Trộm Ngọc - Chương 4
40.
Sau khi Thẩm Dực ra về, Yến Từ đến cạnh ta.
Ta nhìn cô ấy: “Cô có lời gì muốn nói với ta?”
Cô ấy ngẩn người, đôi mắt hẹp dài cũng cụp xuống theo thói quen.
Nhìn là biết bị ta nói trúng tim đen.
Đôi môi mỏng của Yến Từ khẽ nhếch: “Thật ra, Thẩm Dực…”
Ta không muốn nghe cô ấy thổ lộ tình ý với Thẩm Dực, bèn đặt một chồng danh sách đã chuẩn bị xong xuôi xuống trước mặt Yến Từ.
“Tuy ta biết cô thích Thẩm Dực, nhưng cô với huynh ấy sẽ không có kết quả đâu.”
“Xem thử mấy thanh niên tài tuấn này đi.”
“Mỗi người ta đều tự cân nhắc lấy, tuyệt đối là những người nhất đẳng.
“Tự mình cân nhắc?”
Yến Từ liếc nhìn ta.
Dường như vừa dùng răng nanh nhọt hoắc nghiền nát mấy chữ trên.
41.
Ta lại chẳng biết chuyện gì, khẽ vuốt cằm: “Chuyện chung thân đại sự của cô, sao mà không đích thân xem xét cho được.”
Môi Yến Từ khẽ nhếch, à một tiếng, định nói cái gì.
Thì xh gấp gáp chạy vào:
“Tiểu thư, lão gia về rồi!”
42.
Ta vội quăng mấy chuyện ban nãy ra sau đầu, kéo tay Yến Từ chạy ra sảnh chính.
Bên ngoài có tiếng động.
Ta đang định kéo theo Yến Từ gọi một tiếng “Phụ thân”.
Ai ngờ phụ thân vừa bước vào cửa đã quỳ “bịch” xuống.
Ta sợ đến hồn xiêu phách lạc.
Cho dù phụ thân thấy thẹn với mẫu thân, tội cũng đâu đến mức đây, còn quỳ xuống trước mặt ta!
“Phụ thân!”
Ta thất kinh, muốn đỡ ông đứng dậy: “Dù phụ thân thấy thẹn trong lòng, cũng không nên quỳ xuống trước mặt con, con tổn thọ mất!”
Làm gì có chuyện cha quỳ trước mặt con gái đâu?
Mặt phụ thân bỗng đen thui.
43.
“Quỳ xuống!”
Phụ thân kéo ta cùng quỳ.
Ta bối rối không biết tại sao, vừa định gọi Yến Từ, đã thấy cô ấy đứng ở một bên.
Khuôn mặt xinh tươi như ngọc đó được nắng chiều chiếu rọi, càng khiến dung nhan kia trở nên cao quý, cao tới mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Biên cương có chuyện, vi thần cung nghênh Thái tử hồi cung.”
Giọng của phụ thân vang vọng bên tai, môi đào khẽ nhếch, trong đầu lặp lại mấy chữ:
“Thần, cung nghênh Thái tử hồi cung.”
Ta vô thức ngước lên nhìn Yến Từ.
Cô ấy cụp mắt nhìn ta, mỉm cười.
Tôi “A~” một tiếng.
Dứt khoát hôn mê bất tỉnh.
44.
Sau khi tỉnh dậy, phụ thân kể hết mọi chuyện cho ta nghe.
“Trong kinh có người muốn hại Thái tử, nên phụ thân con phải bí mật hộ tống Thái tử về kinh, rồi một mẻ bắt hết đám phản tặc bên ngoài.”
Đợi lúc quét hết bè lũ tàn dư, chính là ngày Yến Từ hồi kinh.
Mẫu tộc của Yến Từ không vinh hiển, nhưng mẫu thân hắn rất được Hoàng thượng sủng ái, sợ cung đình đấu đá tranh giành, nên từ nhỏ hắn đã được nuôi ở dân gian.
Thì ra đó không phải thứ nữ nhà ta, mà là đương triều Thái tử.
45.
Ta lặng lẽ nhìn người cha đáng kính đang gặm giò heo.
