Trộm Ngọc - Chương 2
13.
Canh giờ vừa điểm, đám người Trịnh Uyển đã có mặt.
Đám tỷ muội Trịnh Uyển trước giờ đi theo hình tượng xinh đẹp xuất trần.
Vẫn luôn thích kiểu đạm nhạt như cúc, thanh nhã cao quý.
Hôm nay Trịnh Uyển vận một bộ váy mỏng màu trăng non, tiên khí phiêu dật.
Thấy ta, nụ cười trên môi nàng ta hơi phai nhạt:
“Hôm nay Trăn Trăn muội muội chải chuốt quý phái hoa lệ quá.”
Ta cười cười tiếp nhận lời khen:
“Phủ Tướng quân không có gì nhiều, duy mỗi tiền bạc là có dư, đương nhiên không thể để mình thua thiệt.”
Trịnh Uyển là phòng nhì, con nhà trâm anh thì trâm anh, cơ mà không có tiền.
Trịnh Uyển vểnh vểnh môi.
Đợi quan khách tới đủ, ta khẽ đảo mắt, nói với xh: “Gọi Yến Từ tới đây.”
“Cô ta mới vào kinh, nên ra mắt mọi người mới phải.”
Trường hợp tốt thế này, đương nhiên ta phải biểu diễn tiết mục tỷ muội tình thâm với Yến Từ cho tốt.
Sợ cô ta không tới, ta còn cố ý dặn:
“Nếu cô ta không tới, thì nói ta sẽ đích thân dẫn người tới gặp.”
14.
Yến hội vừa bắt đầu, xh cũng từ tiểu viện bên cạnh quay về.
Nháy mắt với ta từ đằng xa.
Yến Từ đi sau lưng muội ấy, tới gần ta mới phát hiện, cô ta đang đeo mạn che mặt.
Lụa mỏng che nửa mặt mỹ nhân, khiến người ta không nhìn rõ dung nhan.
Nhưng càng thế lại càng lộ vẻ thanh tao, như ngọc bích tao nhã, không chút dung tục.
Chỉ trong thoáng chốc, đám quý nữ trong đình viện đều im bặt mà nhìn, chỉ còn nghe mỗi tiếng nước hồ róc rách.
Ta vò vò khăn tay.
Nghĩ hay nhỉ!
Biết không đẹp bằng ta, nên chơi thủ đoạn làm người khác chú ý tới mình!
15.
“A tỷ tìm ta có chuyện gì?”
Yến Từ tới trước mặt ta, khăn lụa mỏng che hơn nửa mặt cô ta, chỉ để lộ một đôi con ngươi như châu ngọc.
Ta nhớ lại lời khuyên của tác giả nọ, dịu dàng kéo tay Yến Từ, cười cười.
Yến Từ ngẩn ra, nhíu mày rút tay về.
Ta không ngờ cô ta không để cho mình chút mặt mũi nào như vậy, gấp tới độ toát hết cả mồ hôi.
“Ai nha” một tiếng, ta lại kéo chặt tay cô ta, nói nhỏ:
“Muội muội ngoan, nhiều người ở đây thế này, muội không định làm mất mặt a tỷ chứ?’
Yến Từ cười cười, bước tới bên cạnh ta.
Ta vừa trút được gánh nặng trong lòng, cô ta đã khom người nói nhỏ bên tai ta:
“Mặt mũi của a tỷ, thì liên quan gì đến ta đâu?”
16.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.
Ta nhỏ nhỏ nhẹ nhẹ, hai mắt rưng rưng mà nói: “Trước đây hai ta có chút hiểu lầm thôi.”
Lúc bé mỗi khi gây hoạ, ta sẽ dùng ánh mắt nhìn phụ thân, lần nào cũng tránh được một trận.
“Dù sao cũng là người nhà, không nên để người ngoài chê cười đúng không?”
Yến Từ vẫn lạnh lạnh nhạt nhạt, không biết đang nghĩ cái quái gì.
Trịnh Uyển ngồi dưới ta khẽ đảo tròng mắt, lên tiếng hỏi: “Vị cô nương này là?”
“Đây là muội muội ta, từ nhỏ cơ thể không tốt nên vẫn luôn được nuôi kín trong khuê phòng.”
Ta cười một tiếng, thừa dịp Yến Từ ngẩn ra, kéo cô ta ngồi xuống cạnh mình.
Lúc ta nói nuôi ở khuê phòng, Yến Từ liếc ta một cái.
Sống lưng ta lạnh ngắt, vô thức vò vò mép áo.
Tiểu thư Thôi gia giơ khăn tay lên che miệng cười:
“Nói cũng lạ nhỉ, tỷ muội một nhà, mà một người là hoa tươi diễm lệ, một người lại là bạch ngọc thanh tao.”
