Trốn Chạy - Chương 1
1
Rút số tiền cuối cùng còn lại trong ngân hàng, nắng chiều chói rực trên bầu trời, cũng đã đến giờ tan làm.
Quản lý ngân hàng muốn nói lại thôi, đấu tranh mãi vẫn là nhịn không được nói:
“Cô Tư, một lần cô rút nhiều tiền như vậy, nếu bị anh Tư biết được……”
Tôi mở to mắt: “Đây là tiền của tôi, lấy tiền của mình cũng phạm pháp à?”
Quản lý sợ hãi lau mồ hôi: “Vậy thì không phải, chỉ là…”
“Không phải thì đừng nói nữa.” Tôi cầm tiền đứng dậy: “Lời nhắc của anh rất tốt, lần sau không cần nhắc nữa, tôi không thích nghe.”
Tôi xoay người bước đi, quản lý vội vàng đuổi theo:
“Cô Tư, cô và anh Tư chưa từng ký kết hợp đồng tài sản trước hôn nhân, mà tài sản chung sau khi kết hôn cô rút nhiều tiền như vậy hẳn là sẽ không giấu được anh Tư.”
Tôi thấy phiền muốn chết cũng không quay đầu lại nói: “Không giấu được thì không giấu được, tôi không quan tâm.”
Có ông trời mới biết, tôi sắp chết.
Ai còn thèm quan tâm giấu được hay không giấu được.
Chính là vào hai ngày trước, khi tôi thức dậy.
Tôi là nữ phụ của một cuốn sách.
Nội dung của quyển sách này vừa hoang đường vừa điên rồ.
Nam chính là ông chủ của một công ty chứng khoán lớn, tính tình lạnh lùng ít nói, đã nói thì chỉ có những lời tàn nhẫn vô tình.
Nữ chính là một thực tập sinh thân hình xinh đẹp, tính tình mềm yếu.
Ngày đầu tiên đi làm, cô ấy làm việc phạm phải sai lầm.
Trong công tác chuẩn bị triển lãm tranh làm thiếu một chiếc đinh, thiếu chút nữa là đập trúng Tư Trạm.
Nhưng nam chính với tính tình luôn soi mói không những không trách móc ngược lại còn thản nhiên an ủi: “Không sao.”
Sau khi thường xuyên qua lại, nam chính với hình tượng cấm dục phát hiện cô gái nhỏ bé yếu đuối này luôn có thể giúp hắn bình tĩnh lại mỗi khi hắn nóng giận.
Thế là, hai người.
Sau nhiều lần tiếp xúc, phát sinh ra một sự việc điên rồ.
Không bao lâu sau, nam nữ chính phát hiện sự việc không đúng, chạy đến công ty làm loạn.
Nam chính tỏ thái độ chán ghét đến cực điểm, bỏ lại một câu: “Hôn nhân thương mại mà thôi, tôi nhìn thấy cô liền cảm thấy ghê tởm.”
Sau đó, hắn xoay người kiên quyết rời đi cùng nữ chính quyết không bao giờ hối hận.
Nhưng nữ phụ với nam chính lại là thanh mai trúc mã, si mê hắn nhiều năm, có chết cũng không muốn buông tay hắn.
Ba người dây dưa không dứt, nữ chính trải qua một loạt biến cố: Từ biết tin mang thai, bị nữ phụ đánh rồi từ chức bỏ đi Hồng Kông sinh con – ai nghe qua câu chuyện cũng thấy thương tâm rơi lệ, rốt cuộc cùng nam chính quay về với nhau. Cuối cùng thì gia tộc nữ phụ phá sản, lưu lạc tới phía Bắc Myanmar, bị đùa bỡn lăng nhục tới chết thảm ở nơi đất khách.
– Được, tôi là người vợ được cưới vì mục đích thương mại, tôi là nữ phụ ác độc.
Tôi là chướng ngại vật trên con đường tình yêu của nam nữ chính, cùng bọn họ tranh đấu trong một vòng tròn quanh quẩn.
Hiện giờ, tại triển lãm tranh cách khoảnh khắc mà Tư Trạm gặp được nữ chính còn lại 24 giờ.
Tôi quyết định hành động nhanh chóng.
Trước tiên đem số tiền có thể chuyển đi, chuyển đi bằng hết.
2
Khi Tư Trạm về nhà, tôi đang ngồi xổm trong phòng thay đồ.
Thảo luận với bạn thân, nên xử lý tiền của tôi như thế nào.