Ngập ngừng hỏi:
“Phụ thân, kim bài miễn tử nhà ta được miễn tội chết mấy lần?”
Phụ thân thất sắc:
“Con đắc tội Thái tử?”
“Cũng… Cũng không phải.”
Nghĩ đi nghĩ lại, trừ lúc đầu ta quắc mắt lạnh lùng với Yến Từ ra, thì về sau có thể xem như là tốt đến đào tim móc phổi.
Nhưng điều kiện tiên quyết là, Yến Từ là muội muội ta.
Nghĩ đến những việc mình từng làm, mặt ta tái hơn phân nửa.
46.
Phụ thân thở phào nhẹ nhõm:
“Nói con nghe, trước khi đi, Thái tử còn khen con nữa.”
Ta không dám tin, vui sướng hỏi: “Khen con cái gì?”
Phụ thân sờ râu, cười nói: “Khen con đơn thuần trong sáng.”
Tự dưng trong lòng ta nghèn nghẹn, mãi mà không hết.
47.
Yến Từ thoắt cái biến thành phu quân sáng giá của quý nữ nhiều nhà.
Phụ thân ta có công dẹp loạn, nhận được phong thưởng.
Cái vòng nho nhỏ của đám Trịnh Uyển lại tiếp nhận ta, xem ta như khách quý.
Trong yến hội, ai nấy đều bàn luận sôi nổi.
“Diệp muội muội cũng phải đi chứ?”
Trịnh Uyển cười nhìn ta: “Tới cho có mặt, biết thêm sự đời cũng tốt.”
48.
Ta cũng nghĩ vậy.
Thế nên lúc tiến cung, chỉ mang theo vài chiếc bánh ngọt.
Nào ngờ ăn hết bánh ngọt rồi.
Mà Trịnh Uyển lại rớt tuyển.
Còn ta thì thấp thỏm bất an tiến vào nội điện, dưới ánh mắt khiếp sợ xen lẫn với khó hiểu của mọi người.
49.
Trong điện chỉ có một người.
Hắn mặc cẩm y ngự bào đỏ rực, mái tóc dài được túc quan cố định, mi dài mày rậ, mắt mũi đa tình.
Khoé môi người nọ khẽ nhếch thành một nụ cười:
Nói với ta: “A tỷ tới rồi.”
Ta không kiềm được, run lên một cái.
50.
Người nọ đến gần ta.
Hương thơm thanh mát trên người hắn lén lút chui vào mũi ta.
“Sao a tỷ lại nhìn ta xa lạ thế?”
Trên gương mặt đẹp đẽ thanh lệ của Yến Từ lại xuất hiện nụ cười: “Cái hôm đốt đuốc đàm đạo thâu đêm, a tỷ đâu phải thế này.”
Ta ngước đầu lên, sống không còn gì luyến tiếc.
Ta đáng chết mà!
51.
“Là thần nữ ngu ngơ, lúc trong phủ đã mạo phạm Thái tử.”
Ta nhéo mình một cái, điềm đạm đáng yêu ngước nhìn Yến Từ: “Nhưng tấm chân tình của thần nữ đối với Thái tử đất trời nhìn thấy, nhật nguyệt chứng…”
Yến Từ cụp mắt nhìn tôi: “Sớm nói có ý với ta, thì đâu cần bày vẽ đến mấy thứ này?”
Hả?
Ta còn chưa kịp phản ứng, trâm phuượng trên tay hắn đã yên vị trên đầu ta.
“Rất hợp với nàng, a tỷ.”
Đôi mắt đen như mặt hồ ấy lẳng lặng nhìn ta.
52.
Chiếu chỉ phong ta làm Thái tử phi đã tới phủ.
Phụ thân dẫn ta quỳ xuống tiếp chỉ.
Sau khi thái giám rời đi, phụ thân mới nhìn ta bằng ánh mắt một lời khó nói hết.
“Trăn Trăn, nói thật với phụ thân, con nắm được đằng chui của Thái tử đúng không?”
53.
Việc đến nước này, sau khi phụ thân chắc chắn ta không ép Yến Từ cưới mình, mới mời một ma ma trong cung về khẩn cấp bổ túc cho ta.
