Trộm Ngọc - Chương 3
25.
Lúc dự tiệc, Trịnh Uyển cố ý sắp cho Yến Từ ngồi phía dưới ta.
“Lần trước từng thấy tài năng của muội muội ở Tướng phủ, mãi không thể quên.”
Trịnh Uyển cười đến yêu kiều: “Hôm nay có lẽ phải nhờ muội muội chỉ giáo một phen.”
Nàng ta hiển nhiên đã có chuẩn bị.
Ta khẽ cắn môi, liếc nhìn Yến Từ một cái.
Thấy cô ta vẫn dửng dưng như thường.
Thế nhưng cho dù Trịnh Uyển có chuẩn bị mà đến, vẫn phải bại dưới tay Yến Từ.
Ta đương nhiên vỗ tay khen ngợi Yến Từ.
Trịnh Uyển mất mặt, cổ quái nhìn ta:
“Diệp cô nương rộng lượng thật, có thứ nữ trong nhà còn vui vẻ như thế.”
Ta vẫn không tắt nụ cười: “Ừm, muội ấy là đầu quả tim của ta đó. Trịnh cô nương chớ có chọc muội ấy, tính tình muội muội còn khó chịu hơn ta nữa đấy.”
Yến Từ nhìn sang ta.
Ta thản nhiên mỉm cười, như hoa xuân rực rỡ:
“Sao vậy, đầu quả tim của a tỷ?”
26.
Trịnh Uyển sầm mặt, lời chưa kịp nói cũng nghẹn ở trong miệng.
Ta vui vẻ nên uống thêm mấy ly.
“Uống ít thôi.”
Một đôi tay gầy gò thon thả lấy mất chén ngọc trong tay ta.
Yến Từ vẫn mang khăn che mặt, nhìn qua có chút vô thực.
Cô ta lại nhìn sang ta, thấy không khuyên nổi.
Thì lạnh lùng bước ra ngoài.
27.
Quá ba tuần rượu, ta mới phát hiện người ngồi bên dưới không thấy đâu.
Ở hậu viện có tiếng huyên náo, ta dẫn thị nữ qua xem.
Không biết có chuyện gì, trong đình viện có một đống người đang đứng.
Giọng Trịnh Uyển từ trong truyền ra.
Nàng ta lạnh mặt, sỉ tay vào Yến Từ nói: “Tuy cô là người của Diệp gia, nhưng bất quá chỉ là một thứ nữ mà thôi, cũng dám làm ta mất mặt.”
Thôi Cảnh Chi bắt đầu kéo khăn che mặt của Yến Từ xuống: “Suốt ngày đeo khăn che mặt, không phải tại không có mặt mũi gặp người khác đó chứ?”
Yến Từ cười lạnh: “Các người không đeo khăn che mặt, cũng vẫn đang làm trò cười cho người khác đó thôi.”
Yến Từ chỉ lặng lặng đứng đó.
Dường như muốn nói, đám người đứng đây, toàn là những thứ thấp hèn.
28.
Trịnh Uyển tức mà không nói nên lời.
Nàng ta khẽ liếc mắt, thị nữ bên cạnh lập tức tiến lên, muốn đè Yến Từ xuống.
Ta tỉnh rượu ngay.
Nhíu mày, đẩy đám người cản đường cản lối, kéo người ra sau lưng mình: “Ai dám đụng tới muội ấy?”
Yến Từ bị ta nắm chặt tay, lòng bàn tay hơi ướt, chắc là đang sợ hãi lắm.
Trịnh Uyển thấy ta tới, không giận mà còn cười:
“Ở đây là Trịnh phủ, Diệp Trăn Trăn, cho dù trời sinh cô ngang ngược thô bỉ, thì cũng phải biết xem tình huống!”
“Thứ nữ nhà cô, đeo khăn che mặt xông thẳng vào hậu viện nhà ta, nói bưng cái gì mà canh giải rượu, ai biết có phải cô ta muốn leo lên cành cao, thấy người sang bắt quàng làm họ hay không?”