Cô ấy sửng sốt nửa ngày, sau đó hét lên với tôi:
“Cậu điên rồi, cậu cũng phải biết chồng cậu có lai lịch gì, hắn trắng đen đều thò chân vào, sẽ truy sát cậu mất!”
Tôi rất bình tĩnh: “Không đâu, đây đều là tài sản hợp pháp trên danh nghĩa của tớ.”
“Nhưng mà tớ không hiểu! Năm ngoái không phải cậu còn nói muốn góp tiền nuôi chồng, cậu cho hắn tiền, có thể cho hắn toàn bộ những gì cậu có sao?”
Tôi nhíu mày: “Tớ đã nói như vậy à?”
Bạn thân: “Đương nhiên! Cậu thích Tư Trạm nhiều như vậy! Cậu nói không có hắn cậu sẽ chết!”
“Ha.” Tôi lấy chiếc túi Hermes của tôi cất vào hành lý, nói: “Ai biết, có thể khi đó do tớ ngu.”
Bạn thân: “……”
Đúng lúc này Tư Trạm bước vào.
Cuộc đối thoại của hai chúng tôi, hẳn là hắn chỉ nghe được nửa câu cuối cùng.
Người đàn ông thân hình cao lớn, từ trên cao nhìn xuống dừng lại một chút, nhìn thấy đống đồ hỗn loạn trên mặt đất, không nhanh không chậm nâng mí mắt lên nói: “Lại chơi trò gì mới rồi à?”
Bạn thân thấy tình hình không ổn, liền bỏ chạy giữ mạng: “Hai người nói chuyện đi.”
Cô ấy bỏ đi về, phòng thay đồ chỉ còn lại hai chúng tôi.
Hôm nay Tư Trạm có họp báo, hắn mặc một bộ âu phục màu xám vai rộng chân dài, vẻ mặt tỏ ra lạnh lùng.
Hắn vẫn luôn như vậy, kết hôn với tôi không có cảm xúc gì, lúc trên giường cũng không có cảm xúc gì.
Chúng tôi kết hôn đã ba năm, quen biết hơn mười năm.
Biết hắn bao lâu tôi liền thích hắn bấy lâu.
Lúc đi học cả trường đều biết tôi đang nhiệt tình theo đuổi hắn.
Vào đêm tuyết rơi ở Bắc Kinh, tôi giúp hắn xếp hàng mua vé vào cửa buổi biểu diễn khiến bản thân bị lạnh đến phát sốt.
Sinh nhật hắn, tôi tự tay nấu canh nóng đến phỏng cả tay.
Ba năm trung học cho dù sáng sớm trời đổ mưa to tôi cũng kiên trì mang bữa sáng cho hắn.
Sau đó chúng tôi kết hôn, tôi vui vẻ gần chết, gióng trống khua chiêng bắn pháo hoa khắp thành phố cho hắn xem.
Nhưng đến cuối cùng, hắn ở trước một đám người bố thí cho tôi một cái nhìn lạnh lẽo.
Tôi sưởi ấm không nổi trái tim hắn.
Trước kia không biết tại sao, hiện tại thì đã biết.
Bởi vì trong câu chuyện, căn bản tôi không phải là người có thể làm hắn dao động.
“Quần áo nhiều quá.” Tôi khóa hành lý lại: “Em dọn dẹp một chút.”
Tư Trạm liếc tôi một cái: “Thu dọn một chút? Bao gồm cả việc rút hết tiền đi?”
Vẻ mặt hắn thản nhiên, một tay kéo cà vạt, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn:
“Có phải em ở sau lưng tôi bao nuôi người khác không?”
Tôi nhíu mày: “Không có, sao anh lại nghĩ như vậy?”
Nhận được câu trả lời của tôi, sắc mặt Tư Trạm khôi phục lại sự lạnh lùng:
“Không có thì tốt, tôi không muốn hôn nhân của chúng ta xảy ra vấn đề gì, lên hot search sẽ ảnh hưởng đến giá cổ phiếu.”
Cho nên, hắn căn bản không thèm để tôi nuôi tình nhân hay không.
Chỉ là hắn muốn bảo vệ hình tượng công ty, sợ tôi làm mất mặt hắn.
Bỗng nhiên tôi có chút thất vọng, nhưng cũng chỉ gật đầu: “Biết rồi, ngày mai anh đi công tác, đi tham gia triển lãm tranh sao?”