Trịnh Uyển đảo mắt, cũng cười theo:
“Dung nhan nhị tiểu thư rất xuất chúng, tiếc là luôn tránh trong phòng chưa từng gặp ai, sau này phải thường ra ngoài đi đi lại lại đó nha.”
17.
Trịnh Uyển đoá Yến Từ là thứ nữ, dựa vào tính tình của ta, thì đương nhiên là như nước với lửa với Yến Từ, nàng ta muốn lôi kéo Yến Từ.
Dù nàng ta đoán không sai chút nào, cơ mà.
“Mới gặp nhị tiểu thư đây mà ta như đã quen từ lâu, chi bằng…”
“Không rảnh.”
Trước nay Yến Từ còn chả thèm xum xoe với ta, nói chi là người ngoài.
Nàng ta muốn lôi kéo Yến Từ, nào ngờ Yến Từ không cho nàng ta chút mặt mũi.
Môi ta cong lên, thấy Yến Từ cũng vừa mắt hơn mấy phần.
Thôi Cảnh Chi thấy Trịnh Uyển mất mặt, lập tức làm tốt thí xung phong chỉ trích:
“Một thứ nữ mà thôi, Trịnh cô nương cho cô mặt mũi mới cất nhắc cô, đừng có mà không biết điều.”
18.
“Đúng là miệng chó không mọc nổi ngà voi.”
Ta nhíu mày tức giận: “Mặt mũi Tướng phủ bọn ta, chẳng lẽ không lớn bằng mặt của Trịnh cô nương?”
“Là… Là ta không đúng.”
Thôi Cảnh Chi thấy ta lên tiếng thì sợ sệt.
Nàng ta không ngờ ta sẽ lên tiếng cho một thứ nữ.
Vốn là muốn nịnh bợ Trịnh Uyển, cuối cùng lại biến thành có tà tâm không có tặc đảm.
Trịnh Uyển cũng nhíu mi, lắc đầu với Thôi Cảnh Chi:
“Nói đùa mấy câu mà thôi, đừng làm mọi người mất vui.”
Nói rồi lại cười cười: “Chơi Hành tửu lệnh thôi nào.”
Không biết có phải là trùng hợp không, lần nào tửu lệnh cũng dừng ngay trên người Yến Từ.
“Xem ra là ông trời sắp đặt, để chúng ta thưởng thức tài nghệ của nhị tiểu thư.” Trịnh Uyển cười mỉm, “Nếu khó quá, thì cũng đừng lo, uống rượu phạt là được.”
Trong lòng ta thấy hơi bất an.
Nhìn khắp phủ Tướng quân chả tìm đâu ra một người giỏi đọc sách.
Lần trước ở Trịnh gia, ta bị Trịnh Uyển cố ý làm khó trước mặt mọi người, thua thiệt nặng.
Lần này ta đã chuẩn bị trước rồi.
Tuy nói ta nhìn Yến Từ không vừa mắt, nhưng dù sao cô ta cũng là người nhà họ Diệp ta.
Từ tổ tiên nhà họ Diệp đã không ai thích đọc sách rồi.
Dù trông cô ta dong dỏng cao, nhưng sợ cũng chỉ là một cái bình bông di động, nhìn được không dùng được.
19.
Nếu không làm được thơ thì phải uống rượu phạt.
Rượu này nhìn có vẻ nhẹ, nhưng thật ra rất mạnh.
Nhìn Yến Từ gầy yếu thế này, ai biết có bệnh kín nào trong người không.
Ta nhìn Yến Từ mỏng manh bên đó.
Tự dưng lại sinh lòng chính nghĩa, còn chưa đợi cô ta bị bẽ mặt trước người ngoài, đã thẳng thắn lên tiếng:
“Ta uống thay muội ấy!”
Một ly rượu vào bụng, mặt ta đỏ thêm ba phần.
Nhưng Trịnh Uyển quyết tâm muốn bêu xấu Yến Từ.
Liên tiếp ba lần, thị nữ của nàng ta đều canh ngay Yến Từ mà ngừng trống.
Ta vịn tay Yến Từ đứng lên, uống thay cô ta ly rượu thứ tư.
Tay cô ta hơi lạnh, nơi hổ khẩu* còn có một vết chai.
*Hổ khẩu: vùng da giữa ngón cái với ngón trỏ
Ta lại nhìn đôi tay thon dài của mình, vừa mềm lại vừa mịn nữa.
Rượu hun choáng đầu, ta thế mà xoay người ôm Yến Từ nức nở:
“Muội muội ngoan, muội chịu khổ rồi.”
Nhưng cô ta khổ thì khổ, ta thật sự không uống… hức… nổi nữa.
20.
Nhân cơ hội này, ta vội rỉ tai Yến Từ: “Không thì cô rời khỏi đây trước đi.”
Yến Từ cụp mắt hỏi ta:
“Ta nói không biết làm thơ khi nào?”