Từ nhỏ phụ thân đã chiều chuộng ta, việc gì cũng theo ý ta mà làm, chỉ mong tương lai tìm được một thằng rể đến ở rể, dù sao Tướng phủ cũng có danh có thế, không chết đói được.
Đâu ngờ rằng con gái ông đã không lên tiếng thì thôi, hót lên một cái là kinh động khắp thành.
Lúc trở thành Thái tử phi rồi, mới phát hiện con gái mình là một bình hoa di động.
Đẹp thôi chứ chả biết gì, không biết chút xíu chuyện vặt nào cả.
Gấp tới độ phụ thân muốn cầu Yến Từ thu hồi thánh lệnh.
54.
Ma ma trong cung rất lợi hại.
Mười tám năm trên đời, giờ ta mới biết đi đứng có quy tắc, ăn cơm cũng phải theo quy củ.
Lúc học quy tắc, ma ma đánh một roi qua, lạnh mặt nói:
“Sau này Diệp cô nương sẽ là Thái tử phi, là tấm gương sáng cho phụ nữ trong thiên hạ, nhất định phải đoan trang hiền thục, mới có thể làm gương cho phụ nữ.”
Đau tới nỗi ta khóc lóc cả đêm với xh, hỏi có đào hôn được không.
55.
Lúc Yến Từ đến nhà ta, ma ma đang cầm roi dạy dỗ, nói đến đạo quân thần.
Dạy ta cách chung sống với Thái tử, điều mà bà ta gọi là vua tôi chi đạo.
Thấy hắn đến, ma ma thường ngày lạnh nhạt lại cười cười khuyên nhủ: “Thái tử điện hạ, gặp mặt trước khi cưới là không hợp quy tắc.”
Yến Từ lạnh lùng: “Nếu đã biết đạo quân thần, Thái tử phi là quân, bà là thần, sao lại dám nặng nhẹ với Thái tử phi?”
Ma ma sợ đến mức không nói nên lời, vội vàng lui xuống.
Yến Từ ra mặt giúp mình làm ta hơi xấu hổ.
Đôi mắt đen láy của Yến Từ trong suốt: “Trước hết nàng là thê thử của ta, sau đó mới là Thái tử phi.”
“Vậy nên, không phải nghe người ngoài lắm lời.”
Hẳn là mặt ta đang rất nóng.
Nóng đến mức ta đần độn lấy tay làm quạt.
56.
Ngày thành hôn, nửa đêm ta đã bị xh xốc dậy.
Mũ phụ nặng trĩu trên đầu mới làm ta thấy có chút chân thực.
Hỉ bà, tỳ nữ vây quanh nói lời cát tường.
Ta trùm khăn che mặt, nằm lên lưng để phụ thân cõng ta ra kiệu.
Cái người khô khan như phụ thân mà cũng không nhịn được phải lau nước mắt.
Từng bước từng bước một đi về phía người đứng cuối hàng.
Ta vén khăn trùm đầu lên, nhìn Yến Từ.
Mặt hắn đẹp như quan ngọc, áo cưới đỏ tươi cũng chẳng thể che lấp mắt mũi xinh tươi kia, đẹp đến kinh người.
Ta nuốt nuốt nước bọt.
57.
Nến long phượng thắp đầy trong nhà.
Ánh nến chập chờn ánh lên cửa sổ, phác hoạ nên hình bóng một người.
Chuỗi ngọc ngày vui lơ đễnh buông bên má người nọ.
Càng tôn lên làn da trắng đến lạnh lùng, làm người ta không dám nhìn gần.
Cung nữ đã lui hết ra ngoài, cả cung điện lớn như vậy, chỉ còn mỗi chúng ta hai người.
Ta không dám nhìn thẳng vào hắn.
Yến Từ nhìn ta, nắm lấy bàn tay ta.
Ta nép vào ngực hắn, tim đập như đánh trống.
Đuôi mắt đang nheo lại của người nọ đỏ hoe, khàn giọng nói với ta:
“Làm phiền a tỷ, tự đến dạy ta, kiến thức động phòng.”
Hết.