Trịnh Uyển lạnh mặt: “Nếu cô không để thứ nữ này dập đầu xin lỗi, thì Nhã tập bọn ta tổ chức sau này, cô cũng đừng tới nữa.”
Yến hội Nhã tập, thường là dịp chủ mẫu các nhà quyền thế tổ chức chọn con dâu.
Nếu không được dự tiệc, vậy thì khó mà tìm được một mối nhân duyên tốt đẹp.
xh gấp đến độ túm tay áo ta, nói nhỏ: “Tiểu thư, sẽ hại đến thanh danh của cô đó!”
29.
“Đường đường là Trịnh gia nhị cô nương, mà cũng nằm mơ ban ngày?”
Ta không để ý tới Trịnh Uyển, phất tay dẫn Yến Từ về.
Trên xe ngựa, Yến Từ trầm ngâm đôi mắt:
“Cô ghét ta mà, cần gì nói giúp cho ta.”
Ta hừ nhẹ: “Cô là người của Tướng phủ ta, cũng đại diện cho mặt mũi phụ thân ta, sao ta có thể để cô uất ức.”
“Lại nói, dù cô làm người ta ghét, nhưng cũng không đáng ghét đến vậy, đừng tự coi nhẹ chính mình.”
Yến Từ chăm chú nhìn ta, đôi môi vừa khẽ cong đã vội xụ xuống ngay.
20.
Chuyện ở Trịnh phủ bị truyền ra ngoài.
Lúc Thẩm Dực tới, ta còn cố ý bắt Yến Từ ra ngoài khỏi viện.
Tránh cho cô ta rạo rực lòng xuân.
Ta thấy Thẩm Dực, gọi huynh ấy: “Thẩm đại ca.”
“Thoại bản muội cần đây.”
Thẩm Dực dịu dàng như ngọc, mi mắt ngậm ý cười, đem vật trong tay đưa cho ta.
“Cảm ơn Thẩm đại ca!” Hai mắt ta bừng sáng, vội vàng nhận sách.
“Muội với Yến…”
Lúc nói tới Yến Từ, huynh ấy rất ngập ngừng.
Thẩm Dực trước nay vẫn luôn là quân tử như ngọc, đương nhiên không thể gọi tên con gái người ta ra.
Dù chưa nói hết, nhưng ta vẫn biết huynh ấy muốn hỏi gì.
“Thẩm đại ca, huynh yên tâm đi, Yến Từ dù sao cũng là muội muội ta, bọn ta ở chung rất tốt.”
Mặt Thẩm Dực ngẩn ra, dường như không ngờ ta sẽ nói như vậy.
“Vậy đương nhiên là tốt, nhưng mà… Dù sao thân phận hai người cũng khác, không nên gần gũi quá.”
Thẩm Dực trước nay là người không quá để tâm đích thứ, nói như vậy, là sợ ta khi dễ Yến Từ ư?
31.
“Tuy nói đích thứ khác nhau, nhưng dù sao cô ấy cũng là muội muội ta, Thẩm đại ca yên tâm, muội biết chừng mực.”
Ta nhoẻn miệng cười.
Tiễn Thẩm Dực xong, lòng ta đầy tâm sự quay về hậu viện.
Vừa xoay người lại, đã thấy Yến Từ đứng ngay đằng sau, đôi mắt đa tình rũ thấp u oán, cứ như mới bắt gặp ai hồng hạnh vượt tường* vậy.
*Hồng hạnh vượt tường: Ngoại tình.
Trong lòng ta căng thẳng, hỏi cô ta:
“Sao, cô ghen?”
Yến Từ bị ta nói trúng tim đen, sầm mặt tiếp.
“Ghen?”
Ta hừ nhẹ một tiếng.
Cô ta nghĩ rằng cứ giả vờ vô tội trước mặt ta thì ta sẽ không biết mấy chuyện này nọ của Thẩm Dực với cô ta hay sao?
