuổi rưỡi sau khi nghe tôi nói xong những lời này dùng sức ôm chặt cổ tôi:
“Mẹ đừng đi lên với những vì sao.”
“Được.” Tôi mềm lòng trong lòng rối tinh rối mù, “Mẹ không đi, mẹ sẽ ở bên con.”
Mẹ sẽ bảo vệ con.
Không ai có thể cướp con ra khỏi mẹ.
8
Năm thứ tư rời khỏi Bắc Kinh.
Tôi chính thức tiếp quản một phần công việc kinh doanh của gia đình.
Nội dung câu truyện dường như đã hoàn toàn không giống với ban đầu, tôi nhờ người hỏi thăm tin tức của Diêu An An.
Cùng một lúc cô ấy quen với một ngôi sao điện ảnh, một huấn luyện viên thể hình, một giáo sư nho nhã.
Sống cũng rất vui vẻ nha.
Theo bản gốc Tư Trạm là nam chính, so với mấy tên như này phần thắng là lớn nhất.
Không biết vì lí do gì lại không cùng nữ chính ở cùng nhau.
Tôi không bao giờ nghe ngóng được bất cứ tin gì về Tư Trạm.
Hắn giống như trong một vết sẹo lâu năm trong lòng tôi, bị băng gạc che lại không thấy ánh mặt trời, phía dưới lớp băng gạc vẫn là máu tươi đầm đìa.
Không biết tới bao giờ mới có thể hồi phục.
Năm thứ năm, tôi mang theo con trai đi dự bữa tiệc.
Năm nay tên nhóc này nổi loạn hơn chạy nhảy lung tung tôi căn bản không giữ được: “Con chạy chậm một chút thôi.”
Bánh bao nhỏ: “Mẹ, vừa rồi chú Lục chào hỏi mẹ, mẹ cũng không thấy. Chúng ta đi tìm chú ấy đi, nói chuyện với chú ấy một chút cũng tốt.”
Tôi: “Hả, chú Lục nào?”
Con trai tôi: “Chú Lục của Lục thị là người vô cùng cẩn thận, mỗi lần đấu thầu dự án làm việc đều rất chỉnh chu, không có chỗ hở nào. Còn có người của Thẩm thị, mới vừa dắt tay nhị tiểu thư của Từ đi qua nữa cũng nhìn chúng ta đó mẹ – Mẹ ơi, mẹ có nghe con nói không, chúng ta đến đây không phải để kiếm sự hợp tác sao?”
Tôi: “……”
Không phải chứ.
Đầu óc kinh doanh cứ thế mà di truyền qua sao?
Gen của Tư Trạm có phải quá đáng sợ rồi không?
“… Con đừng chạy lung tung. Tìm một chỗ chơi, muốn ăn cái gì thì nói với Kỷ Đường Thần, đừng uống quá nhiều đồ uống lạnh, hiểu không?”
Bánh bao nhỏ ủy khuất: “Con hiểu rồi.”
Tôi xoa xoa đầu thằng bé.
Nói xong chuyện công việc, đã là nửa giờ sau.
Tôi vội vàng quay lại phát hiện bạn nhỏ Cố Kiên Cường đã ngồi xuống bên cửa sổ.
Cái ghế quá cao và đôi chân ngắn của thằng bé lắc lư qua lại.
Quay lưng về phía tôi, nghiêm trang nói:
“Mẹ cháu tên là Cố Niệm, là người phụ nữ xinh đẹp nhất Seattle.”
“Nhưng mẹ cháu không thích cháu gọi cái tên Niệm Niệm, mỗi lần cháu gọi mẹ cháu đều buồn. Mẹ thích cháu gọi bằng tên Cathy.”
“Chú.” Nhóc con chống tay vào cằm khao khát nhìn chằm chằm người đàn ông với thân hình cao lớn bên cạnh, “Chú thật sự giống cháu, chú là anh trai cháu sao?”