Lúc này ta chỉ thấy số rượu mình nuốt vào bụng đều hoá thành lửa giận.
Ngẩng đầu lên u ám nhìn cô ta: “Sao cô không nói sớm?”
21.
Yến Từ đồng ý, Trịnh Uyển đương nhiên vui sướng.
Nàng ta đứng lên, nói: “Vậy để ta tới trước đi.”
Trịnh Uyển tài năng xuất chúng, là tài nữ nổi danh kinh thành, làm xong một bài Hành tửu lệnh, ai nấy đều vỗ tay khen hay.
Ta nhìn Yến Từ đầy hồi hộp, không quên nắm chắc ly rượu trong tay.
Nếu cô ta làm không xong, ta sẽ uống ngay, coi như là lấy lại mặt mũi nhà họ Diệp.
Yến Từ lười nhác nói: “Vậy vẫn dùng mấy chữ ban nãy của Trịnh cô nương đi.”
Trước giờ phàm cái gì người trước làm hay, người sau tránh còn không kịp.
Thế nhưng Yến Từ lại khăng khăng không tránh.
Trịnh Uyển chọn chữ nào, cô ta cũng chọn theo.
Thế mà thật sự chà Trịnh Uyển dưới chân mà đạp, không cho nàng ta một con đường sống nào.
Thơ vừa làm xong, môi Trịnh Uyển tái mét, sắc mặt vô cùng khó chịu.
Trịnh Uyển được gọi là tài nữ kinh thành, còn tự xưng “Gia Cát trong đám nữ nhân”, giờ lại bị một thứ nữ chèn ép, sao có thể không giận.
Môi ta không khỏi cong lên.
Yến Từ đánh mắt sang nhìn ta, khẽ nhướng đôi mày:
“Vui không?”
22.
Thấy đối thủ một mất một còn mất mặt, sao ta có thể không vui.
Vui rồi thì chuyện trừng trị Yến Từ cũng quên mất tiêu.
Cơ mà ta quên đó, còn Yến Từ thì không.
Gió lạnh thổi vào phòng, ta lạnh nên tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra, đã thấy Yến Từ nghiêm túc đứng một bên, rũ mi nhìn ta khó hiểu.
23.
“Cô làm gì đấy?”
Trời đông giá rét, hơi ấm trong mấy cái lò sửa cũng bay hết ra ngoài.
Ta quấn chăn chặt hơn.
“Đương nhiên là hầu hạ a tỷ rửa mặt.”
Yến Từ cười lạnh, đã cầm sẵn khăn mặt trên tay.
Giờ ta mới nhận ra, người này thù dai thật đấy.
“Hôm nay miễn đi.”
Ta rúc lại vào trong chăn, chỉ lú mỗi cái đầu lên: “Nếu muội thật sự bất an trong lòng, thì dạo này trời đông giá rét, cứ chui vào đây làm ấm chăn cho a tỷ đi.”
Bên ngoài lạnh như thế, thấy mặt cô ta lạnh lùng, chắc mặt cũng bị đông theo luôn rồi.
Hiếm khi ta tốt bụng, mà chẳng hiểu Yến Từ lại phát điên cái gì.
Bản mặt nhạt nhẽo của cô ta lại lạnh xuống mấy phần, giơ khăn chà lên mặt ta.
“Ưm!” Bị cái khăn lạnh đáp lên mặt, đầu óc ta tỉnh táo lại ngay.
Lại vẫn là nước lạnh!
24.
Trịnh Uyển là một người hơn thua, chịu thiệt thì tìm cách bù lại ngay.
Hôm Trịnh gia mở tiệc, nàng ta đặc biệt gửi thiệp đến cho ta, còn chỉ mặt gọi tên kêu ta dẫn theo Yến Từ.
“Cô nương, cô định dẫn nhị tiểu thư theo thật à?” xh vừa chải đầu cho ta vừa hỏi.
“Cô ta là một thứ nữ, nếu còn không thừa mấy dịp này lộ diện, ngày sau sao có thể tìm được một tấm chồng tử tế?”
Người đời vốn đặt nặng đích thứ, Yến Từ lại được nuôi dưỡng bên ngoài từ nhỏ.
Cô ta tài năng như vậy, nếu không mượn mấy cơ hội này ra mắt mọi người, sau này khó mà chọn được chồng tốt.
Có ta bảo vệ, đoán rằng Trịnh Uyển cũng không dám làm gì.
Ta thở dài than vãn: “Huống hồ, cũng vừa hay cho cô ta biết, cô ta với Thẩm Dực sẽ không có tương lai.”
Thẩm Dực là con nhà trâm anh, mẫu thân còn là muội muội của đương kim Hoàng đế.
Gặp ta mà còn lạnh lạnh lùng lùng.
Huống chi là Yến Từ.