“Ừm, hỏi thăm trợ lý lịch trình của tôi?”
Tôi: “Không.”
Tôi dừng lại một chút, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy gió to, trời sắp mưa rồi.
Tôi rủ mắt xuống: “Em thu dọn quần áo xong rồi.”
3
Đêm nay, Tư Trạm dày vò tôi cực kỳ tàn nhẫn.
Mỗi lần hắn đi công tác về đều như vậy, tôi mệt chết đi được nhưng lười phản kháng, dù sao cũng sẽ không có lần sau.
Sau này hắn sẽ đi giày vò nữ chính.
Hai trăm chương trong sách, bất kể ở đâu từ văn phòng đến căn tin, nơi nào cũng sẽ là bãi chiến trường của bọn họ.
Tôi ngủ đến trưa.
Mở mắt tỉnh lại liền thấy bụng đau nhức, lên mạng liền thấy hot search bùng nổ:
# Dung mạo của thực tập sinh.
Nhấn vào, không có gì bất ngờ xảy ra.
Ảnh chụp là góc nhìn của một người qua đường, Diêu An An mặc váy trắng sọc đen dài, hai mắt rưng rưng điềm đạm đáng yêu.
Tư Trạm đứng bên cạnh, một tay giúp cô ấy chống đỡ khung tranh lung lay sắp đổ, gân xanh trên cánh tay hiện ra.
Bình luận:
[Wao nhân viên cũ đến bình luận một chút, chưa từng thấy Tư tổng dịu dàng với ai như vậy!]
[Mẹ nó, mặc dù biết Tư tổng đã kết hôn, nhưng tôi…… Tôi cứ thế mà nghĩ……]
[Tôi hiểu, bằng cách nào đó mà bọn họ trông có vẻ như CP……]
[Tôi âm thầm cắn một giây, chỉ một giây! Một giây không sao chứ!]
……
Tôi chống cằm, nằm sấp trong bồn tắm.
Vừa tắm rửa sạch sẽ những thứ Tư Trạm để lại trong cơ thể tôi, vừa lướt điện thoại.
Trong truyện, giữa nam nữ chính có một loại sức hút kỳ dị.
Chỉ cần nhìn thấy cô ấy, Tư Trạm sẽ cảm thấy khó kiềm chế, dục vọng dâng lên và… Aaaa, thú tính khó có thể kiềm chế.
Loại tính khí này, nghe nói sẽ ảnh hưởng đến người bên cạnh.
Mọi người đều cảm thấy, bọn họ rất xứng đôi.
Cắn sống cắn chết, hận không thể vây xem bọn họ lên giường với nhau.
Tôi gọi điện thoại cho bạn thân: “Nhờ cậu chuẩn bị đồ đạc, cậu đã chuẩn bị xong chưa?”
Bạn thân chần chờ: “Cậu thật sự muốn làm như vậy sao, không ở với Tư tổng nữa à?”
Tôi: “Nếu không thì sao?”
Bạn thân: “Tớ tưởng hai người đang giận nhau.”
Tôi lười biếng nói: “Cậu xem hot search chưa?”
Bạn thân: “Xem rồi… Nhưng mà, aida, Tư tổng lại không thật sự ngoại tình.”
Tôi nghĩ nghĩ: “Vậy cậu chờ một chút, tớ cho cậu xem cái này.”
Nói xong, tôi mở danh bạ gọi cho Tư Trạm.
Âm thanh reo thật lâu, hắn mới nghe máy.
Bên kia hơi ồn ào, trong tiếng ồn ào của khu vực triển lãm tranh, tiếng cười của cô gái trẻ lọt vào.
Giọng điệu Tư Trạm vẫn lãnh đạm như trước, nhưng rõ ràng lại thoải mái hơn so với lúc ở nhà, hỏi: “Sao vậy?”
Tôi do dự, ấp a ấp úng: “Tư Trạm, nếu như tôi mang thai…”
Tư Trạm lạnh giọng ngắt lời tôi: “Trước tiên là đi phá bỏ.”
Sớm đoán được hắn sẽ làm thế.
Nhưng tôi vẫn bị từ ngữ của hắn làm cho sửng sốt: “Trước tiên?”
Tôi đi công tác chưa kết thúc được, phải qua một tuần nữa mới có thể trở về.
Tư Trạm khắc chế cảm xúc: “Em tự mình đi làm phẫu thuật trước, có vấn đề gì chờ tôi trả lời sau.”
Nói xong, hắn cúp điện thoại.