Bóng đêm mờ ảo, ánh sáng trong bữa tiệc rực rỡ.
Người đàn ông mặc âu phục thẳng tắp đột nhiên bị hỏi đến sửng sốt, bàn tay to lớn giơ lên.
Muốn sờ sờ đầu nhóc con rồi lại chán nản buông xuống.
Giọng hắn rất khàn, dùng một giọng điệu gần như ôn nhu, nói:
“Không phải, con phải gọi chú là ba.”
Bước chân tôi lập tức đóng băng.
Là Tư Trạm.
9
Lâu lắm không gặp Tư Trạm.
Khuôn mặt hắn vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Tư gia làm ăn trải rộng ra khắp nơi rất khó để mà không gặp lại.
Tôi đã từng lướt thấy tin tức tài chính và kinh tế của hắn, nhưng mà đều lập tức đổi kênh.
Cho nên cũng không biết bây giờ hắn lại thành như vậy.
Hắn gầy đi rất nhiều.
Vẫn gọn gàng và tươm tất như cũ, nhưng ở độ tuổi ngoài ba mươi này của hắn tay không rời khỏi gậy chống, đôi mắt hiện lên vẻ mệt mỏi.
Hoàn toàn không còn sự nhiệt huyết như năm đó.
Ngồi đối diện tôi, từ người hắn lan ra hơi thở cô độc: “Em không giải thích một chút sao?”
Tôi lấy lại tinh thần: “Hả?”
“Tai nạn xe cộ, giả chết, không rõ tung tích.”
Tư Trạm cười khổ, “Anh ở trong bệnh viện đến ngày hôm sau mới biết được trong vụ tai nạn xe cộ kia người anh đụng phải là em.”
“Anh lập tức trở về tìm, bọn họ lại nói cho anh biết là em đã chết.”
“Làm sao có thể.” Hắn lẩm bẩm, “Sống phải thấy người chết phải thấy xác, anh không tin vì thế anh tiếp tục tìm nhưng tìm thế nào cũng không thấy.”
“Em giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy.”
Hắn từ trong vụ tai nạn đó bị gãy xương đầu gối chân trái và gãy xương vai phải.
Lê thân thể bệnh tật đến Hồng Kông tìm cha tôi.
Vẫn bị từ chối ngoài cửa không được gặp mặt.
Tâm tình tôi có chút phức tạp.
“Anh tìm tôi làm gì?”
“Em là vợ anh, anh không nên tìm em sao?”
“Nhưng chúng ta không có tình cảm với nhau.” Tôi nhắc nhở hắn, “Tư Trạm, đối với anh mà nói tôi là một gánh nặng.”
“Tại sao em lại nghĩ như vậy?”
“Nếu như không có tôi, anh có thể ở bên Diêu An An cùng nhau hạnh phúc.”
Trong mắt Tư Trạm toát ra vẻ thống khổ giãy dụa, “Niệm Niệm, lúc trước không phải như em nghĩ, anh và Diêu An An đúng là ở cùng nhau nhưng đó là bởi vì…”
“Mẹ.” Phía sau truyền đến thanh âm của bánh bao nhỏ.
Bạn nhỏ Cố Kiên Cường ăn xong bánh quy bí đỏ liền chậm rãi chạy tới.
Hỏi: “Con rửa tay xong rồi, làm phiền hai người nói chuyện sao?”
“Không có phiền, con tới vừa đúng lúc.” Tôi lập tức ôm lấy con trai.
“Mẹ đã nói chuyện với người chú xa lạ này xong rồi chúng ta có thể đi rồi. Kiên Cường, con còn đói không? Mẹ về nấu cho con một chén bánh trôi rượu trắng được không?”
Tư Trạm cả người chấn động: “… Kiên Cường.”
Hắn: “Đứa nhỏ tên là Tư Kiên Cường?”
Tôi: “Liên quan gì đến anh.”