“Cô ghen với ta cũng vô dụng, ta với Thẩm đại ca là thanh mai trúc mã cùng lớn lên, cô tất nhiên đâu thể sánh bằng.
“Nhưng cô cứ yên tâm, cô xinh đẹp thế này, giờ cứ lo nịnh ta cho thật tốt, ta nhất định sẽ tìm cho cô một mối hôn sự tốt.”
Yến Từ không trả lời.
Cô ta không nói câu nào, chỉ liếc đôi mắt hẹp dài đó nhìn ta.
Làm tim ta đập lên rộn ràng.
Sau đó, Yến Từ mới lạnh lùng “À” một tiếng.
Đen mặt, bỏ đi.
32.
Không biết phụ thân phái người tìm được ở đâu, mà đem một con mèo Ba Tư xinh đẹp vào phủ/
Toàn thân nó trắng muốt như tuyết, lại thêm một đôi mắt mèo lục bích trong veo.
Ta sờ sờ bé mèo, không hiểu sao lại nghĩ tới đôi mắt phượng hẹp dài của Yến Từ.
Tuy nói là cho ta, nhưng dù sao Yến Từ cũng là con gái của phụ thân.
“xh, muội gọi Yến Từ qua đây.”
Ta định cho Yến Từ cảm nhận một chút tình thương hiếm có của phụ thân.
xh giòn giã đáp lời, xoay người bước ra ngoài.
Trong phòng đốt địa long, nóng không chịu nổi.
Bé mèo nhảy tới nhảy lui trong phòng.
Ta hơi sợ nóng, nên chỉ mặc áo lụa mỏng trong phòng.
Chống cằm chọc mèo.
“Diệp Trăn Trăn, cô có biết xấu hổ không?”
Yến Từ vừa bước vào, giọng cũng nóng đến độ khàn khàn.
Quay phắt người lại.
Cô ta cắn răng, hai lỗ tai trắng nõn cũng đỏ bừng.
Ta thấy ánh mắt thẹn quá hoá giận của Yến Từ, bèn nhìn lại mình.
“Chưa từng thấy hả?”
Ta rất thông cảm nhìn ngực cô ta: “Cũng khó trách.”
34.
Ta sầu tới rụng tóc.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn thấy cái này là vấn đề của Yến Từ.
Kiến thức của cô ta quá ít, nên mới xấu hổ!
35.
Ta ôm đống sách dày công sưu tập.
Nửa đêm canh ba, gõ cửa phòng Yến Từ.”
Cửa kéThái tửt một tiếng, mở ra.
Thiếu nữ trong phòng nửa tựa lên cửa, tóc xanh buông dài, một đôi mắt phượng nhìn ta sâu sắc.
“Ta tới tìm cô đốt đuốc đàm đạo thâu đêm.”
Ta ho nhẹ một tiếng, muốn chen vào trong.
“Cô với ta, đốt đuốc đàm đạo thâu đêm?” Yến Từ nhìn ta chằm chằm, đôi môi cũng khẽ nhếch lên.
“Sao, chẳng lẽ muội xem thường a tỷ, thấy ta không xứng?”
Ta nhìn Yến Từ.
“Đương nhiên… là không.”
Ta móc quyển sách đã lén chuẩn bị ra.
“Vậy thì tốt.”
“Có câu trưởng tỷ như mẹ, cô cũng lớn rồi, ta cũng phải dạy cô vài chuyện.”
“Cô dạy ta?”
Cô ta dùng đôi mắt phượng hẹp dài hứng thú nhìn ta.
Ta thấy vẻ trêu chọc trong mắt cô ta thì tức giận.
Quyết định phải dạy dỗ cô ta cho thật tốt.
Ta mở sách ra, chuẩn bị dạy cô ta mấy kiến thức thông thường.
Ta ho nhẹ một tiếng, đưa sách qua: “Cô xem đi.”
Vừa định nói tiếp, thì Yến Từ mới cầm sách tranh lên đã run tay.
Da cô ta trắng nõn, đỏ mặt một cái lại càng thêm xinh đẹp, cả hơi thở cũng nặng nề hơn mấy phần.
“Diệp Trăn Trăn!”
Ta uất ức bị nhốt ngoài cửa.
Quả nhiên, kiến thức của cô Yến Từ vẫn còn ít lắm.
Cứ từ từ mà dạy vậy.
36.
Tuyết rơi báo hiệu năm mới đến.
Phụ thân thường chinh chiến bên ngoài, cả đêm giao thừa cũng không về nhà.
Năm đầu tiên Yến Từ đến đây, cuối cùng ta cũng có người bầu bạn.
Đêm giao thừa, ta đem tờ chúc viết đầy lời chúc treo cạnh ngọn đèn trường minh*
*Đèn không được tắt.
Yến Từ nhìn ta: “Cần gì phải viết tên ta.”
Ta không hiểu ra sao: “Cô không phải muội muội ta à?”
Cô ấy trầm mặc một lúc, mới nhẹ nhàng nói:
“Nếu ta nói, ta không muốn làm muội muội cô thì sao?”
Ta trầm tư trong chốc lát: “Nói thật thì, cô còn hận ta đúng không?”
Đôi môi mỏng của Yến Từ giật giật, dường như muốn nói gì đó, lại không tiện mở miệng.
Aiz, vậy là đoán đúng rồi.
37.
Để dỗ Yến Từ vui vẻ, ta đặc biệt làm cho cô ấy một ngọn đèn trời.
Pháo hoa rực rỡ.
Chiếc đèn trời viết tên Yến Từ theo gió bay đi.
Hai mắt ta sáng lên, quay sang nhìn cô ấy: “Thích không?”
Khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng như tiên nữ ấy dần ấm áp lên.
Yến Từ nhìn tôi, nhẹ nhàng nói: “Thích.”
Phải thức canh nến suốt một đêm.
Ta lơ mơ ngủ thiếp đi trên vai Yến Từ.
Khỏi phải nói, thoải mái vô cùng.
38.
Sau Tết, ngày xuân trôi đi vùn vụt như lọt vào khe hở thời gian.
Ta đắc tội Trịnh Uyển, nên người khắp kinh thành không ai mời ta dự tiệc.
Những ngày xuân ồn ào mấy năm trước cũng yên tĩnh hơn nhiều.
Không biết Yến Từ bận rộn chuyện gì, thường đóng cửa không ra khỏi phòng.
Chắc là bị nhân tình thế thái trong kinh làm cho đau lòng.
Thẩm Dực đích thân tới tìm Yến Từ.
Ta nào có lý do để ngăn cản.
Nhìn theo bóng lưng huynh ấy, ta thở dài trong lòng.
Có lẽ nếu gặp được người trong lòng, Yến Từ sẽ thấy khá hơn.
39.
Ta áp người vào cửa lắng nghe động tĩnh bên trong.
“…Tính tình Trăn Trăn không xấu, từ nhỏ muội ấy đã đơn thuần, tính tình bộc trực thoải mái… Đừng trách tội muội ấy.”
“Đơn thuần.”
Giọng nói lạnh lùng của Yến Từ lọt vào tai ta, dễ nghe hiếm gặp.
Ta vui quá trời.
Nói tới cùng, cô ấy cũng còn biết đối nhân xử thế, không lén nói xấu tôi trước mặt Thẩm Dực.
Một lúc sau, Yến Từ mới nói: “Vậy Thẩm đại nhân có ý gì với Trăn Trăn?”
Ta hoảng loạn đá tung cánh cửa.
Hai ánh mắt đổ dồn về phía ta.
Yến Từ thấy ta bước vào, nơi khóe mắt vẫn mang vẻ lạnh lùng, mỉm cười nhìn ta:
“A tỷ, có chuyện gì vậy?”