Banh bao nhỏ: “Con không đói bụng! Mẹ, con muốn tự mình đi!”
Tôi hiếm khi cứng rắn: “Không được.”
“Tại sao vậy?”
“Hôm nay nhiều người quá, sợ con bị bắt cóc.”
“Nhưng mà……”
“Sau này con ở bên ngoài, đừng nhận người thân lung tung. Chú này không phải anh con, biết không?”
“……”
Bánh bao nhỏ có chút ủy khuất, không nói lời nào.
Tôi tiến lại gần, hôn con:
“Xin lỗi con, mẹ nói nặng lời rồi, con có nhận người thân lung tung hay không mẹ đều luôn yêu con.”
Banh bao nhỏ: “Con cũng yêu mẹ, con sẽ thay đổi.”
Nhóc con lập tức nói với Tư Trạm: “Xin lỗi chú cháu không nên gọi chú lung tung như thế nữa.”
Tư Trạm bật cười: “Không sao đâu, bảo bối.”
Hắn nói: “Niệm Niệm, em đã dạy con chúng ta rất tốt.”
“Là con của tôi, không liên quan đến anh.”
“Niệm Niệm……”
“Đừng gọi tôi là Niệm Niệm.” Tôi nói, “Tôi đã lâu không còn để tên là Cố Niệm nữa, nếu là nhu cầu công việc hãy gọi tôi là Cathy.”
10
Tư Trạm ở lại Seattle.
Hắn mang theo máy tính, có lúc làm việc dưới lầu công ty, có lúc ngồi cả buổi chiều ở quán cà phê trên lầu ba.
Tôi biết hắn đang chờ tôi.
Nhưng tôi sẽ không gặp hắn.
Các cô gái trong công ty mỗi ngày đều bàn tán:
“Cứu mạng các người có thấy không, hôm nay anh giám đốc đẹp trai đeo gọng kính vàng lại tới đây nữa.”
“Đây là cái loại nhã nhặn gì vậy! Tôi muốn một lần hôn chết anh ấy! Một lần hôn chết anh ấy!”
“Bình tĩnh một chút, đây là Tư Trạm là tổng giám đốc điều hành Tư thị cũng là đối tác của chúng ta.”
“A? Tổng giám đốc cũng mặc kệ mưa gió đi làm sao? Hơn nữa chân anh ấy có vẻ bị thương, thoạt nhìn thật vất vả…… Cmn càng nhìn càng thấy yêu.”
“Hình như là mấy năm trước tai nạn xe cộ, cứu chữa không kịp nên để lại di chứng.”
“Sao vậy?”
“Tôi nghe nói, là vì đuổi theo chúng ta…”
Tôi đi ngang qua bên cạnh.
Các cô gái lập tức im lặng.
Buổi tối, tôi đón con trai đi ăn tối.
Vừa lên xe, nhóc con liền rúc vào lòng tôi:
“Mẹ, hôm nay con gặp được ba…… à chú lần trước rồi.”
“Hôm nay không phải con đi công viên giải trí sao?”
“Đúng vậy, ngay dưới đu quay chú ấy nói đã tìm được người ngoài hành tinh, căn cứ được xây dựng ở Bắc Kinh. Chỉ cần con theo chú về nước, là có thể tìm được ba.”
Tôi: “…?”
Tôi: “Thật sao, mẹ còn không biết. Chú ấy còn nói gì nữa?”
“Không có. Con nói nếu con có ba, con cũng muốn cưỡi ngựa.”
“Sau đó?”
“Chú nói chờ chân chú bình phục, sẽ cùng con cưỡi ngựa.”
Tôi: “……”
Tôi cởi dây an toàn: “Kỷ Đường Thần, trông chừng tiểu thiếu gia.”
Kỷ Đường Thần: “Vâng. Đại tiểu thư, cô muốn đi đâu?”
Tôi mở cửa xe: “Đi tìm chồng cũ của tôi.”